Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 52: Băng tan





Lúc bộ phim đến đoạn kết thúc, Diệp Thanh đi ra ngoài nhận điện thoại của shipper, lúc trở lại còn xách theo cái bánh kem tầm 40cm.

“Nào, ăn bánh kem đi.”

Mấy tên con trai xông tới, ba chân bốn cẳng mở hộp bánh kem.


“Cái nút thắt này mở sao đây?”

“Không mở được, lấy bật lửa đốt luôn đi.”

“Có dao không, lực ngón tay yếu quá.”

Ôn Noãn đẩy đám nhóc này ra, ba thuần thục mở nút thắt của hộp bánh kem, đồng thời mở luôn cái hộp ra mà không làm hư lớp kem xung quanh.

“Vẫn là Hàn gia khéo tay nhaaa.”

Bánh kem là Ôn Noãn chọn, cách làm cực kỳ phức tạp, xung quanh là hoa văn phức tạp làm từ kem, ở giữa rải chocolate giòn với vụn Oreo, bên cạnh còn có tạo hình Na Tra rất sáng tạo, đây cũng là Ôn Noãn cố ý yêu cầu.

Lục Vũ xé hộp nến, rồi lấy nón giấy đội lên đầu Giang Trác: “Đội lên cho đại thọ tinh nè.”


Giang Trác giơ tay ngăn cản: “Ông đây không chơi trò con nít này.”

“Sinh nhật mà, thọ tinh đương nhiên phải đội lên để chụp hình chứ.”

Giang Trác liếc mắt nhìn cái nón giấy lòe loẹt xanh xanh đỏ đỏ, sâu sắc cảm thấy đám trai thẳng này nhất định sẽ chụp cậu thành thiểu năng trí tuệ.

Cậu kiên quyết cự tuyệt đội cái nón giấy xấu xí này, Lục Vũ đành phải nhét cái nón này vào tay Ôn Noãn, nháy mắt với cô __ __ “Cậu nói đi.”

Ôn Noãn tất nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, cầm nón giấy đi đến trước mặt Giang Trác, Giang Trác uy hi*p liếc mắt nhìn cô: “Em dám…”

Nhưng mà, cái uy hi*p này không có hiệu quả. Ôn Noãn nhón chân, đội nón giấy lên đầu Giang Trác, mỉm cười đánh giá cậu: “Như vầy nhìn đẹp lắm nha.”

Giang Trác trừng mắt, nhìn ánh mắt trong trẻo của cô gái, khóe môi cong cong đầy ý cười.

Tim cậu loạn nhịp, cuối cùng cũng cam chịu cái tạo hình ngu xuẩn này của mình, không kéo nón giấy xuống.

Lục Vũ ôm cánh tay, lắc đầu thở dài nói: “Chậc chậc, từ khi nào mà Trác gia nghe lời quá vậy, bẻ cong cái búa luôn rồi.”

Diệp Thanh dùng hộp quẹt, đốt mấy cây nến trên bánh kem, nến tạo hình số 18, đại biểu cho lễ thành niên mười tám tuổi ngày hôm nay của cậu.

Ánh đèn tối lại, chỉ còn lại ánh sáng lập lòe của mấy cây nến. Giang Trác đứng trước bánh kem, ánh sáng màu vàng nhạt ấm áp chiếu sáng khuôn mặt cậu, đường cong ngũ quan có vẻ cũng dịu dàng đi rất nhiều.

Cả bọn tụ lại hát bài hát sinh nhật, sau đó lại từng người đưa quà ra.

Diệp Thanh tặng cậu bộ bao tay quyền anh, Lục Vũ tặng máy switch chơi game, mấy người Hạ Huy cùng góp tiền mua tặng cậu một đôi giày thể thao AJ.

Ôn Noãn chậm chạp không lấy quà ra, cô nói phải chờ lát nữa không có ai, mới đơn độc đưa cho cậu, khiến đám con trai tò mò.

“Làm gì mà thần bí vậy chứ!”

“Đúng đó! Có gì không cho mọi người nhìn thấy được hả?”

“Nương nương chít chít.”

Ôn Noãn đúng lý hợp tình nói: “Đúng là không muốn cho các cậu thấy đó, đây là bí mật của tôi với anh Trác.”

Mấy ông con trai bắt đầu ồn ào: “Hai người đều có bí mật nhỏ.”

“Cho nên lời đồn là thật, đè cậu rất tốt?”

“Vậy mà ông đây vẫn còn chút khó tiếp thu, nhưng thật lòng muốn hỏi một câu, rốt cuộc hai người ai là thụ?”

Giang Trác bảo vệ Ôn Noãn sau lưng mình, nói với bọn họ: “Được rồi, vấn đề này ngừng ở đây thôi.”

“Trác gia cũng bảo vệ cậu ta quá rồi.”

“Cậu ấy bảo vệ Ôn Hàn cũng đâu phải ngày một ngày hai, cậu mới biết à?”

Ôn Noãn đẩy Giang Trác đi đến bên cạnh cái bàn, nói: “Nến chảy hết rồi, nhanh cầu nguyện đi.”

Giang Trác thản nhiên nói: “Anh không có nguyện vọng gì hết.”

“Sao lại không có nguyện vọng chứ?”

Giang Trác thật sự không có nguyện vọng gì, sau năm mười ba tuổi, cậu đã không còn ước nguyện nữa, bởi vì ước nguyện xong rồi lại vĩnh viễn thất vọng, hà tất phải mang ước ao.

