Giả Vờ Ngoan

Chương 32: C32: Người cô thích




Vừa rồi anh nói cái gì với mấy cô gái kia thì các cô không biết, nhưng nhìn độ sợ hãi cuống quýt của các cô ấy ban nãy thì hẳn là anh đã dọa cho người ta sợ hãi rồi, còn về việc vì sao lại có người chạy về phía Ngụy Triêm Y xin lỗi, đại khái là bởi vì lực đạo cô cắt trái cây quá mạnh, các cô ấy sợ sẽ bị đuổi giết.

Hai người này đúng thật là trời cao tác hợp, đứa sau ác hơn đứa trước.

Dương Hi nghe xong, cười hì hì lui về sau, cách xa anh một chút.

Úc Thanh quay đầu liếc mắt về phía đám nhân viên.

“Đứng đó làm gì?”

Ông chủ đã lên tiếng, nhóm nhân viên lập tức xếp thành hàng vào gọi cafe.

Mạc Khả: “…”

Cứ cảm thấy cửa hàng này đã trở này “căn cứ” của Minh Tín.

Ngụy Triêm Y rời tiệm cafe đi về nhà, chui vào trong chăn trùm kín đầu, vị trí nơi trái tim còn đập thật sự nhanh, tất cả đều hiện lên bóng dáng Úc Thanh chân thành tỏ tình với cô.

Cô nhẹ nhàng ấn ngực mình một cái, trách bản thân không có tiền đồ, không biết rụt rè và thiếu sự kiên nhẫn.

Ngày hôm đó, cô mất ngủ cả đêm, Ngụy Triêm Y đột nhiên lĩnh ngộ ra một cái đạo lý nho nhỏ, đại khái là mấy năm gần đây cô quá mức cô đơn tịch mịch, thế nên khi có đàn ông thổ lộ với mình liền sinh ra loại cảm giác hoảng hốt không thôi, ngẫm lại Ngụy đại tiểu thư năm đó cũng là danh nhân ở Bắc Lâm, người theo đuổi dài mấy chục con phố, từ sau khi gặp gỡ Úc Thanh liền trở nên thanh tâm quả dục, đối với tất cả những người khác phái khác đều mất đi hứng thú, này đúng là không tốt lắm, có câu cửa miệng rằng, phương thức tốt nhất để chữa lành chính mình chính là tiến vào một đoạn tình yêu khác.

Ngụy Triêm Y cảm thấy giờ là lúc mình nên bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa, nếu không thì sẽ rất có lỗi với sự tín nhiệm của chú út, nếu như một năm sau cô vẫn là cái bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, làm sao có thể tiến vào công ty của Ngụy gia được, làm sao có thể tiếp quản sản nghiệp của cha mẹ, làm sao có thể khiến Úc Thanh lau mắt mà nhìn đây?

Ngày hôm sau nhìn thấy cô, Mạc Khả và Dương Hi liền nhớ tới vẻ chật vật chạy trốn ngày hôm qua của cô, nhịn không được trêu ghẹo.

“Có phải bị chân tình của Úc tổng đả động rồi phải không?”

“Có phải sắp có chuyện tốt rồi hay không?”

“Có phải sắp gả cho anh ta rồi đúng không?”

Dương Hi hỏi liền một lúc ba câu, bộ dáng đặc biệt hưng phấn.

Ngụy Triêm Y nhàn nhạt liếc cô ta một cái: “Tôi khuyên các cô nên từ bỏ đi, lòng của chị đây vững như bàn thạch, không thể dịch chuyển đâu.”

Dương Hi và Mạc Khả nhìn nhau, bĩu môi không tin.

Hôm nay Úc Thanh tới tiệm cafe, Ngụy Triêm Y cũng không cố tình tránh anh nữa, thoải mái hào phóng pha cafe cho anh, trên mặt nở nụ cười thỏa đáng, “Úc tiên sinh, cafe của ngài, hy vọng ngài sẽ thích.”

Úc Thanh nhẹ nhíu mi.

Anh không thích Ngụy Triêm Y khách khí với mình như vậy, việc này so với việc cô giương nanh múa vuốt bộc phát tính tình nhỏ với anh càng là khiến anh không nắm bắt được, anh đương nhiên hy vọng cô có bất mãn gì đều có thể trút giận với anh, nói cách khác, như vậy còn có nghĩa là Ngụy Triêm Y vẫn để ý tới anh, cảm xúc của cô vẫn còn vì anh mà dao động, chứ không phải giống như bây giờ, mang theo nụ cười công nghiệp hóa, đến lời thăm hỏi cũng công nghiệp hóa tới vậy.

Khoảng cách giữa họ bất chợt bị kéo ra, điều này khiến lòng Úc Thanh trở nên bối rối.

