Giả Yêu Làm Thật

Chương 172: Món quà đặc biệt




Phó Nhiễm để Hứa Dung đi vào phòng. “Em thay quần áo xong sẽ xuống ngay.”

Hứa Dung đi theo Phó Nhiễm đến phòng ngủ, Minh Thành Hữu đang ôm Hãn Hãnngồi chơi trên ghế sô pha, trên người cũng là một bộ trang phục thoảimái thường ngày, quần jean màu xanh đậm phối hợp với áo lông cổ chữ Vmàu đen, đơn giản mà không mất đi phong cách. Phó Nhiễm đi vào phòngchứa quần áo, Minh Thành Hữu đem Hãn Hãn thả lên chân của mình, hai tayHãn Hãn nắm lấy hai ngón tay Minh Thành Hữu, cười khanh khách khôngngừng.

Hứa Dung đến gần. “Xem ra Hãn Hãn rất thích chơi cùng ba ba.”

Minh Thành Hữu cũng không ngẩng đầu lên. “Đó là đương nhiên.”

Hứa Dung ngắm nhìn bốn phía. Phó Nhiễm đổi lại bộ trang phục khác đi ra ngoài.“Đi thôi, đừng để mẹ chờ sốt ruột.”

Mấy người xuống lầu, vừa lúc Minh Vanh đi lên, hắn đưa tay ôm Hứa Dung.

“Nhìn em, ôm Hãn Hãn lại khiến cho nó khóc.”

“Chưa bao giờ ôm trẻ con mà.”

Lý Vận Linh ngồi ở trước bàn ăn, cơm tối cũng đã chuẩn bị xong, Phó Nhiễmcùng Minh Thành Hữu mới ngồi xuống, Lý Vận Linh liền ngẩng đầu lên nói.“Mấy ngày nữa là đến sinh nhật Phó Nhiễm rồi, các con có tính toán làmgì không?”

Phó Nhiễm đặt hai tay ở mép bàn. “Hay là làm trong nhà, người một nhà cùng ăn bữa cơm.”

Minh Thành Hữu là người không đồng ý đầu tiên. “Tổ chức một bữa tiệc, địa điểm là ở nhà

“Thật đúng vậy nha…”.Hứa Dung ở bên phụ họa. “Náo nhiệt thật tốt, đến lúc đó còn có thể mời thêm nhiều bạn bè đến.”

“Quyết định như vậy đi”.Minh Thành Hữu đưa thức ăn cho Phó Nhiễm. “Đến lúc đó để cho cha đến đây một chuyến”.

Lý Vận Linh cũng gật đầu. “Ừ, sau khi con đến Minh gia cũng chưa từng tổ chức bữa tiệc sinh nhật nào”.

Thật ra Phó Nhiễm cũng đã quen rồi, cũng không đem tiệc sinh nhật trở thànhmột dịp đặc biệt nào, trước kia cũng chưa có làm bao giờ, sau khi trởlại Phó Gia, làm còn khiến cô thấy mệt mỏi hơn, từ từ cũng là mất đi ước mơ, mất đi cái gọi là mong đợi.

Lần này là Minh Thành Hữu khăng khăng đòi làm.

Lưng bị thương, mặc dù khá tốt nhưng nhìn bằng mắt thường vẫn có thể thấyvết đỏ. Minh Thành Hữu để cho Phó Nhiễm chọn lễ phục, vừa có thể che ởphía sau lưng. Minh Thành Hữu muốn tổ chức lớn, Phó Nhiễm không muốnphiền toái, cũng chỉ mời một vài người thân cùng bạn bè.

Trong phòng làm việc ở Hào Khôn.

Tiểu Chu gõ cửa phòng làm việc sau đó đi vào, thấy La Văn Anh đang cúi đầunhìn văn kiện, trên bàn giấy tờ bày la liệt che đi hộp quà tặng.

“Cái này là muốn đi đâu nha ? Đưa cho người nào?”

La Văn Anh nghe thấy ngẩng đầu, nhận lấy văn kiện từ trong tay Tiểu Chu. “À, tối nay có sinh nhật người bạn.”

“Lão Đại cũng đi cùng sao?”

La Văn Anh nâng tầm mắt lên. “Làm sao em biết?”

“>Lúc trước nếu Lão Đại mua quà tặng đi xã giao cũng sẽ để cho thư kí đi, hôm nay ở thang máy em đụng phải anh ấy vừa từ bên ngoài trở lại xách theomột túi LV, vừa nhìn đã biết là mua cho phụ nữ, thành thật khai báo, cóphải lão Đại muốn cùng đi với chị hay không, chuẩn bị trang phục cho chị à?”

La Văn Anh khẽ nhún vai. “Đừng đoán mò.”

“Còn không thừa nhận.” Tính tình Tiểu Chu thích buôn chuyện.

“Em còn nhớ rõ có một lần trở về phòng làm việc, nghe được các người nói ….”

