“Không được!” Câu phản xạ này của cô đột nhiên nâng cao âm lượng, làm cho người nghe phải hãi hùng khiếp vía.
Thân thể Úc Thanh hơi cứng lại, mí mắt rũ thấp, “Sao lại không được?”
Ngụy Triêm Y suy nghĩ rất đơn giản, hai người vừa mới làm lành, giờ mà kết hôn ngay thì cũng quá gấp gáp rồi, hơn nữa bọn họ còn chưa từng chân chính hẹn hò tử tế, cứ trực tiếp lược bớt quá trình như thế, sau này nhớ lại thì sẽ rất tiếc nuối, sao có thể phí công sức cô gặm nhấm tiểu thuyết ngôn tình nhiều năm như vậy chứ?
“Em vẫn muốn yêu đương đã.” Để ý tới tư thế của hai người, anh đang ôm cô, tay cô choàng lên cổ anh, ánh mắt Ngụy Triêm Y đảo loạn cả lên.
Úc Thanh nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, ôm chân cô đặt người lên kệ rửa mặt, cánh tay chống ở bên người cô, cúi người tới gần: “Không phải đang yêu rồi sao?”
“Muốn yêu lâu một chút.” Hơi thở xung quanh đều là mùi trầm hương nhàn nhạt của anh, vòng tay ôm cô của người đàn ông rất rộng lớn, cơ hồ là ôm trọn cô vào lòng, cô tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, hai tay chống ra sau, ngón tay chậm rãi dịch chuyển ý đồ muốn cách xa anh một chút.
Úc Thanh nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhìn chăm chú ánh mắt bối rối và thân thể dần dịch ra sau, đột nhiên nhướng mày cười thành tiếng, “Triêm Bảo sợ anh?”
“Nào có!” Cơ thể đang chậm rãi di chuyển của cô cứng đờ lại.
Cô chỉ là cảm thấy hơi mất tự nhiên mà thôi, thời gian qua cô cơ hồ đều là ác ý ương bướng với anh, không phải dỗi thì cũng là mắng, bỗng nhiên quan hệ của hai người biến chuyển lớn như vậy, Úc Thanh giống như tiếp nhận rất tự nhiên, nhưng cô thì cứ cảm thấy có gì đó cấn cấn.
Cô vươn một ngón tay, chọc lên ngực anh đẩy người ra xa một chút, lúc này mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, “Có điều, anh cách xa em một chút.”
“Tại sao?” Anh lại đè tới, Ngụy Triêm Y đành phải ngả ra phía sau, “Em có hơi không quen.”
Úc Thanh nhìn cô, nắm lấy ngón tay đang chọc ở bên ngực mình để lên môi hôn, chậm rãi cười khẽ, “Là không quen, hay là không thích?”
“Không quen.”
Anh như có điều suy nghĩ, gật đầu: “Vậy anh dạy em làm quen.”
Cửa phòng tắm bị đóng lại, bên trong truyền ra thanh âm hoảng loạn sợ hãi của Ngụy Triêm Y: “Mẹ nó mẹ nó anh làm gì đấy?”
“Anh đừng có tới đây, em sẽ đánh chết anh đó.”
“Em thật sự thật sự thật sự sẽ đánh anh đó!”
“A a a Úc Thanh đồ lưu manh này!”
Thanh âm tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Cuối cùng lại chỉ còn tiếng nước cùng với động tĩnh khi nặng khi nhẹ kia.
***
Ở bên Úc Thanh một tháng, sinh hoạt của Ngụy Triêm Y trở nên nước sôi lửa bỏng.
Mới đầu cô thấy Úc Thanh vẫn văn nhã cẩn thận như trước, tuyệt đối sẽ không vượt cấm, nhưng cô vẫn quá ngây thơ rồi, trước kia lúc cô giả ngoan diễn kịch lừa anh thì luôn tự tưởng tượng ra đủ loại kịch bản cường thủ hào đoạt, hiện tại không cần tưởng tượng nữa bởi vì đã có phiên bản người thật ở đây rồi.
Mục đích ban đầu khi Ngụy Triêm Y chuyển nhà là ước có thể rời xa Úc Thanh, ai ngờ giờ lại biến thành anh ngày ngày đều muốn trở về “nhà”.
