(Phần truyện của Ôn Hàn nên Ôn Hàn sẽ gọi là “cậu” nha)
Trên đường Ôn Hàn trở về nhà, trong lòng còn đầy nghi hoặc.
Thời gian mười mấy năm, cảnh vật của Bắc Thành cũng có thể gọi là biến hóa nghiêng trời lệch đất, cậu nhìn hai bên đường hoàn toàn giống với cảnh tượng của thời cấp ba.
Chẳng lẽ thật sự cậu đã nằm mơ được trở về thời cấp ba?
Nghĩ đến điều này, Ôn Hàn lại hung hăng nhéo mình một cái, đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn không tỉnh mộng.
Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Bất tri bất giác, Ôn Hàn đã đi đến ngôi nhà cũ của nhà họ Ôn. Nhưng rất kỳ quái, căn nhà cũ vắng lặng vậy mà đèn đuốc sáng trưng.
Ôn Hàn nhíu mày, nghĩ chắc là mẹ về rồi, hoặc là trong nhà có khách?
Cậu đi vào sân, liền nghe thấy sân sau có tiếng sủa của con chó lông vàng, cậu men theo âm thanh, tò mò đi đến sân sau, thình lình phát hiện một cô bé tóc đuôi ngựa mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, đang khua tay múa chân đánh một bộ liên hoàn quyền.
Thân thể cô bé thẳng tắp, khung xương nhỏ, nhưng lại vô cùng có lực, khí chất càng hiên ngang như gió.
“Đệt.”
Ôn Noãn nghe thấy động tĩnh liền dừng luyện võ, nghi hoặc quay đầu nhìn, thấy khuôn mặt Ôn Hàn đầy kinh ngạc thì nhíu mày, không khách sáo nói: “Sao thế, không quen em à?”
Ôn Hàn chỉ vào cô, la lớn: “Sao em lại về?”
Ôn Noãn cầm khăn lông lau mồ hôi: “Đây là nhà em, thế nào, em không thể về, hay là anh không mong em về?”
Cô nhóc bây giờ vẫn y hệt con nhím, Ôn Hàn đuổi theo cô vào nhà: “Ý của anh là anh không biến thành người thực vật, em trở về làm gì?”
Ôn Noãn giơ tay sờ trán cậu: “Mới hai năm không gặp, anh trai em bệnh cũng không nhẹ.”. Ngôn Tình Cổ Đại
Diêu Mạn Chi bưng một tô thịt vịt hầm nóng hổi từ trong phòng bếp đi ra, nói với Ôn Hàn: “Tiểu Hàn, con không phải nhắc tới nhắc lui chuyện đi đón em gái con trở về sao, bây giờ được như ý rồi đó.”
“Mẹ, sao lại như vậy, nó trở về làm gì?”
“Em giống con, sang năm thi đại học, về để sắp xếp lớp học.”
“Nó học ở trên núi không phải rất tốt sao?”
“Mẹ, con đã nhìn ra rồi.” Ôn Noãn bĩu môi: “Anh hoàn toàn không chào đón con.”
“Không phải… Anh…”
Trong lòng Ôn Hàn quá rối loạn, không hiểu chuyện gì, cũng không rõ hiện tại là tình huống gì.
Nếu cậu không bị thương, theo lý mà nói thì em gái sẽ không trở về, nhưng hướng đi của tình tiết lại không phát triển theo quỹ đạo của quá khứ.
“Được rồi, được rồi, hai đứa các con rõ ràng gặp không được mà xa cũng không xong. Gặp nhau thì cãi nhau rùm beng, xa nhau lại nhớ.”
Diêu Mạn Chi bất đắc dĩ nói: “Nhanh đi rửa tay ăn cơm đi.”
……
Suốt quá trình ăn cơm, Ôn Hàn có vẻ im lặng dị thường, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng thường ngày.