“Ngại ngồi ở phòng làm việc nhàn nhã quá đúng không? Bên ngoài khách hàngkhan hiếm, nếu không chị sẽ thu xếp em ra đường đứng một ngày thử xem?”

La Văn Anh vội vàng ngăn lại, tự nhiên cũng biết Tiểu Chu nói rất đúng,buổi tối đó, cô cùng Minh Tranh, hai người ở cạnh nhau như vậy mà cũngkhông có chuyện gì xảy ra, có phải là không có duyên phận hay không?

“Được ,được, được, em không nói”. Tiểu Chu mím chặt môi đi ra ngoài.

Minh Tranh đi vào phòng làm việc, thấy La Văn Anh một tay chống cằm nhìn đồtrên bàn, anh đến gần rồi cầm lên. “Mua quà sinh nhật gì vậy?”

La Văn Anh hoàn hồn, tiếp tục kí tên. “Cũng chỉ là chút đồ phụ nữ thích.”

Minh Tranh kéo ghế ra ngồi vào đối diện với La Văn Anh, cô giống như không chút để ý nói. “Còn anh mua cái gì?”

Minh Tranh nhếch chân lên. “ Hẳn cũng là thứ đồ phụ nữ thích đi.”

“Chính anh chọn mà cũng không biết sao ?”

“Hiện tại cô ấyái gì có cái đó, cho dù thứ hiếm lạ gì cũng không phải anh cóthể cho được.” Minh Tranh dùng ngón tay gẩy gẩy hộp quà tặng, La Văn Anh liền chuyển chủ đề .“Bác gái cũng sẽ tới chứ?”

“Ừ.”

“Đợi tí nữa ngồi xe em đi, đoán chừng anh uống rượu cũng không lái xe được.”

Minh Tranh cũng không cảm thấy có gì không ổn. “Được.”

Minh Thành Hữu thắt nút áo phía sau cổ lên cho Phó Nhiễm, sau đó anh xoayngười đi vào phòng chứa quần áo để thay đồ, Phó Nhiễm nhấc làn váy lênđi ra ban công, cảnh quan trong vườn được ánh đèn chiếu sáng, còn cótầng ly chuẩn bị sẵn để rót sâm banh, hai tay cô nắm chặt lan can, thậtra lúc ấy không muốn làm sinh nhật là vì còn có nguyên nhân lớn khác.

Hôm nay là ngày sinh nhật cô nhưng Phạm Nhàn, người đã cho cô sinh mệnh này đã mất đi. Phó Nhiễm cảm thấy bữa tiệc sinh nhật này vốn không có ýnghĩa.

Vì cô kiên quyết, Minh Thành Hữu không mời nhiều ngườiđến, sau khi thay xong trang phục tìm xung quanh vẫn chưa nhìn thấy PhóNhiễm ở phòng, Minh Thành Hữu đi đến trước cửa số sát đất, bóng dáng Phó Nhiễm mong manh ở trong gió đêm có chút hiu quạnh cùng cô đơn, MinhThành Hữu đi qua, hai tay ôm lấy thắt lưng Phó Nhiễm từ phía sau. “Saolại ra đây?”

“Nghĩ tới trước kia, vẫn chưa thích ứng được.”

Minh Thành Hữu cười buông tay ra, sau đó đứng đối mặt Phó Nhiễm, áp trán lên trán cô. “Không cần thích ứng, trước kia bên cạnh em không có anh.”

Hoặc là phải nói, cho dù có anh, khi đó anh cũng không nghĩ tới muốn bảo vệ cô thật nhiều.

Hai người tới dưới lầu, Phó Tụng Đình cùng Lý Vận Linh ngồi ở trên sô phanói chuyện, Phó Nhiễm đi qua chào hỏi, Hứa Dung từ lầu hai đi xuống.



“Cám ơn.”

Triệu Lan được lái xe đưa tới cửa, Minh Tranh gọi điện nói là sẽ đi cùng La Văn Anh đến, không trở về đón bà.

Minh Tranh đem quà tặng cho Phó Nhiễm đặt ở ghế sau, La Văn Anh khởi độngxe. “Lát nữa anh cần phải nhớ rõ uống ít một chút, xe của em cũng khôngchở con ma nát rượu.”

“Cũng không phải sinh nhật anh uống nhiềurượu như vậy làm cái gì.” Minh Tranh chống khuỷu tay, La Văn Anh lái xeđi đến Minh gia rất nhanh.

Phó Nhiễm đón Triệu Lan vào nhà, Tiêuquản gia tiến đến, đem một vật giao đến tay Phó Nhiễm. “Thiếu phu nhân,đây là người bên kia nhờ tôi đưa cho cô.”

“Bên kia?” Nhất thời Phó Nhiễm nghe không hiểu.

“Là Vưu gia.”