Trong phòng xuất hiện rất nhiều đồ của Úc Thanh, anh cũng không thúc giục Ngụy Triêm Y về biệt thự nhà họ Úc với anh, chỉ khi tới đêm mới ôm cô vội vàng gấp gáp muốn hôn, đây chính là tổ ấm tình yêu của bọn họ.
Nhưng mẹ nó cái tên này quá ồn rồi!
Rốt cuộc là ai đã nói thân thể anh rất yếu ớt hả?
Này mẹ nó cũng gọi là yếu hả? Đừng có vũ nhục cái từ “yếu” đáng yêu nhỏ bé này có được không?
Ngụy Triêm Y đếm vệt đỏ trên người mình, căm giận bật dậy từ tên giường, phải phản kháng!
Ngay khi cô đang đánh trống cổ vũ tinh thần chuẩn bị lật đổ ách thống trị độc tài của Úc Thanh thì cửa lại mở ra, Úc Thanh đứng ở bên ngoài, trong tay cầm một đóa hoa tường vi.
Ngụy Triêm Y vẫn còn mặc áo sơ mi trắng mà trước khi đi anh đã mặc cho cô, là áo của anh, lúc này cô lăn ở trên giường hai vòng, quần áo đã nhăn dúm lại, đùi ngọc lười biếng gác lên mép giường không chút đề phòng, áo sơ mi quá rộng, cô mặc trùm kín cả mông, tóc dài xõa tung bao trọn lấy vòng eo thon gọn.
Úc Thanh cong môi đi vào.
Ngụy Triêm Y thấy anh, xoang mũi hừ mạnh một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ, hai chân trắng nõn vẫn còn lộ ra bên ngoài.
Úc Thanh cũng không lên tiếng, buông hoa xuống, cúi người nắm lấy mắt cá chân của cô, mắt cá chân của cô gái nhỏ trắng nõn tinh xảo, cực kỳ bé xinh, bàn tay của Úc Thanh lại lớn, một tay là có thể dễ dàng nắm được.
Ngụy Triêm Y chui vào trong chăn: “Làm gì đấy.”
Úc Thanh ngồi xuống, đem chân cô gác lên đầu gối mình, da thịt vốn trơn bóng không chút tỳ vết nay lại có những vệt đỏ do anh cắn mà ra, tâm tình Úc Thanh cực tốt, ngón tay yêu thương vuốt ve: “Triêm Bảo còn giận sao?”
Giận anh quá đáng như vậy.
“Anh nói xem.” Người trong chăn hừ một tiếng.
Úc Thanh cười cười ôm cô lên, “Không giận, hôm nay chúng ta đi hẹn hò.”
Ngụy Triêm Y nhắm hai mắt hỏi: “Lần này lại muốn bày trò gì?”
Có lần hẹn hò nào về mà không bị anh lấy đủ loại lý do thần kỳ ăn sạch sành sanh chứ? Giờ Ngụy Triêm Y theo bản năng rất bài xích chuyện hẹn hò.
Một lúc lâu cũng không nghe được tiếng của Úc Thanh, Ngụy Triêm Y mở to mắt, nhìn thấy Úc Thanh bày ra cái biểu tình: Anh yêu em như vậy, sao em lại nghĩ anh như thế chứ.
Ngụy Triêm Y: “…”
Đúng là đáng mừng, thế mà lại khiến cô phát hiện ra tên chó này có da mặt dày đến như vậy.
“Em không đi.”
“Chúng ta tới chợ đêm em vẫn luôn muốn đi nhé.”
Thanh âm trầm khàn mê người: “Cho em ăn nhậu chơi bời, anh sẽ xách đồ cho công chúa.”
Ngụy Triêm Y tự tưởng tượng ra bộ dáng Úc Thanh cúi đầu khom lưng làm culi xách đồ cho cô, không hiểu sao lại có chút sảng khoái, cô cong môi cười, vui sướng ôm lấy anh, hai mắt sáng rực lên: “Thật à?”
“Ừ, thật.” Úc Thanh xoa bóp hai cái má lúm cô cười lên mà có, “Bóp vai xoa chân cho công chúa, tận tâm tận lực hầu hạ công chúa, có được không?”