Cô buông cafe định rời đi, Úc Thanh lại ngăn trước mặt cô một bước, rũ mắt cẩn thận đánh giá biểu tình của cô, muốn phân tích ra được vì sao hôm nay cô lại biến thành như vậy, “Có phải anh làm sai chỗ nào không?”

“Úc tiên sinh không làm sai cái gì hết.”

Giữa mày Úc Thanh nhíu càng chặt hơn: “Triêm Triêm, vì sao đột nhiên lại khách khí với anh như vậy?”

“Anh thật kỳ quái, tôi khách khí với anh không tốt à?”

“Không tốt.”

Úc Thanh cong lưng, nhẹ dỗ dành: “Anh thích em nổi giận với anh.”

Như vậy ít ra sẽ làm anh có chút cảm giác an toàn, chứ không phải như bây giờ, rõ ràng là cô ở ngay trước mắt, nhưng anh vẫn cảm thấy cô cách mình rất xa.

Ngụy Triêm Y cong môi mỉm cười: “Úc Thanh, chúng ta cứ duy trì khoảng cách thỏa đáng như thế này đi.”

Cô nghiêng người rời đi, Úc Thanh ngơ ngẩn.

Cái gì gọi là khoảng cách thỏa đáng như vậy?

Cô muốn mãi mãi gọi anh là Úc tiên sinh như vậy sao? Mãi mãi cười máy móc lạnh nhạt với anh như thế? Anh phải tiếp thu thế nào đây?

Anh đã trải qua ba năm dày vò ngày đêm, hiện tại lại từng giây từng phút khắc chế, nếu còn không thể có được cô…

Dương Hi đẩy đẩy cánh tay Mạc Khả: “Mau nhìn mau nhìn, có phải cảm thấy bóng dáng Úc tổng thực đáng thương, trong đáng thương còn lộ ra tang thương, trong tang thương còn có hèn mọn, trong hèn mọn lại lộ ra tia yếu ớt hay không?”

Mạc Khả trợn trắng mắt: “Sao cô có nhiều từ hình dung thế?”

Cô ấy nhìn thoáng qua, thoạt nhìn đúng là Úc Thanh không ổn lắm, Dương Hi nói cũng không quá khoa trương, thậm chí còn… giờ phút này Mạc Khả cảm thấy Úc Thanh giống như là bất lực, giống như tín niệm bị sụp đổ, giống như lữ nhân không tìm thấy đường về.

Lại nhìn Ngụy Triêm Y, vẫn như người không có việc gì, còn ngâm nga vừa hát vừa pha cafe, trận đấu này giữa hai người, cô giống như rốt cuộc cũng có thể đứng ở bên phần thắng lợi, áp chế đối phương hoàn toàn, cũng thành công làm Úc Thanh lộ ra bộ dáng thất hồn lạc phách.

Chung quy bọn họ cũng chỉ là người ngoài cuộc, cũng không thể nhúng tay quá nhiều.

Ngụy Triêm Y làm xong việc của mình liền rời đi, Mạc Khả đưa mắt ra hiệu cho Dương Hi, Dương Hi trộm đi theo Ngụy Triêm Y về nhà, thấy cô trang điểm thay đồ xinh đẹp rồi lại ra khỏi cửa.

Má ơi, đây là đi gặp tên đàn ông nào vậy?

Dương Hi đi theo Ngụy Triêm Y cả một đường, nhìn thấy cô đi vào một quán bar, liền lập tức báo tin cho Mạc Khả.

Dương Hi hỏi: “Chúng ta có cần báo cho Úc tổng không?”

Mạc Khả suy tư vài giây: “Vẫn là thôi đi, Triêm Triêm biết lại tức giận.”

“Được, vậy tôi về tiệm cafe đây.”

Mạc Khả cúp máy, Tô Lăng ở bên cạnh xen mồm vào: “Cô chủ tới quán bar làm gì vậy? Đừng nói là muốn câu trai trẻ đấy nhé?”

“Sao có thể chứ?”

Mạc Khả nhớ lại hành vi ngày hôm nay của Ngụy Triêm Y: “Hình như…cũng có khả năng.”

Hai người đều ngừng công việc đang làm, Tô Lăng hỏi cô ấy: “Vậy có cần nói cho Úc tiên sinh không?”

“Vẫn là thôi đi, nếu Triêm Triêm thật sự đi câu trai trẻ, Úc tổng biết được không phải sẽ ăn một thùng dấm lớn à, nhỡ anh ta bóp chết Triêm Triêm thì tính sao.”

“Câu trai trẻ?” Thanh âm ôn nhuận bỗng dưng truyền tới.

Mạc Khả và Tô Lăng cứng đờ người.

Úc Thanh chậm rãi nheo mắt lại: “Trai trẻ gì?”