Phó Nhiễm cầm ở trong tay, mặc dù rất nhẹ, ước lượng ở trong lòng bàn taylại cảm giác nặng trịch, cô nhấc váy lên bước ra ngoài.

Chạy chậm đi đến cửa, thấy Thẩm Tố Phân đang ngồi trên chiếc xe điện sắp rời đi, Phó Nhiễm chạy nhanh đuổi theo. “Dì.”

Thẩm Tố Phân không thể thắng xe ngay lập tức, dùng sức một hồi lâu mới làmcho xe dừng lại hẳn, bà chống một chân xuống dưới. “Tiểu Nhiễm , con rađây làm cái gì?”

“Sao dì lại không vào nhà?”

Thẩm Tố Phân xua tay. “Ta không nghĩ là nhà con đang náo nhiệt như vậy.”

“Mới tan ca sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Tố Phân ý bảo cô trở về. “Mặc như vậy đứng ở nơi này sẽ lạnh, mau vào nhà nhanh đi.”

Phó Nhiễm còn cầm quà tặng của bà trong tay, cô tiến lên giữ chặt cánh tay Thẩm Tố Phân. “Đi vào ăn xong lại đi.”

“Ta sẽ không đi, Tiểu Nhiễm.” Thẩm Tố Phân tránh tay ra. “ Ba con còn ở nhà chờ ta, ta muốn về nấu cơm.”

“Ông ấy không có tay chân sao?” Phó Nhiễm giữ chặt cánh tay Thẩm Tố Phân không buông. “Dì cũng cho con một ngày sinh nhật đi?”

Thẩm Tố Phân nghe vậy, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra.

Bà đem xe điện ngừng ở ven đường. “Mới vừa rồi bảo vệ nơi đó không chovào, may là ta nhớ rõ số điện thoại di động cùng địa chỉ của con.”

Phó Nhiễm đưa Thẩm Tố Phân đi vào trong hoa viên, Thẩm Tố Phân có chút chần chừ, bà lôi kéo tay Phó Nhiễm. “Ta cũng chưa chuẩn bị quà tặng đànghoàng cho con, liền đan chiếc khăn quàng cổ cùng một bộ găng tay, còn có mấy cái cho Hãn Hãn.”

“Như thế này đã đủ rồi, những cái khác con cũng không thiếu.” Phó Nhiễm đưa bà vào nhà, Lý Vận Linh nhìn thấy cũng không nói gì trước mặt mọi người, Phó Nhiễm biết tính tình Thẩm TốPhân, cô dẫn bà vào trong nhà ăn, lấy cho bà một chút ít thức ăn. “Muộnkhông ăn cơm khẳng định là bị đói, trước tiên dì ăn no đi đã.”

Phó Nhiễm đem quà của Thẩm Tố Phân lên lầu cất kỹ, tìm một hồi cũng khôngthấy Minh Thành Hữu đâu, La Văn Anh cùng Minh Tranh đi đến, Phó Nhiễmcũng không thể tiếp đón, Lý Vận Linh đẩy xe lăn đi qua. “Minh Tranh, Văn Anh.”

La Văn Anh nhìn về phía chân của bà. “Bác gái, người làm sao vậy?”

“Không có việc gì, không cẩn thận ngã t cầu thang xuống.”

Ánh mắt Minh Tranh rơi xuống chân bà, sau đó lại không nói gì.

“Ta xem các con vẫn đi lại với nhau, lúc trước đã cảm thấy thật thích hợp, Văn Anh à, về sau thường xuyên đến nhà chơi.”

Lý Vận Linh đưa tay qua kéo tay La Văn Anh, sắc mặt cô thoáng hiện lênlúng túng. “Bác gái, Minh Tranh là sếp của con, cho nên có đôi khi…”

“Này có cái gì mà xấu hổ? Các người vốn đã từng đính hôn, nói sao cũng không phải là không có cảm tình với nhau.”

Minh Tranh nắm chặt cái ly trong tay, về điểm này Lý Vận Linh chưa bao giờthay đổi, bà cho rằng thích hợp, không phải là nhìn trúng môn đăng hộđối sao?

Lúc trước Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu bắt đầu, hơnphân nửa cũng là do bà, Minh Tranh nâng khóe miệng lên vẻ châm chọc, lúc nói chuyện cũng không nghĩ đến cảm nhận của La Văn Anh.

“Tôi cócảm tình đối với ai bà có thể nhìn ra được sao? Lại nói thích hợp haykhông thích hợp cũng không phải bà nói câu đầu tiên là có thể quyếtđịnh, sự thật là, theo như lời bà, hai chúng tôi hẳn là cũng như contrai cùng con dâu bà như vậy đi? Đâu đến nỗi như hôm nay

Lý Vận Linh hơi giật mình, Minh Tranh từ trước đến nay vẫn không hề cố kỵ đối vối bà.