Ôn Noãn dùng sức bóp cánh tay cậu: “Ước nguyện sinh nhật năm mười tám tuổi là linh nghiệm nhất! Nhất định sẽ thực hiện được, thử đi!”

Diệp Thanh cũng nói: “Đúng vậy, tùy ý ước một điều đi, ví dụ như ngày mai trúng vé số mười triệu gì đó.”

“Dung tục!” Lục Vũ khinh bỉ nói: “Đổi lại là tôi, tôi sẽ dứt khoát ước được giàu to sau một đêm, kiếm được hai tỷ trước!”

“Hai tỷ sao mà đủ! Ít nhất cũng phải mười tỷ!”

“Một trăm tỷ!”

Ôn Noãn cũng hạn hán sa mạc lời với đám trẻ con này, không muốn nói thêm một câu nào với bọn họ nữa.

Mà lúc này, cô cảm giác được, trong bóng đêm Giang Trác đã trở tay cầm lấy mu bàn tay cô, nắm chặt toàn bộ tay cô trong lòng bàn tay.

Lòng bàn tay của cậu rất nóng, một cảm giác ấm áp bao vây cô.

Giang Trác nhìn ánh nến lấp lánh, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi hy vọng…”

Đám con trai ngừng động tác, nhìn cậu không chớp mắt, chờ cậu nói câu tiếp theo.

Khóe môi Giang Trác cong lên, nhắm hai mắt lại, giống như thật sự thành tâm ước nguyện.

Ôn Noãn có thể cảm giác được, cậu rất dùng sức nắm tay cô, tâm nguyện của cậu, có lẽ có liên quan đến cô.

Bọn con trai từng người từng người mở to mắt nhìn Giang Trác, hiếu kỳ như đứa con nít: “Cậu ước cái gì rồi?”

“Đúng đó đúng đó, nói ra nghe thử đi.”

Bọn họ quá tò mò, muốn biết Giang Trác đã ước gì.

Ôn Noãn vội nói: “Điều ước nói ra thì không linh nghiệm nữa! Đừng hỏi!”

Giang Trác thổi nến, thoải mái cầm tay Ôn Noãn, nói: “Tôi cầu nguyện, bạn trai của tôi là con gái, tương lai có thể biến thành vợ của tôi.”

Ôn Noãn kinh ngạc nhìn cậu, không biết phải nói gì, bọn con trai thì la ó lên____

“Ước Ôn Hàn biến thành con gái? Điều ước này của cậu… có chút làm khó người khác rồi.”

“Lãng phí một điều ước.”

“Còn không bằng ước ngày mai trúng độc đắc cho thực tế.”

Giang Trác kề sát bên tai cô, dịu dàng hỏi: “Em nói… Có thể thực hiện được không?”

“Cũng… cũng có thể.”

Gương mặt Ôn Noãn nóng lên, hất tay cậu ra: “Em đi nhà vệ sinh một chút.”

Nói xong cô liền ra ngoài, đến bên bồn rửa tay, hất nước lên mặt.

Thiếu niên trong gương, ngũ quan thanh tú, đầu lông mày anh tuấn, rõ ràng là một thiếu niên xinh đẹp.

Không lẽ Giang Trác đã nhìn ra cái gì rồi sao?

Nếu như cậu thuận miệng bịa ra chuyện ước nguyện, vậy thì cô đã nói đúng, điều ước năm 18 tuổi là linh nghiệm nhất.

Có lẽ… Tương lai cô thật sự sẽ trở thành bạn gái cậu, làm vợ cậu…

Nghĩ đến đây, trái tim Ôn Noãn liền đập loạn xạ.



Ôn Noãn bước ra khỏi nhà vệ sinh, lại không ngờ sẽ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang lén lén lút lút nơi góc hành lang.

Ôn Hàn cầm điện thoại, chụp hình nhà hàng Trung đối diện quảng trường.

Anh mặc một chiếc váy xếp li, thậm chí đến tóc cũng là kiểu tóc dài uốn lọn.

Ôn Noãn nhìn chằm chằm bóng lưng của anh rất lâu, hoàn toàn có thể khẳng định, người này chính là Ôn Hàn!

Cô đi đến bên cạnh anh, nhìn theo hướng anh đang chụp trộm, nhìn thấy đối diện nhà hàng Trung có một người đàn ông đang ngồi, ăn mặc vô cùng giản dị, đang dùng đũa ăn cơm, cách giơ tay nhấc chân khá thô lỗ.

Ôn Hàn đang dùng máy ảnh phản xạ ống kính đơn [1] chụp người đàn ông kia.

[[1] Máy ảnh phản xạ ống kính đơn (tiếng Anh: Single-lens reflex camera, SLR), máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời... là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét.

“Anh đang chụp ai vậy?”

Ôn Hàn nghe tiếng con gái vang lên, anh vừa quay đầu, nhìn thấy em gái nhà mình đang cười lạnh, lập tức sợ đến mất hồn, nhấc chân muốn chạy.

Ôn Noãn tìm anh cực khổ đến vậy, thật không dễ dàng gì mới gặp được anh, làm sao có thể lại để anh chuồn mất, bước tới hai ba bước, túm lấy bả vai Ôn Hàn, trực tiếp quật anh ngã trên đất, giống như đang bắt phạm nhân, chế ngự anh.

“Anh chạy lần nữa thử xem!”