Anh vốn là tới xem Ngụy Triêm Y, thái độ hôm nay của cô thật sự khiến anh không an tâm được, muốn tìm cô hỏi cho rõ, nhưng sau khi nghe được cuộc nói chuyện của Tô Lăng và Mạc Khả, trái tim anh lại trở nên rét lạnh, anh không nghĩ tới, Ngụy Triêm Y lạnh nhạt với anh, hết lần này tới lần khác đẩy anh ra là muốn ở bên người khác.

Rõ ràng là anh tức giận, nhưng sau cảm giác cuồn cuộn lửa giận đó lại chỉ còn lại có vô tận chua xót, anh dường như đã mất đi tư cách tức giận.

Mạc Khả và Tô Lăng nhìn nhiệt độ trong mắt anh rút dần đi, nuốt nước miếng: “Cái đó…”

“Úc tiên sinh… này có thể là hiểu lầm.”

Úc Thanh thấp giọng hỏi: “Cô ấy ở đâu?”

***

Ngụy Triêm Y cũng không có đi câu trai trẻ, chỉ là muốn tới uống rượu mà thôi, ở nhà uống và đi bar uống rất khác nhau, mà từ trước tới giờ cô đều là người yêu cái đẹp, quán bar là nơi có đủ loại mỹ nữ xuất hiện, cô đương nhiên là phải trang điểm thật xinh đẹp để có thể áp chế toàn trường chứ, cô phải là tiểu yêu tinh xinh đẹp nhất chỗ này.

Cho dù cô có muốn bắt đầu một tình yêu mới, rời xa Úc Thanh đi nữa thì cũng sẽ không tùy tiện bắt đầu, câu trai ở bar lại càng không. Đáng tiếc, ba đứa bạn kia của cô sẽ không nghĩ như vậy, còn hiểu sai ý cô nữa chứ.

Ngụy Triêm Y ngồi một mình trong góc, người khác phái tới gần đương nhiên là rất nhiều, nhưng đều bị Ngụy Triêm Y lễ phép từ chối, mọi người đều là người trưởng thành, sẽ không lì lợm la liếm ở nơi như thế này, các quý ông sau khi bị cô từ chối sẽ phong độ rời đi, nhưng cũng có mấy gã khác người không biết điều.

Mấy nam sinh trẻ tuổi đứng trước bàn Ngụy Triêm Y, “Chị gái, cùng uống một ly nhé?”

Ngụy Triêm Y ngước mắt, ánh mắt đảo qua đám người, từ cách ăn mặc có thể thấy được gia cảnh không tệ, vẫn còn là học sinh.

Cô cũng không cảm thấy hứng thú, “Tôi muốn tự uống.”

“Tự uống không thú vị nha.”

“Đúng thế, để bọn em uống cùng với chị.”

Nói xong liền vây xung quanh Ngụy Triêm Y ngồi xuống.

Ngụy Triêm Y không chút đổi sắc lắc lư ly rượu, “Hình như tôi chưa đồng ý cho các cậu ngồi thì phải.”

“Chị gái đừng nóng giận mà, bọn em chơi với chị.”

“Một mình chị cô đơn tịch mịch biết bao, bọn em nói chuyện cho chị vui.”

“Đúng thế, tới nơi như thế nào nào chỉ ngồi một mình chứ, rất tẻ nhạt nha.”

Ngụy Triêm Y cười, uống một hớp rượu.

Lúc Úc Thanh đi tới liền nhìn thấy một màn như vậy, Ngụy Triêm Y cười cười ngồi bên cạnh một đám nam sinh, cô như chúng tinh phủng nguyệt*, người ngồi xung quanh cũng phải kinh diễm vì vẻ đẹp của cô, vừa dỗ vừa tâng bốc cô lên cao, chỉ vì muốn cô vui vẻ.

*Chúng tinh phủng nguyệt: Ngàn ngôi sao nâng một ánh trăng, ý chỉ người tỏa sáng, nổi bật nhất, được nhiều người vây xung quanh

Anh biết rõ dù cô có ở nơi nào đi nữa thì cũng sẽ là tiêu điểm, cô luôn khiến người khác thích cô, anh đã sớm biết rồi, từ nhỏ tới lớn cô đi tới trường nào thì đều là nhân vật làm mưa làm gió ở đó, nam sinh thích cô đếm không xuể, mà anh mãi mãi chỉ là một kẻ đáng thương tránh ở trong bóng tối trộm ngắm cô.

Ngụy Triêm Y cũng không có phát hiện ra Úc Thanh đang đi về phía mình, cô đặt mạnh ly rượu lên bàn, nhắm mắt không kiên nhẫn xoắn xoắn tóc: “Tôi nói, các cậu cút hết đi.”