Bà mang vẻ mặt xấu hổ ngẩng đầu nhìn về phía La Văn Anh, La Văn Anh miễn cưỡng cười. “Bác gái, người cũng đừng quá quan tâm.”

Một vết thương ẩn sâu trong lòng như đang rỉ máu, thật ra không phải thời gian chưa tới, mà là không hề có cảm giác.

Minh Tranh im lặng đi về phía trước, La Văn Anh không ngăn được chua xót, cô ngẩng đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.

thở dài, cũng không nói thêm nữa.

La Văn Anh đem ly rượu rỗng thả về, lại cầm chén rót đầy, ngẩng đầu nhìnđến Minh Tranh đang cùng Phó Nhiễm vừa nói vừa cười ở cách đó không xa,ly rượu đưa đến miệng, chất lỏng trôi vào cổ chua cay.

Cô tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

Phó Nhiễm tìm khắp phòng khách cũng không thấy Minh Thành Hữu, mới muốn đihỏi Lý Vận Linh, đột nhiên đèn bị tắt, thiếu chút nữa Phó Nhiễm dẫm phải mép váy, đèn bị tắt lại lần nữa sáng lên, thay đổi màu sắc rực rỡ, PhóNhiễm cảm giác có người đang nắm bả vai mình, cô xoay người nhìn thấyđối phương đang đeo mặt nạ bằng bạc, người đàn ông vén vài sợi tóc rơitrên má cô ra, mang mặt nạ hình bươm bướm trong tay đeo lên mặt PhóNhiễm.

Vũ khúc Samba đầy nhiệt tình, Phó Nhiễm nhìn nửa gương mặt bên ngoài mặt nạ của người đàn ông, cô phối hợp cùng người đó nhảy theo tiết tấu, hai người dường như là trời sinh một cặp, không cần tập luyện qua, từng động tác liền có thể hóa thành phong tình.

Hứa Dungđứng bên cạnh Minh Vanh, hắn như nhìn ra được suy nghĩ, buồn cười hếchvề phía bả vai cô. “Nếu không anh cũng cùng em nhảy một bản?”

“Em không có thể kịch liệt như vậy.”

La Văn Anh nâng đôi mắt buồn mông lung nhìn sang, này không giống như mộtđiệu nhảy, mà là tràn ngập ngôn ngữ của vũ đài, từng động tác cũng cóthể làm cho người ta cảm nhận được cái gọi là chạm đến tận cùng của hạnh phúc, mà cô, lại chỉ có thể nhìn từ phía xa.

Phó Nhiễm nhảy rất thoải mái, bàn tay cô nắm thật chặt lấy bàn tay Minh Thành Hữu.

Cả đời, đôi tay này cũng sẽ không bao giờ buông ra.

Nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay vang dội, Minh Thành Hữu tháo mặt nạ của PhóNhiễm xuống ném ở bên cạnh, cô vừa muốn mở miệng, người đàn ông đã nângmặt cô lên hôn một nụ hôn

Tiếng vỗ tay truyền đến càng thêm kịchliệt, khóe mắt Phó Nhiễm lóe ra ý cười, lúc đầu còn tránh né, cô đưa hai tay vòng qua người Minh Thành Hữu ôm thật chặt, làm cho nụ hôn này củaanh sâu hơn.

Vưu Dữu cùng Lý Sâm cũng đã ở đây, Lý Sâm ôm chầm lấy cô. “Người phụ nữ nào cũng sẽ hâm mộ cảnh tượng như vậy đi.”

“Chẳng lẽ là đàn ông thì không hâm mộ sao?”

Lý Sâm cười nói.“ Anh trai của anh là loại người thà rằng vì mỹ nhân mà không cần giang sơn.”

Vưu Dữu gật đầu đồng ý, cô xoay người ôm lấy thắt lưng Lý Sâm, sắc mặt nửacười giỡn nửa nghiêm túc. “Vậy còn anh? Vì em, anh chịu bỏ hết thảysao?”

Ánh mắt Lý Sâm đen tối, khóe miệng mỉm cười gật đầu. “Sẽ.”

Vưu Dữu tựa đầu lên vai hắn, có những lời này của hắn, cũng thấy là đủ rồi.

Triệu Lan đem quà tặng đã chuẩn bị đưa cho Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu lấy mặt nạ xuống, không nói gì liền rời đi.

Minh Trang đi qua phòng khách, La Văn Anh vừa rồi còn đứng ở đây, bất quáchỉ qua một lúc nhìn lại bóng người cũng không trông thấy.

Ănxong cơm tối, Triệu Lan thấy trong người khó chịu phải đi về, bà cùngPhó Nhiễm và Minh Thành Hữu nói lời tạm biệt, sau đó đi về hướng MinhTranh. “Minh Tranh, mẹ đi về trước, nếu không con cũng về cùng ta đi?”

Minh Tranh nghĩ cũng được, như vậy không cần phiền La Văn Anh đi lại nhiều. “Con đi tìm Văn Anh nói với cô ấy một tiếng.”