“Anh không có ý xấu gì đó chứ?”
Úc Thanh vì dỗ dành cô vui vẻ mà rất thành thật không có động chạm lung tung, chỉ ôm lấy eo cô: “Không có, chỉ hẹn hò nghiêm túc với em mà thôi.”
“Vậy em đi thay quần áo, anh ra ngoài chờ em.”
“Anh có thể chờ trong này.”
“Úc Thanh!”
Úc Thanh nhịn cười: “Được, anh ra ngoài.”
Trước khi ra ngoài, anh duỗi tay nhẹ nhéo một cái lên đùi cô, “Triêm Bảo của anh mặc như vậy rất đẹp, sau này có thể mặc nhiều một chút.”
Ngụy Triêm Y ném cái gối đầu vào người anh.
Úc Thanh cười đóng cửa lại.
***
Lúc Ngụy Triêm Y mặc xong quần áo đi ra, Úc Thanh đang đọc báo, đúng thế, là đọc báo.
Ngụy Triêm Y: “…”
Này rốt cuộc là tên cổ hủ văn nhã bại hoại nào vậy?
Còn đọc báo nữa chứ.
Anh đẩy gọng kính trên mũi lên, buông báo xuống, ánh mắt dời qua chỗ cô.
Đại khái là do câu khích lệ của Úc Thanh có tác dụng, Ngụy Tiêm Y không có cởi áo sơ mi trắng của anh ra, thắt một nút ở bên hông, eo nhỏ lộ ra, cổ áo tháo mấy nút, lộ ra xương quai xanh và cần cổ thon dài, hạ thân là quần jean bó sát, hai cái đùi vừa thẳng vừa nhỏ, tóc hơi uốn lên, đội mũ beret, lớp trang điểm nhẹ nhàng, cô mặc như mọi ngày cũng mặc ra được một thân đầy phong cách và khí chất, giống như người mẫu trên trang bìa tạp chí thời trang thời thượng vậy.
Úc Thanh tự cho là bản thân cũng không phải người ham mê sắc đẹp, nhưng Ngụy Triêm Y luôn có thể lấy đủ mọi cách bất ngờ hấp dẫn tầm mắt anh, so với hàng ngàn người khác, anh luôn có thể nhìn thấy cô đầu tiên, cũng có thể chỉ thấy một mình cô.
Tầm mắt di chuyển từng tấc trên người cô, nhìn thấy vòng eo thon gọn một tay có thể ôm hết của cô, Úc Thanh hơi híp mắt, anh so với ai khác càng rõ ràng hơn hết, cái eo này mềm mại thế nào khi được anh ôm, lại câu người dụ hoặc như thế nào.
“Triêm Bảo.” Anh đột nhiên có chút không muốn ra ngoài, muốn cùng cô ở trong nhà nằm cả ngày, cho dù chẳng làm cái gì, chỉ cần nhìn cô thôi cũng có loại cảm giác năm tháng tốt đẹp.
Nhưng nhìn thấy biểu tình uy hiếp trên mặt công chúa, anh bất đắc dĩ cười: “Thật xinh đẹp.”
“Lại đây anh ôm một cái.”
“Không qua, cái bản mặt gian trá của anh đã bại lộ suy nghĩ trong lòng anh rồi.”
Úc Thanh: “…”
Anh bật cười.
Ngụy Triêm Y ném túi xách cho anh: “Xách túi cho bổn tiểu thư đi.”
Cô đi ở phía trước, Úc Thanh nhìn chằm chằm vòng eo thướt tha lay động của cô, cúi đầu nhẹ đẩy mắt kính, hầu kết hơi lăn, lồng ngực lẫn hạ thân như đè nặng một cỗ lửa nóng, anh thong thả đút tay vào túi quần, trầm mặc vài giây để bình tĩnh lại.
… Tiểu quỷ này, anh phải dạy cô ngoan ngoãn một chút mới được.
Ngụy Triêm Y ở ngoài kêu lên: “Úc Thanh Úc Thanh Úc Thanh Úc Thanh!”
Úc Thanh cười: “Đừng gấp.”