Ôn Hàn đương nhiên không phải là đối thủ của em gái nhà mình, liền vội nói: “Không chạy nữa, không chạy nữa, đau! Bỏ anh ra.”

Ôn Noãn không dám thả anh ra, chỉ giảm sức lực trên tay, nắm chặt cổ áo anh, đè anh xuống đất.

“Tiểu Noãn, em cho anh đứng dậy đã.” Anh dùng giọng điệu thương lượng, nhỏ giọng nói: “Người xung quanh đều đang nhìn thấy đó, mất mặt lắm.”

“Bây giờ anh biết mất mặt rồi hửm?” Ôn Noãn tức đến đỏ mặt: “Còn sắm vai ngu ngốc như vậy thì không mất mặt?”

“Không phải, anh có lý do của anh, em bỏ ra trước, chúng ta tìm một chỗ không có ai nói chuyện.”

Ôn Noãn thả anh ra, dẫn anh đến nhà vệ sinh nam không có người, đóng cửa lại ___ ___

“Nói đi, trong khoảng thời gian này rốt cuộc anh đang làm gì? Anh giả thành em là tính toán chuyện gì?”

Ôn Hàn nhụt chí tháo tóc giả của mình xuống, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái: “Anh đang điều tra thân thế của Ôn Thừa Nghiệp, giả làm con gái cho dễ hành động thôi. Nếu không tên nghé con Ôn Thừa Nghiệp kia vừa nhìn là nhận ra anh ngay, anh ta chỉ mới gặp em lúc còn nhỏ, hẳn là không nhận ra.”

Ôn Noãn tức giận nói: “Cứ cho là anh tra ra Ôn Thừa Nghiệp không phải là con ruột của cha, vậy thì thế nào?”

Ôn Hàn lập tức nói: “Cha luôn có quyền biết được chân tướng! Ông ấy bị người đàn bà Trương Y Tuyết kia lừa gạt nhiều năm như vậy, anh muốn để cho ông ấy biết, người đàn bà đó căn bản là vì tiền mới giả mang thai với ông ấy! Ép ông ấy ly hôn với mẹ!”

Ôn Noãn lắc đầu: “Ông ta ly hôn với mẹ là may mắn của bà ấy, nếu như anh muốn giúp hai người bọn họ phục hôn, em sẽ là người đầu tiên phản đối. Hơn nữa, mẹ cũng sẽ không đồng ý.”

Ôn Hoàn gãi gãi mũi: “Phục hôn hay không thì để sau này hẵng nói, dù sao anh nhất định cũng phải nói chân tướng cho cha biết, nếu như ông ấy vẫn muốn xem đứa con trai của tù nhân là con trai mình thì anh sẽ chấp nhận, sau này sẽ không gọi ổng là cha nữa!”

Ôn Noãn bắt được điểm mấu chốt trong câu này: “Anh nói cái gì? Ai là tù nhân?”

“Trong khoảng thời gian này, anh không phải là bận vô ích đâu.” Ôn Hàn đưa cái camera ra: “Ông đây đã đào ra được tư liệu giật gân của Trương Y Tuyết.”

Ôn Noãn nhận lấy cái camera của anh, trong album toàn là ảnh chụp một người đàn ông trung niên. Tướng mạo người đàn ông này cũng không tệ, trên người mang theo cảm giác ủ rũ, râu ria xồm xoàm, bước chân cũng không có tinh thần, thoạt nhìn không giống người tốt.

“Đây chính là cha ruột của Ôn Thừa Nghiệp?”

“Đúng rồi, ông ta tên Trần Tường.” Ôn Hàn gật đầu nói: “Một năm trước anh điều tra chân tướng thì tìm thấy lão này, nhưng lúc đó ông ta còn ngồi trong tù, chưa được thả ra. Sau này Lục Tự Dương khiến ông đây nằm trên giường mấy tháng, thì ông ta được phóng thích rồi.”

“Ông ta đã phạm tội gì?”

“Đây chính là chỗ giật gân nhất.” Ôn Hàn tới gần Ôn Noãn, nhỏ giọng nói: “Tội c**ng hi*p.”

Tim Ôn Noãn đập mạnh, nhìn người đàn ông trên tấm ảnh, run giọng hỏi: “Ông ta… ông ta đã c**ng hi*p ai?”

“Em đã từng nghe nói tới nhà họ Giang chưa?” Ôn Hàn thần bí hề hề nói: “Năm đó chuyện này gây ồn ào rất lớn, con gái nhà họ Giang bị tên cặn bã này làm hại, sau đó ông ta bị phán quyết mười tám năm, mới được thả ra cách đây không lâu.”

Trong lòng Ôn Noãn đột nhiên chùng xuống, trợn mắt nhìn người đàn ông trong ảnh… Ngũ quan của ông ta và Giang Trác một trời một vực, dáng vẻ của Giang Trác toàn bộ đều được di truyền từ vẻ đẹp của Giang Tiệp.

Mà người đàn ông này, thoạt nhìn lại có chút giống với Ôn Thừa Nghiệp.

Mối quan hệ này cũng... phức tạp quá đi.

“Ôn Hàn, chuyện này không thể nói bậy đâu, anh chắc chắn chưa?”

“Đương nhiên, anh đã hỏi rất nhiều người rồi, tuyệt đối có thể xác định, nghe nói Trần Tường với Trương Y Tuyết là người sống cùng một trấn, hai người là đồng hương. Anh còn về quê của hai người bọn họ một chuyến. Lúc học đại học Trương Y Tuyết dựa vào ông ta đi làm nuôi mình, sau đó mới quen biết cha chúng ta, Trương Y Tuyết liền đá Trần Tường, đến với cha chúng ta.”