Anh thử gọi La Văn Anh nhưng điện thoại cũng không có người nghe, rõ rànglà xe của cô vẫn còn dừng ở đây nên không có khả năng đi về trước, MinhTranh khẽ gõ đầu ngón tay lên màn hình điện thoại di động, lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn qua bữa tiệc đứng bóng người đang ngồi phía trước, anh nhớ rõ cách ăn mặc của La Văn Anh lúc đến.

Minh Tranh đến gần, La Văn Anh ngồi ở phía trước bàn đá, phía trên bày mười ly rượu rỗng, xem ra đã uống không ít.

Minh Tranh cầm nửa ly rượu từ trong tay cô.

“ Không phải em nói không cho anh làm tửu quỷ sao? Sao lại một mình uống ở đây?”

La Văn Anh dùng mu bàn tay chống trán, ngẩng đầu lên nhìn ngắm bốn phía. “Đi hết rồi sao? Có phải phải về nhà rồi hay không?”

Minh Tranh đi tới lôi cô dậy. “Anh đưa em trở về.”

“Không được, để em đưa anh.”

Mùi rượu rất nồng, Minh Tranh vô ý thức nhíu mày. “Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu ly rượu?”

“Anh…” La Văn Anh đột nhiên đẩy anh ra, hai má cô đỏ bừng, ngày thường tửulượng vẫn luôn luôn tốt, hôm nay thật sự là tâm tình kém, có câu nóirượu không say người người tự say. “ Em thật muốn cho anh một cái tát.”

Minh Tranh nheo lại đôi mắt hẹp dài. “Nói lời say không suy nghĩ đúng không?”

La Văn Anh vỗ vỗ ngực. “Tim em đau.”

“Đau thế nào?” Minh Tranh túm lấy tay cô, ôm lấy bả vai cô đi ra ngoài.

La Văn Anh dùng sức đẩy anh ra. “Nam nữ thụ thụ bất thân, tránh ra.”

Nhìn cô lảo đảo ngay cả đứng cũng không vững, Minh Tranh âm thầm bật cười,anh tiến lên đưa cánh tay ôm lấy cô. “Đừng động đậy, anh đưa em trở về.

Triệu Lan vẫn còn chờ ở cửa, nhìn thấy Minh Tranh cùng La Văn Anh đến đây bà tiến lên đón. “ Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

“Con đưa cô ấy về nhà trước.”

“Được.”

Minh Tranh đem La Văn Anh nhét vào ghế lái phụ, lại lấy chìa khóa xe từtrong túi xách của cô, khởi động động cơ không bao lâu, La Văn Anh lạila hét khó chịu.

Minh Tranh cầm bình nước khoáng đưa cho cô, La Văn Anh đẩy tay anh ra.

“Vì sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

Ý thức La Văn Anh mơ hồ, thật sự là đã uống say, bàn tay cô hướng về phía cổ, Minh Tranh thả chậm tốc độ xe. “ Sao em lại không thắt dây antoàn.”

Anh đưa tay tới muốn giúp.

La Văn Anh đánh lên mu bàn tay của anh. Mu bàn tay hằn lên vết đỏ dấu ngón tay rõ ràng.

“Xử nam rất giỏi sao ? Em cũng là xử nữ, tinh thần em so với anh còn muốn….”

“Em nói cái gì?” Minh Tranh phanh gấp, cơ thể La Văn Anh muốn bay ngoài,anh nhớ rõ là cô không thắt dây an toàn, cánh tay vội vàng ôm lấy cơ thể cô, hai người liền như vậy đâm vào một chỗ.

La Văn Anh nắm lấy cổ áo mình. “ Em muốn ói.”

Sắc mặt Minh Tranh xanh mét. “Vừa rồi em nói muốn gì?”

La Văn Anh đưa tay muốn đi đẩy cửa xe, nhìn một hồi lâu mới xác định đượcgương mặt Minh Tranh. “Biết rõ chuyện xấu hổ lớn nhất của em là gìkhông?”

Minh Tranh không quan tâm tới chuyện này, La Văn Anh quyết tâm nói thẳng luôn.

“Bạn bè của em đều nói em là xử nữ già, thật vất vả em mới có can đảm lấychồng, lên giường, nhưng đối phương cũng sẽ không, ha ha, có phải rấtkhôi hài hay không, cười chết em.”

Khóe miệng Minh Tranh khẽ cogiật, hai tay nắm chặt bả vai La Văn Anh. “Anh cũng là uống rượu saykhông có ý thức, ai nói với em anh sẽ không?”

La Văn Anh gục đầu vùi vào cổ Minh Tranh.

Trước khi ngủ mất còn nói thêm một câu. “Giải thích chẳng khác nào che giấu,này, cái này không có gì là mất mặt, thật tốt, hai ta, hai ta đều giốngnhau hiếm thấy.”