Cô thăm dò thò đầu vào: “Anh mau lên.”
“Tới đây, nắm tay anh.”
“Không muốn nắm tay anh.”
“Cõng em nhé?”
Ngụy Triêm Y chớp mắt, nhanh chóng chạy ra sau lưng anh nắm lấy vai anh: “Vậy anh ngồi xuống đi.”
Úc Thanh vừa mới cong người, cô bỗng nhiên nhảy lên, gắt gao ôm lấy cổ anh, tay nhéo hai tai anh, dùng sức bóp, muốn trả thù hành động lúc trước của anh.
“Tiểu quỷ ấu trĩ.” Anh bất đắc dĩ cười, trên cổ Úc Thanh treo túi xách của Ngụy Triêm Y, cõng cô chậm rãi đi.
Tiểu khu ở tầng 10, anh cõng cô đi xuống, Ngụy Triêm Y nằm trên lưng anh không ngừng ngọ nguậy.
Úc Thanh đi rất chậm: “Đừng nghịch, ngã sẽ rất đau.”
Ngụy Triêm Y nghe được anh đang nói nghiêm túc, cũng không chọc ghẹo anh nữa, ngoan ngoãn ôm anh, “Úc Thanh.”
“Hửm?”
“Úc Thanh.”
“Anh đây.” Úc Thanh cười khẽ, “Muốn gì sao?”
“Muốn gì cũng cho sao?”
“Cho.”
Đi tới hàng hiên, cõng cô tiến vào dưới ánh mặt trời, Ngụy Triêm Y đột nhiên nhẹ bóp cổ anh: “Ai bảo anh cứ thích bắt nạt em, em muốn mạng anh.”
“Lấy đi.”
“Anh đừng nghĩ là em không nỡ.”
Xe dừng dưới lầu, Úc Thanh thả cô xuống, duỗi tay chắn ánh mặt trời cho cô, “Mạng của anh không phải đã sớm cho em rồi sao?”
“Khi nào?”
“Anh nghĩ…” Trong mắt anh như có thâm ý, “Em hiểu ý của anh.”
Ngụy Triêm Y phẫn hận đấm anh: “Úc chó già, sao anh lại không đứng đắn như vậy chứ!”
Xưng hô này làm Úc Thanh nhẹ nhướng mày, mỉm cười kéo cửa xe, nắm tay cô dắt người vào: “Muốn mạng của anh, có thể, đêm nay sẽ cho em.”
Ngụy Triêm Y xù lông quay đầu trừng anh: “Em không thèm!”
Anh cười khẽ, cũng không nói lời nào.
“Em không đi nữa.”
Cô muốn đẩy cửa xe ra, nhưng lại đẩy không được, Úc Thanh đứng bên ngoài cửa sổ thắt dây an toàn cho cô, “Chọc em thôi mà.”
Đai an toàn đóng lại, ánh mắt Úc Thanh sâu xa khó lường: “Bảo bối của anh thật ngốc.”
Ngụy Triêm Y nghiến răng.
Úc Thanh lái xe, thấy cô tức giận liền nhỏ nhẹ dỗ dành: “Thật sự chọc em thôi, đừng giận.”
Anh áp thân thể tới, chỉ chỉ vào má: “Có thể cắn một cái cho bớt giận.”
Ngụy Triêm Y: “Anh biết chọn chỗ quá cơ.”
“Không thích sao? Vậy…”
Úc Thanh nghiêng đầu đối mặt với cô, chỉ vào môi mình, “Cắn chỗ này.”
“…”
Má nó, sao lại có người không biết xấu hổ thế cơ chứ?
Ngụy Triêm Y dứt khoát nhắm mắt lại, tự động coi những lời nói sau đó của Úc Thanh trở thành con rùa niệm kinh.
***
Chợ đêm của Liêu Thành phồn hoa náo nhiệt.
Ngụy Triêm Y dán mặt lên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, xe dừng lại, Úc Thanh dựa tới cởi đai an toàn cho cô, cô bỗng nhiên quay đầu muốn nói gì đó, Úc Thanh lại nhẹ mổ lên môi cô một cái, cười nhẹ: “Nhịn đã lâu.”
