Giả Yêu Thành Thật

Chương 154: Vưu ứng nhụy




Triệu Lan mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào Y Vân thủ phủ, ở nhà không có việc gì, bà chỉ có thể đan mấy bộ quần áo len cho đứa nhỏ, gần đây tin tức Minh Thành Hữu qua đời bị truyền ra, trong lòng khó tránh khỏi đau lòng thêm lần nữa, có lúc hơn nửa đêm bà không ngủ được, lòng dạ cũng đều ở trên người Hãn Hãn, hi vọng đứa bé có thể bình an vô sự.



Làm xong cơm tối đi ra ngoài, vừa lúc gặp Phó Nhiễm thay giày ở trước cửa.



"Mẹ?"



"Tiểu Nhiễm về rồi."



Phó Nhiễm đem túi xách trong tay thả vào trên ghế sa lon.



"Trong nhà không phải đã có người giúp việc rồi sao?"



"Mẹ thấy gần đây con bận rộn công việc, nấu cháo gà cho con, mau tới đây uống."



"Hãn Hãn đâu



"Chị Nguyệt đưa vào phòng trẻ ngủ rồi, đứa nhỏ này càng ngày càng nghịch ngợm, về sau học đi chắc chắn là cũng không trông nom được."



Ánh mắt Triệu Lan có chứa nét cưng chiều, đem cháo gà bưng đến bên tay Phó Nhiễm.



"Cám ơn mẹ."



"Một mình lo cho Hãn Hãn rất vất vả chứ?"



Triệu Lan đứng dậy lấy ra một hộp từ trong tủ lạnh.



"Đây là hộp nấm Kim Châm mẹ tự tay làm, con nếm thử một chút, nghe người giúp việc nói có lúc con không ăn điểm tâm, như vậy sao được?"



Phó Nhiễm uống hai ngụm canh.



"Mẹ, canh gà này uống rất ngon."



"Mẹ thêm chút táo đỏ, bổ máu."



Bàn tay Phó Nhiễm cầm chiếc thìa lên bỗng ngừng lại, không trách được mùi vị rất quen thuộc, trước kia Phạm Nhàn cũng thỉnh thoảng hầm canh gà như vậy, nói là phụ nữ uống rất tốt.



Triệu Lan thấy sắc mặt cô ảm đạm, đưa tay cầm bàn tay Phó Nhiễm.



"Con bận rộn cũng phải để ý tới mình, về sau mẹ sẽ thường tới đây nấu cơm cho con, thuận tiện cũng có thể giúp con trông đứa bé."



Phạm Nhàn không thể làm tiếp những điều này, Triệu Lan hi vọng mình có thể đền bù cho cô.



Một chiếc xe màu sâm banh dừng ở trước cửa tập đoàn Hào Khôn.



Minh Tranh liếc nhìn, đáy mắt dần dần chìm xuống, định chạy



Lý Vận Linh thấy xe của anh tới đây, vội vàng đi xuống.



Bà ngăn ở trước mặt anh.



"Minh Tranh."



Minh Tranh từ từ hạ cửa sổ xe xuống .



"Có chuyện gì sao?"



"Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút."



Lý Vận Linh đặt tay lên cửa sổ xe.



"Ta biết rõ con không muốn gặp ta, nhưng cho ta mười phút cũng được."



Xung quanh Hào Khôn là một khu phố buôn bán phồn hoa náo nhiệt, nhân viên phục vụ đem hai tách cà phê nóng lên, Minh Tranh vắt chân lên, nửa người trên dựa ra phía sau.



"Bà nói đi."



Người đàn ông đặt tay đeo chiếc đồng hồ đeo tay lên bàn, có vẻ như đang nhìn thời gian.



Lý Vận Linh thấy thế, không che giấu được ánh mắt buồn bã.



"Minh Tranh."



Lý Vận Linh uống cà phê, nói rõ ràng tất cả với anh.



Người đàn ông uống cà phê, động tác dừng lại sau đó nâng tầm mắt lên, dường như khó có thể tin nổi.



"Bà nói cái gì?"



"Mẹ một lòng vì tốt cho con."



Minh Tranh buồn cười đem tách cà phê chén để lại trên bàn.



"Bà kêu tôi đối phó MR, rốt cuộc thì trong lòng bà suy nghĩ như thế nào?"



"Không phải là đối phó, hiện ở bên ngoài rất nhiều người muốn có MR, mẹ hy vọng con có thể giúp."



"Nếu là giúp, tại sao vừa nãy bà lại nói như vậy?"



Ánh mắt Minh Tranh hiện rõ ràng vẻ châm biếm.



"Chẳng lẽ con cho rằng Phó Nhiễm là thực lòng giúp đỡ Minh gia sao? Hiện tại mẹ chỉ có thể tin tưởng con cùng Minh Vanh, con là con ruột của mẹ, tự nhiên mẹ sẽ lo lắng cho con trước tiên."