“Xem ra anh thật sự là tung hết bản lĩnh ra.” Ôn Noãn thở dài: “Những chuyện này đều là gạo xưa thóc cũ, anh cũng có thể đào ra?”

“Anh nói rồi, khoảng thời gian này anh không bận vô ích mà.”

“Vậy ông ta với con gái nhà họ Giang lại là chuyện gì?”

“Sau đó cha chúng ta phải “phụng chỉ” kết hôn, Trương Y Tuyết chỉ có thể ở bên “thanh mai trúc mã” này một khoảng thời gian. Trong đoạn thời gian này, bà ta đã mang thai Ôn Thừa Nghiệp.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó… cha chúng ta và Trương Y Tuyết lại gian díu, Trần Tường phỏng chừng là tức giận không chịu nổi nữa nên bắt đầu uống rượu.” Ôn Hàn nói: “Anh đã điều tra qua vụ án của ông ta, là say rượu c**ng hi*p. Cô con gái nhà họ Giang đó cũng xui xẻo, đúng lúc bị tên cặn bã này đụng trúng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Ôn Noãn nghe Ôn Hàn kể hết mấy chuyện cẩu huyết li kỳ của quá khứ, cảm thấy như đang nằm mơ. Nếu như tất cả những gì anh ấy nói là thật thì không chừng mối quan hệ của cha và Trương Y Tuyết, thật đúng là chơi qua đường.

Nhưng mà… nếu là vậy thì Giang Trác và Ôn Thừa Nghiệp, chẳng phải là anh em cùng cha khác mẹ sao?

Nghĩ đến chuyện này, bản thân Ôn Noãn cũng có chút khó tiếp nhận, huống hồ chi là Giang Trác, cậu nhất định sẽ khó chịu như nuốt phải ruồi.

“Anh nói Ôn Thừa Nghiệp là con trai của người này, có chứng cứ xác thực không?”

“Không có chút kim cương này, anh có thể ôm đồ sứ mà sống sao?” Ôn Hàn đem máy ảnh ống kính đơn tua qua ảnh chụp, tua đến một bản báo cáo xét nghiệm ADN: “Bản thân Trương Y Tuyết cũng không biết là con trai của ai, từ rất sớm đã lén đi làm xét nghiệm ADN cho Ôn Thừa Nghiệp. Kết quả giám định cho thấy, Ôn Thừa Nghiệp quả nhiên không phải họ Ôn, bà ta sợ cha biết chuyện này, cho nên mới hủy luôn bản xét nghiệm này.”

“Vậy anh từ đâu có được?”

Ôn Hàn cười cười: “Đây là anh sao lưu lại, anh đương nhiên có cách của anh, chuyện này em cũng đừng quản.”

Ôn Noãn bĩu môi, lúc trước cô thật sự đã đánh giá thấp Ôn Hàn. Xem ra những năm này, anh ấy cũng không phải hoàn toàn vô dụng.

Nghĩ lại, lúc đầu Trương Y Tuyết thuê Tần Dã đối phó anh ấy, cũng là vì biết Ôn Hàn đang điều tra sự việc này, sợ anh ấy sẽ thật sự đào ra được cái gì, bản thân sẽ mất đi toàn bộ những gì đang có.

Mà Ôn Thừa Nghiệp được cưng chiều từ nhỏ kia cũng sẽ biến thành con trai của một tên tội phạm c**ng hi*p.

“Vậy bây giờ anh ở đây làm gì?” Ôn Noãn lại hỏi anh.

“Không phải anh đang theo dõi lão già này sao?” Ôn Hàn nhảy ra chụp một tấm: “Hình như gần đây ông ta vẫn luôn quấy rầy người phụ nữ họ Giang kia, đủ kiểu chơi xấu, uy hiếp đe dọa tống tiền bịt miệng, nếu không thì muốn tìm con trai bà ấy.”

Ôn Noãn cười lạnh: “Để ông ta đến thử xem.”

Tìm Giang Trác, ông ta dám!

“Hình như hôm nay ông ta sẽ gặp người phụ nữ đó, hẹn ở nhà hàng Trung đối diện.”

“Anh nói hôm nay ông ta sẽ gặp Giang Tiệp? Ở đây?”

“Đúng vậy.” Ôn Hàn nhún vai: “Hôm nay là lần cuối cùng, về sau chúng ta sẽ đổi lại thân phận, dù sao thì anh cũng đã nắm được hết chứng cứ rồi.”

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào nhốn nháo, Ôn Noãn chạy ra, nhìn thấy không ít người đang tụm lại trước cửa của nhà hàng Trung.

Mấy người Diệp Thanh và Lục Vũ từ trong phòng chiếu phim tư nhân chạy ra, không nhìn thấy Giang Trác.

“Giang Trác đâu?”

“Không phải đi ra tìm cậu sao?”

Trong lòng Ôn Noãn hoảng sợ, ngóng nhìn đám đông tụm lại ở nhà hàng Trung.

Xảy ra chuyện rồi!



Giang Trác đi ra tìm Ôn Noãn, cô nhóc này chạy ra ngoài cả nửa ngày không thấy quay lại, cậu còn tưởng cô lọt xuống hố rồi.

Lại không ngờ sẽ nhìn thấy một nam một nữ đang lôi kéo ở phía trước.