Diêu Mạn Chi và Ôn Noãn thương lượng việc nhập học _ _
“Ngày mai mẹ đi xử lý thủ tục nhập học cho con.”
“Vâng.”
“Nói đến lớp thì con muốn học cùng lớp với anh con hay là...”
Bà còn chưa dứt lời, Ôn Hàn bỗng vỗ bàn cái rầm, nói lớn: “Đừng đừng đừng, em gái con là thiếu nữ thiên tài như vậy, học cùng lớp với con sẽ rất thiệt thòi. Năm nay lớp hỏa tiễn tốt nhất của trường con là lớp năm, để em ấy học lớp năm đi.”
Lúc này cậu tỉnh như sáo, bộ dáng như thỏ chạy trốn, nhưng thật sự khiến Diêu Mạn Chi hoảng sợ, bà kinh ngạc nhìn Ôn Hàn, nói: “Cũng... cũng có lý, thành tích Noãn Noãn rất tốt, học lớp hỏa tiễn thích hợp hơn.”
“Lớp nào cũng không có vấn đề gì, dù sao thì con cũng đã tự học hết chương trình cấp ba rồi.” Ôn Noãn thuận tay gắp một cái đùi gà: “Cứ học lớp của anh trai đi, con còn có thể bảo vệ anh.”
Ôn Hàn vội vàng nói: “Đừng đừng, anh không cần em bảo vệ, em cứ học lớp năm đi, lớp năm tốt, lớp đó còn có….”
Còn có ông xã tương lai của em — Bố của đứa cháu gái đáng yêu nhất của anh!
Ôn Noãn ngờ vực liếc mắt nhìn Ôn Hàn một cái: “Còn có cái gì?”
Ôn Hàn kiên nhẫn giải thích: “Còn có rất nhiều bạn học ưu tú, em ở lớp năm, nhất định sẽ có thể trải qua cuộc sống vui vẻ của cấp ba.”
Nói xong cậu nhếch môi, cười giả lả xứng với chức nghiệp của mình.
Ôn Hàn thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, tự nhiên không hiểu sao lại xuyên qua, thoáng cái đã thay đổi toàn bộ tình tiết chuyện xưa.
Nếu không thể dựa theo chuyện cũ để thuận nước dong thuyền thì em gái sẽ không thể yêu đương với Giang Trác, sẽ không kết hôn, như vậy cô cháu gái của anh cũng sẽ không được sinh ra...…
Không không không, Ôn Hàn tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra!
Cậu phải nghĩ biện pháp để tác hợp Giang Trác và Ôn Noãn, không thể vì cậu ngoài ý muốn xuyên trở về mà ảnh hưởng đến vận mệnh đời người của em gái.
Ôn Hàn mất ngủ đến hơn nửa đêm, mãi cho đến khi trời gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Sáng sớm hôm sau liền nhận được điện thoại của anh em tốt Phương Triết Hàn.
Cậu mơ mơ hồ hồ lầu bầu một tiếng, Phương Triết Hàn lại nói: “Hàn ca, cậu vẫn còn đang ngủ hả? Hôm nay có đến trường không?”
Ôn Hàn dụi mắt, lẩm bẩm nói: “Sao không đến, ông đây đâu có biến thành người thực vật.”
“Người thực vật cái gì?”
“Không có gì, gọi điện cho tôi có chuyện gì?”
“Làm anh em tốt, tôi cảnh báo cậu, trên đỉnh đầu cậu bây giờ là một vùng thảo nguyên xanh mơn mởn, tôi kiến nghị cậu nên xin nghỉ hai ngày đi, đừng đến trường khiến người ta chê cười nữa.”
Ôn Hàn dần dần tỉnh táo lại, ngồi bật dậy, hoạt động gân cổ: “Thảo nguyên cái gì?”
“Bạn gái Kiều Vận Thi của cậu, chiều hôm qua trước cổng trường cô ta đứng trước mặt nhiều bạn học nói cậu không có tiền đồ, sau đó quay đầu liền đi với anh em tốt Từ Gia Nguyên của cậu rồi. Cậu một mình mua rượu đến sau núi mua say, rất nhiều người nhìn thấy, cậu còn khóc.”