Úc Thanh đột nhiên dừng chân.

Cho nên, cô không phải là tới câu trai trẻ sao?

Thanh âm tùy hứng được nuông chiều của Ngụy Triêm Y lại truyền tới, đáp lại phỏng đoán của anh: “Chỉ bằng mấy kẻ dưa vẹo táo nứt như các cậu mà cũng muốn lọt vào mắt bổn tiểu thư?”

Úc Thanh cong môi cười, trái tim như bị lửa đốt giờ rốt cuộc đã khôi phục lại như cũ, tất cả những tư tưởng nguy hiểm không bình thường trước khi tới đây đều bị anh đè xuống, nếu không có nghe được những lời này của cô, có lẽ anh lại sẽ làm ra chuyện không thể tha thứ được mất.

Thanh âm đám nam sinh vang lên: “Chị gái, chị nói như vậy là hơi quá rồi.”

“Bọn em có chỗ nào không tốt chứ?”

“Chị xinh đẹp như vậy, nhất định là có loại hình mình ưa thích đúng không, hay là chị nói ra đi, bọn em sẽ học theo, ai học được tốt nhất thì chị chọn người đó.”

Ngụy Triêm Y chậc một tiếng, loại hình mà cô thích à?

Cô chính là thích kẻ trong ngoài bất nhất, tâm tư thâm trầm, cô thích kẻ bề ngoài văn nhã lịch sự, bên trong lại là dã thú, cô thích anh nhẹ giọng gọi cô là công chúa, gọi cô là Triêm Bảo, gọi cô là Triêm Triêm.

Cô chính là thích Úc Thanh.

Những người này đều không phải anh, cũng mãi mãi không thể học được dáng vẻ của anh.

“Tôi nghĩ,” Thanh âm hơi khàn trầm thấp vang lên, người đàn ông thong thả đi tới, ánh mắt nhìn Ngụy Triêm Y, “Cô ấy hẳn là thích loại hình như tôi.”

Ngụy Triêm Y nhìn anh.

Đúng thế, chính là như anh.

Thanh tuyển ôn hòa, cao quý bất phàm, có anh tồn tại, những người đàn ông khác đều trở thành phông nền hết, vị Úc tam gia cao không thể với của Liêu Thành này hẳn là sẽ luôn bất động thanh sắc mê hoặc lòng người đi, mà cô cũng không thể may mắn thoát được khỏi lòng bàn tay anh.

Các nam sinh không có phát hiện vẻ không thích hợp của hai người, người trẻ tuổi khí thịnh đột nhiên bị người ta cướp mất thứ mình coi trọng, cho dù người đàn ông trước mặt thoạt nhìn không dễ đụng tới, nhưng cũng không thể khiến các nam sinh thu lại tâm tư tranh đoạt.

“Anh là ai?”

“Không biết ý thức tới trước tới sau à?”

“Xếp hàng đi, chị gái này là bọn tôi nhìn thấy trước.”

Nếu thật sự muốn nói về thứ tự trước sau, có thể nói là Úc Thanh tới sớm hơn bất cứ kẻ nào, anh là người gặp được cô sớm nhất.

Ngụy Triêm Y cúi đầu, trước hết là tránh đi tầm mắt ấm áp của Úc Thanh, Úc Thanh vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô.

Các nam sinh không nhịn được, “Tôi nói này, chị gái nhỏ của chúng tôi cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái, anh có thể đừng có nhìn chị ấy như vậy được hay không?”

“Nhìn thì lịch sự văn nhã, không nghĩ tới lại dám nhìn chằm chằm người ta hơn cả chúng tôi như vậy, bọn tôi còn ngại không dám nhìn chị ấy như vậy đâu.”

“Tôi không phục! Tôi muốn đánh nhau với anh!”

Úc Thanh nhìn về phía người nói lời này: “Đánh nhau?”

Thật là ý kiến hay.

Anh cười một cái, nâng tay lên bắt đầu cởi đồng hồ: “Có thể.”

Luôn là tiến thoái lễ độ như vậy, cho dù đánh nhau là chuyện thô lỗ tới thế, nhưng ở chỗ của anh dường như lại có thể trở thành chuyện phong hoa tuyết nguyệt, anh cởi áo khoác đưa cho Ngụy Triêm Y: “Có thể cầm giúp anh không?”

Ngụy Triêm Y từng chứng kiến Úc Thanh đánh người, ngay cả bọn cướp cũng không đánh lại anh thì càng miễn bàn tới đám học sinh này, lúc ấy anh đánh nhau với bọn cướp là vì tự bảo vệ mình, giờ lại chẳng có lý do gì chính đáng để đánh nhau cả, cô cũng không nhận lấy áo anh đưa qua: “Già đầu rồi còn đánh cái gì?”