Giang Tiệp bảo vệ con trai Tưởng Trừng của mình, liên tục lùi về phía sau, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa thống khổ ___ ___

“Cút đi! Ông cút đi!”

Trần Tường nhếch môi cười: “Trước đây bảo cô chuyển tiền, cô không thèm để ý, còn xóa luôn số của ông, giờ ông tự mình đến tìm cô, cô có vui không?”

“Còn không cút tôi sẽ báo cảnh sát đó!”

“Tôi đâu có làm gì cô? Cô báo cảnh sát cũng vô dụng.” Người đàn ông đứng tại chỗ nhìn Tưởng Trừng sau lưng cô: “Đó… Là con trai tôi sao? Đã lớn như vậy rồi.”

Tưởng Trừng cũng là đứa nhát gan, đứng sau lưng mẹ run rẩy: “Mẹ, ông ta là ai vậy?”

“Ma quỷ, ông ta là ma quỷ.” Giang Tiệp vẫn luôn có chút bệnh tâm thần, sắc mặt trắng bệch, khóe môi run rẩy, kéo Tưởng Trừng rời đi: “Không cần để ý đến ông ta, chúng ta đi!”

Trần Tường tiến lên một bước, cản đường Giang Tiệp: “Muốn đi? Không dễ vậy đâu!”

Giang Tiệp bị ông ta đụng vào, bắt đầu điên cuồng la hét. Những chuyện đau đớn trong kí ức đó từng chút từng chút lại hiện lên trong đầu, bà ôm đầu sụp xuống: “Đừng đụng vào tôi, ông đừng đụng vào tôi!”

Nhưng mà, người đàn ông đó lại chậm chạp không nói gì, cũng không có động tác tiếp theo.

Giang Tiệp ngẩng đầu, nhìn thấy trên đỉnh đầu ông ta chảy xuống hai dòng máu, giống như con giun, chảy dọc theo khóe mắt, sườn mặt, trườn xuống.

Trần Tường đổ gục bên chân Giang Tiệp.

Sau lưng của ông ta là một thiếu niên tóc trắng đang đứng.

Da của cậu rất trắng, đôi mắt đen càng sâu thẳm, lạnh lùng nhìn vào “ác ma” ngã bên chân.

Trong tay, cầm một cái ná.

……..

Ôn Noãn chen vào trong đám người, thấy cảnh sát đã đến, người đàn ông ngã trong vũng máu được đưa lên xe cứu thương.

Một vị cảnh sát nhân dân móc còng, còng vào tay Giang Trác, mặt cậu không có biểu cảm gì, cũng không phản kháng.

Ôn Noãn đang muốn đi tới lại bị Ôn Hàn kéo lại: “Em làm gì?”

“Giang Trác bị bắt đi rồi!”

“Cậu ta đập vỡ đầu người ta, đương nhiên là sẽ bị bắt đi rồi. Em đi tới đó xem náo nhiệt hay gì, cũng muốn bị bắt lên đồn sao? Em nhìn vết máu trên đất đi! Con mẹ nó, còn sống nổi sao?”

Ôn Hàn dùng hết sức, giống như bạch tuộc, túm chặt lấy Ôn Noãn, không cho cô tiến lên.

Ôn Noãn chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Trác bị cảnh sát ấn đầu vào xe cảnh sát, không biết vì sao, nước mắt cô lại ào ạt chảy xuống, hoàn toàn không kiềm chế được.

Hôm nay là sinh nhật cậu, cậu chỉ mới vừa tròn 18 tuổi…

Tâm nguyện cậu muốn còn chưa kịp thực hiện…

Trước khi lên xe, Giang Trác quay đầu, nhìn Ôn Noãn trong đám người.

Khóe môi cậu cong cong, lộ ra nụ cười như khi mới gặp, giống như đứa trẻ ___ ____

“Lần sau phải nhớ, đem quà cho anh.”

Ôn Noãn giãy dụa thoát khỏi cánh tay của Ôn Hàn, đẩy đám người ra, chạy về phía cậu. Nhưng xe cảnh sát lúc này cũng đã chạy đi rồi.

Giang Tiệp ở phía sau giống như vừa mới kịp phản ứng, vội la lớn với cảnh sát: “Đó là con trai tôi! Các người đưa nó đi đâu?”

“Nó là vì cứu tôi! Đó là tên tội phạm c**ng hi*p!” Giang Tiệp nói năng lộn xộn phân trần: “Ông ta đe dọa tôi, con trai tôi nó chỉ giúp tôi thôi!”

Một nữ cảnh sát an ủi: “Chị ơi, chị bình tĩnh một chút, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”

“Đi ngay bây giờ! Bây giờ lập tức tới cục cảnh sát, viết tờ khai, nói rõ ràng mọi chuyện, nó là phòng vệ chính đáng, nó là vì cứu tôi!”

Ôn Noãn máy móc quay đầu lại, nhìn vũng máu trên nền đất, nhìn cái ná bị lấy làm vật chứng, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Cho dù trước giờ Giang Tiệp chưa từng thích cậu, thậm chí còn chán ghét cậu, nhưng ngoài mặt Giang Trác vẫn không để ý, thờ ơ, nhưng những suy nghĩ về quá khứ trong vô số đêm ngày khó có thể nguôi ngoai, cũng không dễ dàng xóa bỏ như vậy.

Đối mặt với tên đầu sỏ trước mắt, cô có thể tưởng tượng được nỗi căm hận của Giang Trác, cũng biết, cậu không thể nào được phán là phòng vệ chính đáng.