Ôn Hàn hoàn toàn tỉnh táo, nghe Phương Triết Hàn kể lại, trong đầu rốt cuộc cũng nhớ lại chuyện đau trứng thời thanh xuân của mình.
Trong quá khứ, cậu có cô bạn gái tên Kiều Vận Thi, là một em gái rất dịu dàng đáng yêu. Suốt ngày cậu đuổi theo phía sau người ta, ân cần hỏi han, quan tâm chăm sóc, Kiều Vận Thi nói cậu đi hướng đông, cậu tuyệt đối không dám đi hướng tây.
Khi đó cậu thật sự thích Kiều Vận Thi, hoặc là nói cậu thích kiểu con gái như Kiều Vận Thi, thậm chí bao gồm cả cô bạn gái mới yêu đương với cậu năm cấp ba ấy, tên là gì nhỉ? Nhiều năm trôi qua như vậy, đến tên của người ta cậu cũng quên luôn rồi.
Gu thẩm mỹ của năm đó của cậu giống đại đa số trai thẳng, đều thích kiểu con gái bề ngoài đáng yêu, có một chút phong cách nữ “trà xanh” [1] mơ hồ.
[1]: Ám chỉ những người bên ngoài thì thuần khiết, bên trong thì thối nát, mưu mô tâm kế phá hoại các cặp đôi để chen vào nhưng vẫn giả ngây thơ không cố ý không biết gì, đùa giỡn tình cảm của người khác.
“Phong cách trà xanh mơ hồ” là Ôn Noãn năm đó đã hình dung phong cách của rất nhiều bạn gái của cậu.
Ngay từ đầu Ôn Hàn chống cự không tiếp thu cái loại xưng hô này, cảm thấy đây là vũ nhục gu thẩm mỹ của cậu, có điều sau một quãng thời gian trải sự đời, đặc biệt là sau khi đi làm, cậu càng cảm thấy gu thẩm mỹ của mình trong quá khứ hình như có chút vấn đề.
“Hàn ca, cậu còn đó không?” Giọng nói của Phương Triết Hàn từ trong điện thoại truyền tới.
“Có.”
“Vậy cậu... còn đến trường không?”
“Đến, sao lại không đến.” Ôn Hàn nói: “Dù sao cũng phải giải quyết chuyện này thôi.”
“Cậu... cậu cậu cậu... cậu muốn giải quyết thế nào?”
Ôn Hàn cong khóe môi: “Giải quyết bằng phương thức của người trưởng thành.”
Một lúc lâu sau, Phương Triết Hàn lẩm bẩm nói: “Tiêu rồi tiêu rồi, Hàn ca chịu k!ch thích rồi.”
Ôn Hàn từ trên giường đứng dậy, đi đến phòng tắm bắt đầu tân trang bản thân. Đầu tiên là gội cái đầu, sau đó cắt bớt những sợi tóc nhuộm màu xanh, cạo râu, sau đó cất hết mấy bộ quần áo lòe loẹt đang treo trong tủ, chỉ mặc một chiếc áo hoodie trẻ trung thoải mái sạch sẽ phối với bộ đồng phục trắng đi ra cửa.
Cậu muốn triệt để thay hình đổi dạng, từ biệt chàng trai không nghiêm chỉnh ở quá khứ. Nếu như đã có cơ hội được sống lại một lần nữa, cậu nhất định phải nắm thật chắc, bù đắp cho những ý nguyện không yên trong lòng của nửa đời sau.
Trong mười năm ở quá khứ, đã vô số lần cậu nghĩ, nếu như có cơ hội quay lại một lần nữa, quay lại đến những năm có cô gái yêu cậu nhất đó, cậu nhất định sẽ không bỏ lỡ cô nữa.