Minh Tranh chán nản, gương mặt tuấn tú gần như vặn vẹo.

Thẩm Tố Phân ăn xong rồi ngồi chơi, Hứa Dung cầm dĩa trái cây đến bên cạnh bà.

“Dì.”

Thầm Tố Phân nhìn chằm chằm cô xem xét một hồi lâu. “A, cô là vị hôn thê của Minh Vanh phải không?”

“Dì ăn trái cây nha.”

Thẩm Tố Phân nhìn bốn phía bên cạnh. “Tiểu Nhiễm đâu, ta phải về nhà, cũng không có thấy nó.”

“Hẳn là đang xã giao với khách.” Hứa Dung nhìn chằm chằm hướng Thẩm Tố Phân. “Dì ở chơi chút nữa hãy đi.”

“Trong nhà còn có chuyện phải làm.” Thẩm Tố Phân xem đồng hồ ở cổ tay. “ Này, nhanh thật đã 10 giờ.”

Hứa Dung cầm cái ly uống nước trái cây.

“Ta cũng có con gái bằng tầm tuổi cô.”

“Khụ khụ…” Hứa Dung uống một ngụm nước chanh bị sặc lại giữa cổ họng, cô mởto mắt, một hồi lâu sau mới bình phục. “Cô ấy hiện tại ở đâu?”

Vẻ mặt Thẩm Tố Phân lo lắng. “Mặc dù nó không hiểu chuyện bằng một nửaTiểu Nhiễm, nhưng dù sao cũng là con gái ruột của ta, hiện tại ta mặc kệ nó có trở lại hay không, chỉ cần nó bình an là ta an tâm.”

HứaDung nghe vậy, ngón tay dùng sức nắm chặt lấy cái ly, Thẩm Tố Phân kéokhóe miệng lên cười khổ. “ Hôm nay là ngày vui không nên nói chuyện này, ta đi xem Tiểu Nhiễm ở đâu một chút.”

“Dì, người chờ một chút.”Hứa Dung giữ chặt tay bà. “Lúc trước ở khu trung tâm con có mua vài bộquần áo chuẩn bị cho mẹ con, có lẽ hơi nhỏ, con cũng lười đi đổi lại, dì cầm mặc đi?”

“Này, làm sao có thể?” Thẩm Tố Phân vội vàng xua tay. “Nói sao ta cũng không thể nhận lấy như vậy, cám ơn ý tốt của cô.”

“Dì, con để ở đó cũng là lãng phí, dì coi như giúp con.” Hứa Dung nói xongđứng lên, cô giữ chặt tay Thẩm Tố Phân dẫn bà đến phòng khách. “ Dì theo con lên lầu đi, con lấy cho dì.”

Thẩm Tố Phân khăng khăng khôngcần, Hứa Dung dùng lực rất lớn, đem bà đưa tới lầu hai. “Dì yên tâm đi,kiểu dáng thật bình thường, mẹ con cũng không thích kiểu dáng lòe loẹt,chắc dì mặc vừa, con đã đánh mất hóa đơn, đặt ở tủ quần áo cũng chỉchiếm diện tích.”

Hứa Dung đem Thẩm Tố Phân kéo đến gian phòng,để cho bà ngồi xuống, lại mở tủ quần áo ra, đem một loạt y phục từ bêntrong ra nhét toàn bộ vào trong túi, Thẩm Tố Phân đứng lên. “Nhiều nhưvậy? Đừng, ta thật sự không mặc được.

Hứa Dung đem một túi lớn đã nhét đầy đưa tới tay bà. “Cầm lấy đi, dì là mẹ Tiểu Nhiễm, con cùngTiểu Nhiễm lại có quan hệ rất tốt.”

Thẩm Tố Phân nói cảm ơn. Hai người ra khỏi phòng, vừa lúc Minh Vanh đi lên. “Bà như thế nào lại ở đây?”

“Là em dẫn dì đi lên.” Hứa Dung khoác cánh tay Minh Vanh. “Có chút quần áo mẹ em không mặc được, để ở đây cũng là lãng phí.”

Minh Vanh nhíu hai đầu lông mày lại, có chút nghi ngờ, Hứa Dung che giấu đisắc mặt mất tự nhiên. “ Dì, con tiễn người xuống lầu.”

Thẩm TốPhân gặp Phó Nhiễm nói lời tạm biệt, Phó Nhiễm nói Tiêu quản gia lấythức ăn đã chuẩn bị ra. “Những thứ này dì đem về để trong tủ lạnh, cũngkhông dễ hư.”

“Con xem ta đến một chuyến, nhận được thật nhiều đồ.”

Phó Nhiễm chú ý đến túi lớn trong tay bà. “Đây là cái gì?”

“Là cô gái lần trước đi cùng với con tặng, nói là mua cho mẹ của cô ấynhưng không hợp, ta cảm thấy thật ngại, mua ở khu trung tâm khẳng địnhrất quý giá.”