Cô ngẩn ra, “Anh…”
Anh lập tức hôn thêm cái nữa, “Hay là, hôn thêm mấy cái nữa rồi xuống?”
Ngụy Triêm Y túm lấy áo anh cắn một cái lên cổ anh, Úc Thanh cười xoa xoa tóc cô, cô hết gặm lại cắn lung tung cả lên, gặm tới hầu kết của anh, hô hấp của Úc Thanh hơi nặng nề, cánh tay cũng khẽ siết lấy thân thể cô.
Nhìn vẻ mặt anh hưởng thụ như vậy, Ngụy Triêm Y mất hứng buông ra, “Đã nói là đưa em đi chơi rồi.”
“Không lừa em.”
Úc Thanh xuống xe mở cửa cho cô, dắt cô xuống, “Muốn chơi chỗ nào trước?”
Ngụy Triêm Y nhìn người tới người lui, Úc Thanh nắm tay cô, “Đêm nay đừng buông tay anh ra, có biết chưa?”
Cô ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay anh, hai mắt đảo tứ phía: “Ừ ừ.”
Đi vào trong đám đông, Ngụy Triêm Y đột nhiên kéo tay anh: “Úc Thanh Úc Thanh, anh nhìn cái kia kìa.”
Úc Thanh nhìn chằm chằm vào bàn tay túm chặt cánh tay mình của cô, khóe môi cong lên, theo ánh mắt cô nhìn qua, trong chợ đêm có người đang giả khỉ.
Câu tiếp theo của Ngụy Triêm Y lại là: “Em cảm thấy con khỉ kia có hơi giống anh.”
Úc Thanh: “…”
Lời này anh không có cách nào đáp được.
“Nhanh qua đây xem nè.”
Ánh mắt cô lại bị nơi khác hấp dẫn, cô túm lấy cánh tay anh: “Úc Thanh, nhìn chỗ đó, nhìn chỗ đó!”
Úc Thanh lại nhìn qua.
Có người đang múa bụng.
Úc Thanh: “…”
Chợ đêm này rốt cuộc là cái kiểu gì thế?
Ngụy Triêm Y thấy mày anh nhíu chặt lại, liền kéo anh tới gần, bám vào vai anh ghé sát tai nói, “Chợ đêm này rất thú vị đúng không, khác với các chợ đêm khác.”
Hơi thở mềm ấm ngọt ngào phảng phất ở bên tai anh, bộ dáng nỗ lực nhón chân lên để nói chuyện với anh vô cùng ngoan ngoãn, Úc Thanh ôm lấy eo cô, nhẹ nâng cô lên, Ngụy Triêm Y dẫm lên giày da của anh, ánh mắt cô khẽ run, nhìn về phía anh.
“Thích thì anh mua tặng em.”
“…”
Đột ngột vậy sao?
Úc Thanh hôn lên chóp mũi cô, “Anh sẽ cho Triêm Bảo thứ tốt nhất.”
“Không phải cái gì cũng chiếm làm của riêng được.”
Ngụy Triêm Y nhỏ giọng nói đạo lý với anh: “Anh thường xuyên tới chơi với em là được rồi, sau này em vẫn chưa biết nên ở lại Liêu Thành hay là về Bắc Lâm đâu.”
“Không sao, em ở đâu thì anh ở đó.”
“Nguyện ý cùng em tới Bắc Lâm?”
“Ừ, ở rể thì sao?”
Cô cười tới mức hai vai run lên, ôm eo anh dựa sát vào ngực anh.
Úc Thanh hỏi cô: “Có muốn đồ chơi kia không?”
Ngụy Triêm Y nhìn qua, là quầy hàng bán đồ chơi làm bằng đường, cô gật đầu: “Muốn.”
Úc Thanh dắt cô qua, mua hai cái đồ chơi bằng đường cho cô.
Ngụy Triêm Y cầm một cái trong tay ăn, một cái khác là Úc Thanh giúp cô cầm, hai người tay nắm tay, khi đám người chen chúc qua, Úc Thanh liền kéo cô vào ngực ôm, vòm ngực ấm áp bảo vệ cô không bị người khác đụng vào.
Cô gặm gặm mấy miếng liền đưa cho anh: “Anh ăn không?”