Cô nhìn chiếc xe cảnh sát đã đi xa, cả người đều rét run.

***

Quãng thời gian đó, Ôn Noãn rất nhiều lần đến phòng tạm giam, nhưng Giang Trác đều trốn không gặp.

Cho cô một lý do đơn giản, bây giờ cậu có chút xấu, ngại gặp bạn gái, chờ đến khi ra ngoài, đổi tạo hình mới rồi sẽ đến gặp cô.

Thời gian nửa năm thoáng cái đã trôi qua, đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.

Ôn Hằng biết được chân tướng, hối hận vì lúc đầu đã làm sai, lập tức ly hôn với Trương Y Tuyết.

Ôn Thừa Nghiệp đổi thành họ Trần, tâm lý cũng suy sụp, thành tích bị tụt dốc không phanh, cuối cấp bị rớt hạng.

Ôn Hằng biết đủ nguyên do sự việc giữa hai anh em, dường như cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, rất muốn có thể hòa hợp với hai anh em, hy vọng bồi dưỡng lại tình cảm cha con một lần nữa.

Dù sao mẹ cô Diêu Mạn Chi cũng không quan tâm tới người đàn ông này, còn về phần Ôn Hàn và Ôn Noãn, bà tôn trọng để hai người tự quyết định mọi chuyện.

Ôn Noãn không thích ông bố này lắm, ngược lại Ôn Hàn, thái độ với cha vẫn trước sau như một, để thỏa mãn kỳ vọng của ông ta, anh thậm chí còn phấn đấu học tập, thề thốt phải thi đậu trường đại học trọng điểm.

Ôn Noãn luôn mắng anh, nói anh ngốc không có tiền đồ.

Ngày nào hai anh em cãi cọ ầm ĩ, cuộc sống trôi qua cũng rất náo nhiệt.

Giang Trác cố ý đả thương người nên bị tạm giam nửa năm. Cả nhà họ Giang dốc toàn lực cứu cậu ra, ông cụ đã lâu không xuất hiện của tập đoàn Giang thị cũng tự mình ra mặt, xử lý vụ án của Giang Trác.

Người nhà họ Giang đơn bạc, cậu là đứa con duy nhất, cho dù chỉ là cháu ngoại, nhưng cũng là hậu duệ duy nhất của ông cụ Giang.

Đương nhiên, có thể dễ dàng được thả ra như vậy, nguyên nhân quan trọng nhất chính là… Ôn Noãn lấy ra thuốc bí truyền do Tiêu Dao phát điều chế ra.

Vốn là dùng để cứu anh trai, vốn là dùng để cứu Ôn Hàn, trời xui đất khiến lại cứu được Giang Trác.

Trần Tường thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, kể từ đó, sự việc càng có thể hóa to thành nhỏ, chỉ là xử theo tranh chấp dân sự.

Ngày đó Giang Trác được nộp tiền bảo lãnh, Giang Tiệp lái xe Mercedes tới, dừng bên vệ đường, chờ cậu.

Lúc cậu vào là đầu hạ, lúc đi ra ngoài, cỏ cây cuối mùa thu vẫn khô vàng như cũ.

Cậu vẫn mang đôi dép lê đặc trưng của mình, trên người mặc một chiếc áo len cổ lọ, bước ra khỏi cổng lớn của trại tạm giam.

Từ xa xa đã nhìn thấy bóng dáng Giang Tiệp và Tưởng Trừng đang chờ đón cậu về nhà.

Cậu đến gần bọn họ, Giang Tiệp nhận hành lý trong tay cậu, nói: “Về nhà với mẹ đi.”

Trên mặt Giang Trác không có biểu tình gì, cúi đầu đáp lại một tiếng.

Tưởng Trừng đi qua, cầm lấy góc áo cậu, gọi một tiếng: “Anh.”

Cậu vẫn thản nhiên đáp như cũ: “Ừ.”

“Bên đó, hình như bạn anh cũng đến rồi.” Tưởng Trừng chỉ cái lan can bên bờ sông cách đó không xa, nói: “Anh muốn đi qua đó chào tạm biệt họ một tiếng không?”

Giang Trác nghiêng đầu, nhìn thấy mấy thiếu niên đang đứng sau mấy đám cỏ dại chỗ bậc thang dọc bờ sông, ở xa nhìn cậu.

Diệp Thanh từ xa vẫy tay với cậu: “Anh Trác.”

Lục Vũ nhảy từ cầu thang xuống: “Cuối cùng cũng ra rồi!”

Giang Trác lười biếng đi qua chỗ bọn họ, có điều, ánh mắt của cậu lại lướt qua bọn họ, rơi vào trên người tên nhóc không thành thật ở phía sau.

Sáng sớm hôm nay Ôn Noãn đã thay đồ trang điểm, lăn lộn hần hai tiếng đồng hồ, thử hết một lượt mấy cái váy xinh đẹp trong nhà, cuối cùng vẫn quyết định… mặc áo hoodie của Ôn Hàn, dùng bộ dạng thường ngày lúc trước của cô đến gặp cậu.

Cũng không có nguyên nhân gì khác, quen giả trai ở bên cậu, bỗng nhiên muốn cô mặc đồ nữ, cô có chút xấu hổ.

Ánh mắt Giang Trác nhìn cô có chút nóng bỏng.