Phó Nhiễm liếc nhìn, nhưng không tỏ rõ thái độ gì.

“Không có việc gì, dù sao không mặc được cũng là lãng phí.”

Đưa Thẩm Tố Phân rời khỏi Minh gia, Phó Nhiễm muốn lái xe nhưng Thẩm TốPhân kiên quyết muốn tự mình trở về, nhìn bóng dáng bà ngồi trên chiếcxe điện biến mất ở trong tầm mắt, trong đầu Phó Nhiễm bất ngờ nghĩ đếntúi quần áo kia.

Theo lý thuyết, nếu Hứa Dung muốn tặng quần áocho mẹ, dựa theo số đo sẽ không có gì sai, nhưng một túi kia nhìn xemkhông phải là ít.

Phó Nhiễm trở lại phòng khách, lúc này Tần MộMộ cùng Tống Chức mới nói chuyện cùng cô, sau khi ly hôn sắc mặt Tần MộMộ ngược lại lại tốt lên rất nhiều, cũng dần dần khôi phục lại tự tinlúc trước.

Tống Chức đem quà tặng đã chuẩn bị đưa cho Phó Nhiễm. “Chúc hai người có một đêm nóng bỏng.”

Phó Nhiễm vung tay đến, Tống Chức đưa ngón tay dựng thẳng ở trước môi. “Này, nhiều người nhìn thấy đấy?”

“Cái gì mà đêm nóng bỏng vậy?” Minh Thành Hữu cầm ly rượu bước đến.

Tống Chức cười gian, không khỏi chế nhạo. “Ui da, chúng tôi nói nhiều chuyện như vậy anh một câu cũng không nghe thấy, ngược lại đối với ban đêmnóng bỏng lại cảm thấy hứng thú phải không?”

Da mặt dày ngang với anh, Minh Thành Hữu uống ngụm rượu. “Tôi đối với buổi tối hay ban ngàyđều cảm thấy hứng thú, Phó Nhiễm nhà tôi cũng vậy.”

Có thể đừng kéo cô xuống nước hay không?

Tần Mộ Mộ củng Tống Chức buồn cười.

Minh Vanh nhìn Hứa Dung đang ăn trái cây, bàn tay hắn hướng đến bả vai cô. “Làm sao em biết bà ấy?”

“Ai cơ?”

“Mẹ nuôi Tiểu Nhiễm.”

Ánh mắt Hứa Dung có phần hơi né tránh, trong miệng cô đang nhai. “Lúc trước có gặp qua trên đường, nghe Tiểu Nhiễm nói nhà rất nghèo, em liền muốncho bà chút ít y phục, cũng không có ý khác.”

“Anh không nói việc em cho bà ta đồ.” Lớp da dưới ngón tay Minh Vanh bị nắm chặt rât căng,Hứa Dung xiên miếng dưa hấu đưa đến bên miệng người đàn ông. “Này có gìđâu? Trước kia ở Mỹ em cũng thường giúp đỡ người khác tiền, anh đừng đanghi.”

Minh Vanh cắn miếng dưa hấu. “ Về sau em cùng người nhà kia ít tiếp xúc, mẹ thấy sẽ không vui.”

“Vì sao?”

“Không phải đã nói với em sao? Lúc trước Vưu Ứng Nhụy cùng Thành Hữu từng có chút chuyện, em cũng đừng hỏi nhiều.”

Hứa Dung rủ tầm mắt xuống, Minh Vanh lấy điện thoại ra đọc tin tức, HứaDung nhìn về phía gò má người đàn ông, ánh mắt cô suy nghĩ đến xuấtthần, tim lại giống như bị khối đá khổng lồ đè ép.

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu tiễn từng người khách ra về, thừa dịp không ai để ý,Minh Thành Hũu giữ chặt cánh tay của cô đem cô kéo về bên cạnh. “Anh cóchuẩn bị quà tặng bí mật cho em.”

Phó Nhiễm không khỏi hiếu kì. “Là cái gì?”

Người đàn ông cố ý thừa nước đục thả câu. “Em mong muốn nhất là cái gì?”

Phó Nhiễm nhíu mi ngẫm nghĩ.

Minh Thành Hữu lên tiếng nhắc nhở. “Nguyện vọng của em là gì?”

“Gia đình vui vẻ sum họp.”

Minh Thành Hữu hài lòng gật đầu. “Có món quà của anh cho em, sau này cuộc sống sẽ càng thêm hài hòa.”

Như vậy không rõ ràng, cô càng không đoán ra.

Phó Nhiễm mang giày cao gót, cố gắng hết sức một lần nữa tiễn khách ra cửa. “Mau nói nhanh là món quà gì?”

Cô bị trêu chọc nên có phần nóng vội.

“Nói không dùng được, phải xem bằng mắt.”

Phó Nhiễm đem những thứ có thể đều nghĩ qua một lần. Dây chuyền? Nhẫn? Vòng tay? Xe?