Vừa nói vừa liếm chút đường dính bên môi, Úc Thanh nhìn cô chằm chằm, nắm lấy cái tay đang giơ ra của cô dịch ra một chút, cúi xuống ngậm lấy môi cô, nhẹ mút hôn.
“Ừ, ngọt lắm.”
Anh dường như đang nghiêm túc đánh giá một thứ đồ gì đó, thanh âm lại hơi khàn.
Ngụy Triêm Y hờn dỗi liếc anh một cái, không so đo, tiếp tục nắm tay anh cùng đi dạo.
“Đêm nay Triêm Bảo thật ngoan.”
Ngụy Triêm Y cầm đồ chơi nhìn anh: “Vậy có khen thưởng gì không, có không có không?” Cô chớp chớp mắt.
Úc Thanh cười khẽ: “Vậy hôn em cái nữa, có muốn không?”
Ngụy Triêm Y thu lại ý cười: “Không thèm! Anh là quỷ hôn à!”
Anh ngẩn ra, cười thành tiếng.
Ngụy Triêm Y cạn lời nhìn anh, lại cười, còn cười được nữa!
Không biết là có cái gì buồn cười.
Ánh mắt Úc Thanh ôn nhu, ghé sát gần cô, thấp giọng nói: “Bé con của anh thật đáng yêu, anh rất thích.” Nói xong còn cắn vành tai cô một cái, hơi thở vừa nóng vừa tê.
Gương mặt Ngụy Triêm Y bị thiêu đến đỏ lên, bị anh tán tỉnh đến mức tâm thần hốt hoảng, thanh âm có chút run: “Úc Thanh, anh có máu M à! Sao mắng anh anh còn vui vẻ như vậy chứ!”
“Ừ, vui lắm, bị em mắng rất vui.”
“Cái đam mê gì thế này?”
“Cũng không tính là đam mê.” Úc Thanh dạy dỗ, “Bé ngốc, em mắng anh, anh luôn có cách đòi lại, không phải sao?”
… QAQ.
Ngụy Triêm Y miệng cọp gan thỏ trừng anh, cuống quýt đi xa.
Úc Thanh ở đằng sau gọi: “Công chúa.”
Cô dũng mãnh quay đầu lại, nắm tay giơ lên, ánh mắt hung ác, tựa như đang cảnh cáo anh đừng có gọi như vậy nữa, Úc Thanh cười rộ lên.
Ngụy Triêm Y đi ở đằng trước mua đồ, Úc Thanh đi sau trả tiền, phố xá sầm uất bỗng nhiên truyền tới tiếng hét chói tai, có chút bất ngờ.
Úc Thanh nhanh chóng tới gần nắm tay Ngụy Triêm Y kéo cô tới bên cạnh mình.
Ngụy Triêm Y nhìn về phía âm thanh truyền tới, đám người tách ra, mọi người dường như là bị kinh hách, đều chạy loạn cả lên.
Trong đám người đột nhiên có vài tên cướp cầm dao xông ra, mà người đuổi theo phía sau lại là Dương Hi, còn có đám nam sinh trẻ trâu lần trước cô tới bar uống rượu gặp phải nữa, Ngụy Triêm Y hơi ngẩn ra chút.
Mà đám cướp cầm dao ở phía trước, Ngụy Triêm Y cũng rất quen thuộc, chính là đám người mà cô gặp lần đầu ở chân núi dưới chùa, lần hai là trên đường đi thăm mộ ba mẹ, không nghĩ tới lần thứ ba thế mà lại ở chợ đêm, đúng là duyên phận mà.
Ngụy Triêm Y hướng về phía Dương Hi gọi: “Cô làm gì thế?”
Dương Hi chạy rất nhanh: “Đám chó kia giật ví tiền của học sinh tôi.”
Học sinh??
Dương Hi đi làm giáo viên khi nào vậy?
Không phải cô ta đang đầu cơ trục lợi dược phẩm à?
Ngụy Triêm Y vén tay áo, hoạt động cánh tay vận sức chuẩn bị xông lên, Úc Thanh nhẹ híp mắt: “Làm gì đấy?”
“Đánh nhau.”