Có lẽ là cảm giác nhớ nhung quen thuộc, tối qua Ôn Noãn mất ngủ đến hơn nửa đêm, chỉ ngủ được hai ba tiếng, bây giờ hai mắt đều có quầng thâm, ngược lại có chút ngượng ngùng rồi, nhỏ giọng kêu một tiếng ___ ___

“Anh Trác.”

“Qua đây!”

Ôn Noãn đi đến trước mặt cậu, Giang Trác giang tay ôm cô vào lòng, dùng sức ôm thật chặt.

Cô gái nhỏ không có mang giày độn, chỉ đứng đến ngực cậu, mềm mại dựa vào ngực cậu. Giang Trác hít thật sâu, ngửi mùi hương mờ mờ ảo ảo trên cơ thể cô.

Cánh tay càng dùng thêm sức.

Ôn Noãn có chút tủi thân, hai mắt đều đỏ, nói: “Sau này nếu anh còn làm chuyện bồng bột, em sẽ không để ý anh nữa.”

“Ừ.”

Thái độ Giang Trác khác thường, nghiêm túc đồng ý: “Đều nghe lời em.”

Diệp Thanh cười nói: “Trác gia, điều ước sinh nhật của cậu thật sự biến thằng nhóc thối tha này thành con gái luôn, tôi thật sự phục rồi.”

Ôn Noãn bất mãn nói: “Ai là thằng nhóc thối tha hả!”

“Cậu đó! Mấy tháng trước là thằng nhóc, lúc này lại biến thành cô gái rồi, trâu bò.”

Giang Trác xoa xoa đầu cô nhóc, cười nói: “Mấy người các cậu… mắt dài quá, không dùng có thể đi hiến cho người cần đó.”

“Nghe lời này tức là cậu sớm đã biết rồi à?”

“Nói nhảm, cô ấy là bạn gái tôi.”

Ôn Noãn kinh ngạc hỏi: “Anh đã biết từ lâu rồi?”

Giang Trác nhếch khóe môi: “Anh đâu có mù.”

“Vậy mà anh còn mở miệng ngậm miệng đều gọi một câu bạn trai.”

“Em thích, cho nên anh chơi chút tình thú với em.”

“…”

Thật sự rất có tình thú.

Giang Trác nói Giang Tiệp và Tưởng Trừng đem hành lý về trước, còn cậu và bạn bè sẽ đi bộ dọc theo bờ sông trở về sau.

Gió bên bờ sông rất lớn, thổi tung mái tóc của cô gái nhỏ.

Tóc của cô đã dài ra rất nhiều, Giang Trác lấy dây thun màu đen trong tay cô, cột tóc đuôi ngựa cho cô.

Lục Vũ dường như có chuyện bị nghẹn rất lâu, cứ muốn nói lại thôi.

Giang Trác nói: “Có lời gì, nói thẳng.”

Cuối cùng Lục Vũ hỏi: “Anh Trác, tôi nghe lão Trương nói, mẹ cậu làm thủ tục thôi học cho cậu rồi.”

“Ừ.”

“Nhưng mà… Cậu thôi học làm gì, là lo thi đại học sao?” Lục Vũ nóng vội nói: “Thành tích này của cậu, cho dù trễ nửa năm, cậu cũng có thể bay lên đứng thứ sáu trong kỳ tuyển sinh đại học! Sao lại thôi học!”

“Còn chưa quyết định.” Giang Trác nheo mắt, nhàn nhạt nói: “Có vị cảnh sát coi trọng khả năng của tôi, giúp tôi liên hệ với trường cảnh sát huấn luyện quân đội đặc chủng.”

Lục Vũ không tưởng tượng nổi nói: “Mẹ nó! Cậu ở trong đó đi một vòng, vậy mà còn gặp được kỳ ngộ như vậy, có thể vào trường huấn luyện đặc chủng?”

“Xem như doanh trại huấn luyện đặc thù, mấy năm nay luôn tìm người có thiên phú cùng tuyệt kỹ làm thành viên, nhận vào nhập ngũ, có đều cũng là phải sát hạch và sàng lọc.” Giang Trác nói: “Hồ sơ lý lịch trước đây của tôi có không ít tin đen, chưa chắc vào được.”

“Đương nhiên là vào được rồi!” Diệp Thanh cực kỳ có lòng tin với Giang Trác: “Chỉ bằng cái tài thiện xạ này của cậu, cả thế giới cũng không tìm được người thứ hai, cậu rất thích hợp nha! So với điểm này thì lý lịch đen thì tính là cái gì?”

“Nhưng cậu ấy không phải da giòn à, tình trạng cơ thể này của cậu ấy, sợ là dùng ba phần lực để luyện tập thôi cũng đủ phế luôn rồi.”

“Còn chia ra cận chiến với tầm xa mà, anh Trác chúng ta có thể luyện mỗi ngắm bắn thôi.”

Diệp Thanh nói không sai, cơ thể Giang Trác có bản lĩnh và tuyệt kỹ, nếu để cậu tham gia thi đại học, bất cứ ngành nghề nào cũng kìm hãm cậu, cậu nên tiến xa một chút.

“Nghĩ lại thì thực sự quá ngầu lòi luôn ấy!” Diệp Thanh ngưỡng mộ nói: “Đệ nhất cao thủ bắn tỉa trong nước, không phải cậu thì là ai!”

Lục Vũ nói với Diệp Thanh: “Cậu ngưỡng mộ cậu ấy như vậy thì cậu cũng đi đi, với cái thân thủ này của cậu, tôi nghĩ cũng không khó đâu!”