Thật vất vả đợi đến tiệc sinh nhật kết thúc, hai người thả lỏng muốn đi lênlầu, Minh Thành Hữu thấy cô có vẻ mệt mỏi đi không được. “Anh cõng em?”

Phó Nhiễm nghe giọng nói phía sau, nét mặt mệt mỏi. “Muốn cõng thì trở về phòng lại cõng.”’

Quà tặng bị xếp thành một hàng đặt trên bàn trà trong phòng ngủ, Phó Nhiễm đưa tay ôm cổ Minh Thành Hữu. “Mau đưa quà cho em.”

“Đi tắm rửa trước.”

“Cùng tắm rửa có quan hệ gì?”

“Không phải mới vừa kêu mệt sao? Nhanh đi đi!”

Minh Thành Hữu khẽ đẩy ở sau lưng cô. “Anh mở quà thay em.”

Phó Nhiễm cởi lễ phục, thật sự muốn tắm rửa thật thoải mái, cô dùng tinhdầu tắm bồn, sau khi xong mặc áo ngủ đi ra phòng tắm, nhìn thấy đống quà tặng giống như là mới bị cướp xong, Minh Thành Hữu vẫn còn đang vùi đầu trong đó, không ít món quà đã được mở ra, bày ngổn ngang trên mặt đất.

Phó Nhiễm vừa lau đầu tóc, vừa đi tới bên cạnh. “Làm gì lại đi xem quà của người khác?”

Minh Thành Hữu ngẩng đầu, hiển nhiên trong tay không phải là vật anh muốntìm, anh đứng dậy ngồi vào ghế sô pha. “Tống Chức tặng cái gì?”

Phó Nhiễm nhớ rõ, tay cô đảo qua mấy hộp quà màu sắc rực rỡ, lựa ra một cái hộp đưa về phía Minh Thành Hữu. “Chắc là cái

Sắc mặt người đàn ông vui vẻ đưa tay đón lấy, muốn mở ra ngay lập tức.

“Là quà của em, sao anh lại bóc ra?”

Minh Thành Hữu cúi thấp đầu, nét mặt tràn đầy hứng thú. “Anh thích nhất bóc cái hộp này.”

Tháo bỏ hộp quà với tốc độ thuần thục, Minh Thành Hữu đưa tay đi vào, tiếpđó trên gương mặt lộ ra biểu hiện quái dị, Phó Nhiễm nghĩ đến lời nóilúc nãy của Tống Chức, trong lòng không khỏi khẩn trương. “Cô ấy sẽkhông tặng em cái thứ kỳ quái gì đó chứ?”

Minh Thành Hữu đem đồ lấy ra, thiếu chút nữa Phó Nhiễm té xỉu.

Món quà này còn muốn làm cho người ta chảy máu mũi so với con voi lần trước kia, lần này đã trực tiếp đổi thành đồ vật dành cho người lớn.

Minh Thành Hữu cầm trong tay cái khuôn đúc. “Chậc chậc, thật sự bạn của em trong đầu đầy hủ bại.”

Mấu chốt là, Phó Nhiễm phải dùng tới thứ này sao?

Minh Thành Hữu thả về. “Đừng xem, em sẽ không có cơ hội dùng đến.”

Phó Nhiễm đang suy nghĩ, Tống Chức này thật đúng là vật gì cũng dám tặng.

Minh Thành Hữu đứng lên, Phó Nhiễm đưa tay kéo anh lại. “Quà của anh đâu?”

“Chờ anh tắm xong đi ra.”

Người đàn ông nói xong cởi quần áo để bên cạnh rồi đi tới phòng tắm, lúc đira đối mặt với ánh mắt Phó Nhiễm đang tràn đầy mong đợi, Minh Thành Hữuvây khăn tắm quanh người ngồi vào bên cạnh Phó Nhiễm, hai tay anh bưngmặt Phó Nhiễm. “Hôm nay

Cô thật lòng gật đầu.

“Đây chỉ mới là bắt đầu, anh sẽ cho em cả một ngày một đêm đều vui vẻ.”

Phó Nhiễm thấy anh xoay người mở tủ đầu giường ra. “Anh tặng em là dạngthực dụng nhất cũng là có ý nghĩa nhất, món quà này tuyệt đối người khác sẽ không nghĩ tới được.”

“Là cái gì?”

“Đĩa phim.”

Sao lại có nhã hứng nghĩ muốn cùng cô xem phim suốt đêm như vậy?

Là phim nhựa đã từng giành giải thưởng Oscar, tình yêu sinh tử hay là phim về tai nạn lịch sử?

Phó Nhiễm nghĩ đến, đồ đã đưa tới trước mắt.

Phía trên viết: Ba mươi sáu chiêu trong chuyện phòng the.

Thiếu chút nữa thì cô phun ra một ngụm máu.