Ba năm trước ở trên xe bus, cô bởi vì phải diễn kịch với Úc Thanh nên không thể tự mình đối phó đám cướp, kém chút nữa là bị đám cướp đâm cho mù mắt. Lần thứ hai gặp được, cô còn chưa thể hiện uy phong của mình thì đã trật mẹ chân, lần thứ ba này, dù có ra sao đi nữa thì cô cũng sẽ không buông tha cơ hội dạy dỗ đám người kia.
Cô đang chuẩn bị đuổi theo, Úc Thanh lại kéo tay cô lại, Ngụy Triêm Y quay đầu nhìn vẻ mặt không vui của anh, lúc này mới nhớ tới giờ bọn họ đang đi hẹn hò, vứt bạn trai lại xong đi đánh nhau với người ta thì có hơi vô lý thật, vì thế liền thành tâm mời anh: “Hay là… anh cũng gia nhập luôn đi?”
Úc Thanh nhíu mi: “Con gái không được đánh đánh giết giết, nguy hiểm.”
Lực đạo nắm tay cô của anh không chặt lắm, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được, trước kia khi thân thể anh không tốt lắm, Ngụy Triêm Y sợ anh phát hiện ra cái gì cho nên cũng không tranh chấp với anh, giờ có thể đánh lại rồi nhưng lại bại dưới ưu thế đàn ông bẩm sinh của anh, cô giãy giụa một lúc lâu cũng không thoát được, chỉ có thể đổi chiến thuật, ôm anh làm nũng.
“Úc Thanh, Hành Đình ~” Cô cười rộ lên: “Anh ơi, em muốn đi, bỏ em ra đi mà ~”
Úc Thanh nắm chặt tay cô không buông, thần sắc vô cùng bình tĩnh, giọng điệu thong thả ung dung: “Có thể, đồng ý với anh một chuyện.”
“Chuyện gì chuyện gì?”
“Đêm nay…”
“Đừng có mơ!” Ngụy Triêm Y phẫn nộ: “Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Úc Thanh chậm rãi cười: “Anh muốn nói, đêm nay cùng anh ăn khuya.”
Ngụy Triêm Y đột nhiên bị nghẹn lại, xấu hổ tới mức co cả ngón chân lại: “Nói, nói sớm không được sao. Việc này dễ, em đồng ý!”
Úc Thanh ừ một tiếng, buông ra.
Ngụy Triêm Y lập tức hân hoan đuổi theo.
Nhìn bóng dáng của cô, Úc Thanh nhẹ than một hơi, ngón tay chậm rãi cởi nút áo âu phục, “Thật không nghe lời.”
Anh đi vào con đường bên cạnh.
Ngụy Triêm Y đuổi theo Dương Hi, Dương Hi quay đầu nhìn cô, “Mẹ nó, cô đây là có ý gì? Không đi hẹn hò à?”
“Đánh nhau cũng không ảnh hưởng tới hẹn hò.” Cô chạy nhanh hơn một bước, muốn mượn đà vách tường nhảy lên gạt ngã đám cướp.
Đám cướp phía trước hình như bị người nào đó ngăn lại.
Ngay sau đó, đám cướp bị hạ trong vòng ba đòn, sau khi ngã xuống, Ngụy Triêm Y với Dương Hi mới nhìn thấy mặt Úc Thanh.
Sắc mặt anh thong dong cài lại nút áo âu phục, ngước mắt nhìn Ngụy Triêm Y: “Đánh xong rồi, đi được chưa?”
Ngụy Triêm Y: “…” Má.
Cô vô cùng bực bội đi qua, “Không phải đã nói để em lên sao?”
Úc Thanh nhẹ xoa tóc cô: “Con gái đánh nhau nguy hiểm, giao cho đàn ông là được.”
“Không vui!”
Úc Thanh cong lưng: “Vậy nói cho anh nghe, anh phải làm sao mới khiến Triêm Bảo vui vẻ?”
“Đánh với em một trận.”
“Được.”
“Được hả được hả? Thật sự được hả?” Hai mắt Ngụy Triêm Y phát sáng.
Úc Thanh cười, thấp giọng: “Mỗi ngày mỗi đêm, anh đều có thể.”
“Cút!”