Ngụy Triêm Y đứng lên muốn chạy, Úc Thanh nhẹ giữ chặt cô, đem áo khoác nhét vào trong ngực cô, xoa xoa tóc mai bên tai cô, “Bọn họ muốn cướp em, phải dạy dỗ.”

“Một đám học sinh thôi, anh so đo cái gì chứ?”

“Muốn so đo.”

Ngụy Triêm Y nhíu mi nhìn đám nam sinh kia, “Các cậu đi mau đi.”

“Chị gái đừng sợ, bọn em nhất định sẽ không thua!”

“Chờ chúng em đánh xong sẽ lại tới uống với chị.”

“Đi ra ngoài đánh đi, tôi sợ phá hoại quán bar của người ta.”

Ngụy Triêm Y nghẹn họng, còn rất có đạo đức cộng đồng nha.

Sắc mặt Úc Thanh không đổi: “Được.”

Anh muốn duỗi tay nắm tay Ngụy Triêm Y, cô lại không quan tâm, đi ra ngoài quán bar trước, Úc Thanh cười khẽ đi ở phía sau cô.

Đoàn người đi ra ngoài, xe của Úc Thanh dừng ở bên ngay bên đường, anh kéo cửa xe ra, “Triêm Triêm, em lên xe trước chờ anh nhé?”

Ngụy Triêm Y: “…”

“Anh thật sự tính đánh nhau à?”

“Ừ.”

Đánh nhau sao lại có thể bình tĩnh như thế chứ?

Ngụy Triêm Y bất đắc dĩ: “Chúng ta mau đi thôi, đừng so đo với bọn họ nữa, bọn họ cũng chưa làm gì cả, chỉ nói chuyện với tôi một lúc mà thôi.”

Úc Thanh nhìn cô không nói, đóng cửa xe lại: “Nếu em không muốn lên xe, vậy cứ đứng đây đi, nhìn xem anh dạy dỗ bọn chúng, sau đó lại qua với em.”

Anh xắn tay áo lên chậm rãi đi qua, mấy nam sinh đối diện đột nhiên dũng khí tăng cao, không hề nhìn thấy Ngụy Triêm Y đang điên cuồng đưa mắt ra hiệu.

Cô hô to: “Ê, mấy cậu học sinh kia, chạy mau lên.”

Úc Thanh quay đầu nhìn cô, Ngụy Triêm Y trừng mắt nhìn anh, Úc Thanh mím môi cười nhẹ, không sai, anh thích cô như vậy, bé con anh nuông chiều phải sống động như thế mới đúng, không cần phải lạnh lùng lễ phép làm gì.

Tâm tình Úc Thanh tốt lên không ít.

Các nam sinh nhận được sự quan tâm của chị gái, liền vỗ vỗ ngực mình, “Chị yên tâm, bọn em thề sống thề chết bao vệ chị!”

“Không sai, ai cũng không thể cướp chị đi được!”

Ngụy Triêm Y: “…”

Đám trẻ trâu gì đây!!!

Tâm tình mới vừa tốt lên của Úc Thanh lại ngay lập tức hạ xuống, ngay khi đám nam sinh còn đang tự tâng bốc chính mình, anh đã vung nắm đấm qua, Ngụy Triêm Y nghe được một tiếng kêu rên, một nam sinh ngã xuống đất ngay sau đó.

Úc Thanh nhàn nhạt liếc cậu ta: “Có thể thề sống thề chết bảo vệ cô ấy, cũng không phải là cậu.”

Một nam sinh khác mặt mũi đầy hung ác xông tới: “Không phải bọn này, chẳng lẽ lại là anh à?”

Nói đúng.

Chỉ có thể là anh.

Úc Thanh vật ngã nam sinh đó xuống đất.

Trận đánh đơn phương áp chế người khác này thực sự chẳng có gì đáng xem, Ngụy Triêm Y sau khi thưởng thức phong tư ưu nhã sau khi vật ngã vài người của Úc Thanh xuống liền có chút nhàm chán, lấy điện thoại ra chơi game.

Lại nâng mắt lên, cô nhìn thấy nam sinh vừa ngã xuống kia dường như đang móc cái gì đó ra từ trong ngực, Ngụy Triêm Y híp mắt nhìn kỹ, là một con dao nhỏ, Úc Thanh đang bị hai nam sinh khác cuốn lấy, cũng không có phát hiện ra.

Trong lòng cô căng thẳng, chạy tới, “Úc Thanh!”

Nam sinh kia giơ dao lên.

Úc Thanh có thể tránh được, nhưng nhìn thấy Ngụy Triêm Y lo lắng chạy tới, anh lại cố tình thả chậm động tác.

Nói anh chán sống cũng được, ti tiện cũng không sao, anh muốn có được chút thương hại từ cô.