“Thôi bỏ đi, tôi chính là một họa sĩ bị việc luyện công làm trì hoãn, tôi muốn thi Học viện Mỹ thuật, tương lai sẽ trở thành một họa sĩ tranh châm biếm nổi tiếng.”

“Được, cậu cố gắng vẽ, tôi xin chữ ký trước, đến lúc đó sẽ sang tay đầu cơ trục lợi.”

“Không thành vấn đề, ký cho cậu mấy nghìn bản luôn. Bán xong chúng ta chia năm năm.”

Các chàng trai đều có ước mơ cháy bỏng của riêng mình, cấp ba chỉ còn một học kỳ chạy nước rút cuối cùng, bàn chuyện tương lai, cũng chính là hướng tới ước mơ của mình.

Bởi vì chuyện không may của mẹ mà từ nhỏ trong lòng Giang Trác đã gieo một hạt giống, muốn làm cảnh sát.

Cậu muốn bảo vệ quê hương đất nước, giữ yên bình một phương.



Gió sông thổi lạnh run, cô gái phía sau vẫn luôn yên lặng đi theo, không nói một lời.

Giang Trác quay đầu nhìn cô.

Cô cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt, vẫn luôn kìm nén, không cho rơi xuống.

Giang Trác nắm tay cô: “Con trai mà khóc cái gì, không biết xấu hổ à?”

“Em vốn dĩ không phải con trai.” Ôn Noãn tức giận bỏ mặc cậu: “Anh đã muốn đi thì em sẽ không để ý đến anh nữa, không bao giờ... để ý nữa…”

Giang Trác đưa tay lau nước mắt cho cô, trái tim đã quặn thắt lại.

Ban đầu lúc cậu nghe cảnh sát Trình nói chuyện này, điều đầu tiên nghĩ đến cũng là từ chối, làm sao cậu có thể rời đi được chứ, làm sao cậu nỡ rời đi…

Khoảng thời gian đó, mỗi ngày cảnh sát Trình đều đến, kể cho cậu nghe rất nhiều vụ án, trong đó ẩn giấu vẻ âm u của những phần tử phạm tội ung dung ngoài vòng pháp luật vẫn hung hăng ngang ngược thế nào, mỗi ngày có bao nhiêu cô gái chịu đựng tổn thương, thậm chí có người còn chưa thành niên… Số liệu đó mỗi ngày đều làm cậu đau xót trong lòng.

Trước đây cậu chưa bao giờ biết mình chọn sống trên thế giới này rốt cuộc là có ý nghĩa gì, cho đến khi cậu gặp được cô bé đã dùng tấm thân đơn bạc bảo vệ, cô đã cho cậu hiểu ý nghĩa sinh tồn.

Bây giờ, cậu cũng có người muốn che chở, cậu muốn bắt hết những tên khốn kiếp ghê tởm đó lên tòa phán tội.

“Anh còn chưa trả lời cảnh sát Trình.” Giang Trác nựng mặt cô gái nhỏ, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô: “Anh nói với anh ấy, anh muốn thương lượng bạn gái trước, nếu bạn gái không thích, không muốn, anh sẽ không đi.”

Ôn Noãn ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn cậu: “Thật chứ?”

“Đương nhiên, có khi nào anh gạt em chưa?” Giang Trác nhìn cô, nghiêm túc nói từng chữ một: “Anh muốn bảo vệ thế giới, nhưng anh càng muốn em.”

Ôn Noãn cúi đầu lau nước mắt, sau đó nắm chặt ống tay áo của Giang Trác, không lên tiếng, vẫn có chút muốn khóc.

“Nếu như anh trở về, bạn gái đã ở bên người khác rồi thì anh con mẹ nó còn bảo vệ cái rắm.”

Ôn Noãn bị câu này của cậu chọc cười, có điều lập tức xụ mặt, rầu rĩ nói: “Em nhất định sẽ ở bên người khác, nếu anh đi, ngày mai… ngày mai em sẽ lập tức ở bên Lục Vũ!”

Lục Vũ suýt chút ngã nhào xuống sông: “Bà cô ơi, tôi không chọc cậu, cậu đừng có hại tôi chứ, tôi còn muốn sống thêm nhiều năm nữa đó!”

Ôn Noãn cầm ngón tay út của Giang Trác đung đưa: “Anh không được phép đi, anh phải ở bên cạnh em, anh yếu ớt như vậy, lại không thể đánh nhau với người khác, lỡ như trong đội có người ăn hiếp anh thì phải làm sao đây, sẽ đau đến gần chết đó. Anh ở lại bên cạnh em, chúng ta sẽ cùng nhau thi đại học, anh muốn học bất cứ ngành nào cũng được, anh học cái gì, em sẽ học cái đó, chúng ta học cùng trường đại học, học cùng một ngành, có em ở đây, ai cũng không thể ăn hiếp anh.”

Giang Trác rủ mắt, nhìn vẻ mặt ủ rũ lại nũng nịu của cô, rất lâu sau mới gật đầu: “Được, đều nghe em.”

Diệp Thanh và Lục Vũ hai mặt nhìn nhau, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Trở thành cảnh sát là chuyện Giang Trác vẫn luôn muốn làm, là ước mơ của cậu. Nhưng Ôn Noãn… lại là ánh sáng duy nhất đem cậu từ thế giới hắc ám tiến về phía ánh mặt trời.

Không chút nghi ngờ, cậu chọn vế sau.