Dao cứa qua cánh tay của Úc Thanh, Ngụy Triêm Y thấy máu chảy ra, điện thoại trong tay cũng ném đi, cô vung tay đánh trúng tay của nam sinh kia, dao nhỏ của cậu ta bị hất xuống đất, Ngụy Triêm Y liền nhanh chóng xoay người đá vào đầu gối của cậu.

Nam sinh đầy mặt bi thương: “Chị, sao chị lại đánh em?”

“Ai là chị cậu!”

Ngụy Triêm Y đỡ lấy Úc Thanh, nhìn cánh tay bị thương của anh, cũng không quá nặng, cô quay đầu lạnh giọng: “Mang đám bạn của chú mày cút mau!”

Nam sinh hậm hực, giống như quả bóng bị xì hơi, quay đầu rời đi.

Ngụy Triêm Y nhíu mày hỏi Úc Thanh: “Anh sao rồi?”

“Còn ổn.”

Ngụy Triêm Y đỡ anh lên xe: “Đã bảo anh đừng có đánh nhau mà không nghe, già đầu rồi, cứ thích lăn lộn cái bộ xương già cơ.”

Miệng cô thì lải nhải, nhưng tay vẫn lục tìm trong âu phục của anh khăn lụa để băng bó cho anh.

Khóe môi Úc Thanh nhàn nhạt cong lên, nhìn cô chăm chú, “Triêm Triêm ghét bỏ anh lớn tuổi sao?”

Ngụy Triêm Y thắt cái nơ con bướm: “Úc tiên sinh, mong anh biết mình biết ta đi, anh cảm thấy anh còn trẻ lắm sao? Đã ba mươi mấy rồi.”

Úc Thanh suy tư, “31, hẳn là còn trẻ.”

“Còn trẻ bao nhiêu chứ?” Cô đột nhiên ngẩng đầu, mới phát hiện ra khoảng cách của hai người rất gần, Úc Thanh đang cúi đầu, dường như muốn hôn cô.

Hai người đều ngẩn ra.

Anh cười khẽ, “Có thể hôn em không?”

Đương nhiên là không.

Cô muốn ngồi cách xa anh, eo lập tức bị anh ôm lấy, nằm ở trên ngực anh, Úc Thanh cười: “Triêm Triêm, cũng nhìn anh đi, tuy rằng anh lớn tuổi hơn em một chút, nhưng…”

Thanh âm anh khàn khàn nói khẽ bên tai cô vài chữ, sắc mặt Ngụy Triêm Y thoáng chốc mất tự nhiên, vành tai hơi đỏ lên, Úc Thanh nhìn chăm chú màu hồng nhạt trên mặt cô, hơi híp mắt, “Đỏ mặt thật đáng yêu.”

“… Anh nhất định phải nói ra à?”

Anh duỗi tay, lười nhác niết nhẹ vành tai cô: “Cho anh hôn một chút nhé?”

“Cút đi.” Ngụy Triêm Y ngồi thẳng lên, đẩy cửa ra xuống xe, Úc Thanh chậm rãi khẽ vuốt ve nơi được cô băng bó cho, trong xe dường như còn lưu lại hương thơm tường vi trên người cô, làm thân thể anh có chút rục rịch khó an.

Úc Thanh xuống xe đi ở phía sau Ngụy Triêm Y, cô đi vào phố xá sầm uất, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn liền nhìn thấy anh đi cách mình không gần không xa, bước chân tuy lười nhác thong thả nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào cô, cô giống như là con mồi của anh vậy, cho dù chạy trốn thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Ngụy Triêm Y nhớ tới câu anh vừa nói với mình, mặt lại nóng bừng lên, xoay người bước nhanh hơn.

Đồ lưu manh.

Hạ lưu!

Úc Thanh bước từng bước tới gần, nhìn bóng dáng cô nhẹ gọi, “Triêm Triêm.”

Cô không đáp.

Úc Thanh lại tiếp tục gọi: “Triêm Bảo.”

Không lên tiếng.

“Công chúa.”

Lúc này, sống lưng cô đã cứng đờ.

Giữa đường giữa chợ, cái xưng hô công chúa này cũng quá cảm thấy thẹn rồi!

Ngụy Triêm Y quay đầu cảnh cáo nhìn anh.

Úc Thanh cười: “Công chúa.”

Ánh mắt Ngụy Triêm Y mang sát ý.

Úc Thanh hơi nâng cao âm lượng: “Công chúa.”

A a a!

Tên đàn ông thối này!

Ngụy Triêm Y cảm nhận được tầm mắt tò mò quá dị cùng những cái quay đầu ái muội của những người đi đường.

Cô lập tức nhanh chóng đi về phía anh.

Úc Thanh vừa muốn mở miệng, Ngụy Triêm Y đã lấy tốc độ bàn thờ kịp bịt mồm anh lại, quá cuống quýt nên đâm sầm vào trong ngực anh, chân cũng hơi nhón lên.

Úc Thanh cong mắt cười, một bàn tay vẫn đút trong túi quần như cũ, một tay khác vươn ra ôm lấy eo cô, bàn tay chậm rãi dán sát đường cong yểu điệu phía sau lưng cô, nhẹ nhàng đẩy cô gần sát vào lòng mình, một cánh tay là có thể ôm trọn.

Cô gái trong ngực ngẩng đầu che miệng anh lại, anh cúi đầu nhìn cô.

“Anh muốn chết à?”

Úc Thanh hôn lên lòng bàn tay cô một cái.

Ngụy Triêm Y nhanh chóng buông tay ra, “Anh buông ra.”

Anh chẳng những không buông mà còn khom lưng ôm cô lên, ở ngay trên đường lớn, Ngụy Triêm Y nhỏ giọng hô lên một tiếng, bàn tay túm chặt áo anh cũng hơi run lên: “Anh làm cái gì vậy, mau buông tôi ra, có rất nhiều người đang nhìn đấy.”

“Công chúa, gọi tên anh đi rồi anh buông.”

“Úc Thanh Úc Thanh Úc Thanh, được chưa, mau buông ra!” Cô gọi loạn lên, đầu chôn ở trong ngực anh, cảm thấy mất mặt muốn chết.

Tâm Úc Thanh đều mềm thành vũng nước rồi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không phải tên này, anh dạy em rồi mà.”

Ngụy Triêm Y sửng sốt.

Úc Thanh nói: “Gọi tên anh, hôn anh một cái.”

“Anh!”

“Sao anh lại vô liêm sỉ như thế hả!”

Úc Thanh buồn bã nói: “Không gọi cũng được, vậy anh ôm em về.”

“Không cho.”

Ngụy Triêm Y ngẩng đầu trừng anh, nhanh chóng hôn lên má anh một cái, lại nhanh chóng quay đầu đi.

“… Hành.”

“Hành Đình.”

Úc Thanh cười thở dài, có chút không nỡ buông cô ra, nhẹ xoa tóc cô: “Công chúa, sau này gọi anh như vậy nhé.”

***

Ngụy Triêm Y quyết định chuyển nhà.

Hiện tại bên cạnh cô có ba tiểu chó săn, cô đã không còn bất cứ sự riêng tư gì nữa, Úc Thanh cứ xuất quỷ nhập thần, dùng đủ loại thủ đoạn, còn tiếp tục như vậy nữa, Ngụy Triêm Y cũng không dám cam đoan bản thân có thể về Ngụy gia trước kế hoạch hay không đây.

Sau khi tìm được căn hộ hợp ý ở trên mạng, cô không nói cho bạn bè, một mình dọn ra ngoài, thế cho nên sau khi ba người Mạc Khả nhìn thấy căn phòng cũ của cô trống trơn liền sửng sốt rất lâu.

Ngụy Triêm Y đi theo công ty chuyển nhà tới tiểu khu mới, đồ vật đã được dọn vào trong phòng, Ngụy Triêm Y đứng ngoài cửa nhìn đống đồ lộn xộn bên trong, than nhẹ một hơi.

Đến mức này sao? Vì cái gì mà không về Ngụy gia luôn cho rồi?

Cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho chú út, nhưng khi nhìn số điện thoại lại ngẩn cả người.

Lúc rời khỏi Ngụy gia, cô còn hứa hẹn với chú út, nhất định phải trở lại như ngày trước rồi mới về, giờ mà về thì chắc chắn sẽ khiến chú ấy thất vọng mất.

Từ khi về Liêu Thành, trái tim cô càng ngày càng loạn.

Đại khái là bởi vì nơi này có quá nhiều dấu chân sinh hoạt của cô với Úc Thanh, cũng có rất nhiều ký ức giữa hai người.

Điện thoại lại rung lên lần nữa, là ba người kia gọi, Ngụy Triêm Y không nghe, điện thoại lại nhận được một đống tin nhắn, đều là đang hỏi cô đi đâu rồi.

Vì không để cho họ lo lắng, Ngụy Triêm Y báo bình an một tiếng, cũng không có nói vị trí cụ thể của mình cho họ, miễn lại mật báo cho Úc Thanh.

Cô đổi quần áo chuẩn bị quét dọn.

Thật ra hai từ “quét dọn” này thực sự là không nằm trong từ điển kiếp này của cô, Ngụy đại tiểu thư bận trước bận sau một tiếng đồng hồ, trong phòng vẫn loạn như chưa từng dọn, cô cũng mệt như chó rồi.

Nằm trên sofa, cô cuối cùng vẫn quyết định tìm giúp việc.

Cô thở ra một ngụm dài, nhanh chóng lên mạng tìm kiếm, tìm được một công ty có đánh giá khá ổn.

Trước mắt thì trong nhà cũng chưa có đồ gì đáng giá, Ngụy Triêm Y cứ để cửa mở như thế, sau đó lại về phòng khóa cửa đi ngủ, sau khi tỉnh thì đã là 8 giờ tối, cô đói tới mức da ngực dính vào da lưng luôn rồi.

Cô phủ thêm một lớp áo tắm dài rồi đi ra khỏi phòng ngủ, phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, tất cả đồ đạc đã được bày biện xong, trên bàn lẫn sàn nhà cũng không nhiễm một hạt bụi, hiển nhiên đã được quét tước sạch sẽ, làm người ta kinh ngạc chính là trên bàn còn chuẩn bị bữa tối đầy thịnh soạn cho cô, vẫn còn rất nóng.

Quá tri kỷ rồi.

Công ty giúp việc này không hổ là công ty số một thành phố, thái độ phục vụ có thể so sánh với nhà hàng năm sao luôn.

Ngụ Triêm Y ngồi xuống, cơ hồ là thành kính mà nhìn đống đồ ăn ở trên bàn, nếm thử một miếng, ánh mắt sáng lên, ăn ngon tới mức liên tiếp gật gù.

Từ trước tới nay cô đều sẽ hạn chế khẩu phần ăn của mình, nhưng do hôm nay quá đói, đồ ăn cũng quá hợp khẩu vị, cho nên cô ăn đến no căng.

Ngụy Triêm Y đi dạo trong phòng khách cho tiêu bớt cơm, sau khi đi được nửa tiếng, cô lại đi vào phòng tắm tắm rửa.

Dường như ngủ một giấc, ăn no nê, lại tắm rửa thoải mái một cái, tâm tình cô liền tốt lên rất nhiều, ngâm nga câu hát đi ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa thắt lại cái áo tắm dài lỏng lẻo, lại vẫn lộ ra một chút phong quang vô hạn ở trước ngực.

Trở về phòng thay váy ngủ, nhớ tới tóc còn ướt, lại rung đùi đắc ý đi vào phòng tắm sấy khô tóc, tùy tiện búi tóc lên, vừa nâng mắt, liền bị vẻ đẹp của mình ở trong gương làm cho sửng sốt, Ngụy Triêm Y che miệng kinh ngạc: “Má ơi, đây là tuyệt mỹ thần nhan gì thế này? Vì sao chỉ cần tùy tiện búi tóc một cái thôi đã đẹp như zậy???”

Cô bắt đầu đứng trước gương ưỡn ẹo tạo hình, vén áo tắm dài lên lộ ra cái đùi, hơi cong lưng cắn môi nhìn mình trong gương.

“Đẹp quá đi, sao mày lại đẹp như vậy chứ!?”

Ngay sau đó lại đổi tạo hình khác, ưỡn thành hình chữ S, tiện đà khoa trương ôm mặt kinh ngạc cảm thán mỹ mạo của bản thân: “Âu mai gót! Mày thật đúng là tiểu yêu tinh khiến người ta tức giận mà!”

Hưng phấn không biết từ đâu tới khiến cô bắt đầu quơ chân múa tay, bắt đầu xoay xoay ưỡn ưỡn ở trước gương, thỉnh thoảng còn điên cuồng đá lông nheo với mình ở trong gương, sau đó lại cảm thán: “Thật xinh đẹp, sao mình lại có thể xinh đẹp tới vậy nhỉ?”

“Làn da này, cái miệng nhỏ này, tóc này, ngực này, eo này, chân này, quả thực là cực phẩm mà thượng đế ngày đêm thức trắng tỉ mỉ tạo ra mà!”

Không đếm được đây là lần thứ mấy cô bị tuyệt thế mỹ mạo của mình làm cho kinh diễm, tay cô sau khi múa đủ rồi dừng lại, bỗng dưng nhìn thấy Úc Thanh đang nghiêng người dựa vào tường, trong tay kẹp một điếu thuốc không châm lửa, anh hơi nhướng mi, cười như không cười nhìn cô.

Ngụy Triêm Y đang vặn eo đột nhiên cứng đờ lại, im bặt, bên hông truyền tới cảm giác đau nhức.

Cô cả kinh, đồng tử trợn to, Úc Thanh!!!!!

Sao anh ta lại ở đây?

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là…

Cô trật eo rồi!

Ngay ở trước mặt Úc chó má này, cô lại vặn vẹo ưỡn ẹo thành cái tư thế quái dị như thế!!!