Lý Vận Linh đối Minh Vanh không chút lo lắng, nhưng dù sao cũng phải ưu tiên lo lắng cho con ruột trước rồi mới đến con nuôi.



"Kỳ thật tôi rất hiểu bà."



Minh Tranh buông chân xuống.



"Tựa như trước kia đối với Minh Thành Hữu vậy, bà cho rằng tôi là con riêng, cho nên luôn chèn ép tôi khắp nơi, hiện tại lại muốn dùng thủ đoạn này đối phó Phó Nhiễm, ưu tiên lo lắng tôi, bà cũng không hỏi tôi có muốn hay không."



"Minh Tranh?"



Lý Vận Linh mệt mỏi lên tiếng, đúng là hiềm khích của bà để lại cho anh đến nay khó có thể hóa giải.



"Nếu con muốn, cái gì mẹ cũng có thể giúp con."



"Tôi không có hứng thú đối với MR."



Minh Tranh



"Nó cũng là tâm huyết của Thành Hữu, chẳng lẽ con nhẫn tâm?"



"Đừng mượn danh nghĩa của người khác tới tìm tôi."



Minh Tranh rút ra hai tờ tiền mặt màu đỏ giá trị lớn, đẩy ghế ra đứng dậy.



"Đó là chuyện của Minh gia, không liên quan đến tôi."



"Con đừng quên, con cũng mang họ Minh!"



Lý Vận Linh hướng tới bóng lưng của anh hô lớn.



Mấy chiếc xe hơi màu đen đỗ lại trong bãi đỗ xe ở tầng trệt, lái xe đi xuống mở cửa xe, Phó Nhiễm đóng laptop, bước ra từ hướng bên phải, mặc trên người một bộ đồ công sở thoải mái dễ chịu, mái tóc dài buộc đơn giản, lộ ra đôi bông tai bằng ngọc trai càng làm tôn lên vẻ sang trọng.



Theo phía sau là một chiếc xe cũng vừa đỗ, xuống xe là Hàn Tuyển cùng vài nhân viên lần lượt đi theo phía sau Phó Nhiễm, cô ngẩng đầu, nhìn lên tòa nhà cao vút trước mắt này.



"Tổng giám đốc, vào thôi."



Phó Nhiễm gật đầu, giày cao gót 7cm bước trên thềm đá, cách đó không xa là cánh cửa thủy tinh lớn đập vào mắt, trong suốt một cách rõ nét.



Bỗng nhiên, từ trong đại sảnh xuất hiện một đoàn phóng viên, Phó Nhiễm cũng đã chuẩn bị trước, nhưng vẫn nhíu mày theo bản năng.



"Minh phu nhân, xin hỏi gần đây có tin tức xôn xao liên quan tới chuyện Minh Tam thiếu đã qua đời, điều này là thật không?"



Hàn Tuyển cùng vài nhân viên tới che ở trước mặt Phó Nhiễm.



Cô bị vây ở bên trong, chật như nêm cối.



"Chuyện này hoàn toàn là bịa đặt, tôi không muốn giải thích nhiều."



"Nhưng vì sao nửa năm qua Tam thiếu không xuất hiện một lần nào, huống hồ lần này nếu điều mà ngài gọi là lời đồn lại tiếp tục, sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu MR, chẳng lẽ cô không lo lắng sao?"



"Hiện tại tình hình anh ấy gần đây tôi không tiện nói ra, quả thật là ở nước ngoài có hạng mục mới cần anh ấy, huống hồ từ lúc tôi tiếp quản MR tới nay, chưa bao giờ không hoàn thành hạng mục nào, lấy một lời đồn để phủ nhận cố gắng của tôi, chỉ sợ là đối với tôi không công bằng đi?"



Phó Nhiễm được Hàn Tuyển che ra tới cửa, nhưng phóng viên vẫn không có ý nhân nhượng như trước.



"Có tin tức nói Tam thiếu mất vì bệnh tim, điều này làm cho chúng tôi nghĩ đến chuyện Minh lão gia qua đời cũng là vì bệnh này, nếu thật sự anh ấy còn sống, như vậy xin hỏi, ngôi mộ bên trong Thanh Sơn nên giải thích thế nào cho hợp lí?"



Phó Nhiễm chọn cách im lặng, chuyện mà truyền thông cho là đúng, ai cũng đừng mơ tưởng có đường cứu vãn.



Bảo vệ hỗ trợ ngăn phóng viên ở bên ngoài cửa, Phó Nhiễm cùng đám người Hàn Tuyển mới thoát thân.



Đi qua đại sảnh tiến vào hành lang, nhìn đến Minh Tranh cùng La Văn Anh đứng ở cửa thang máy, Phó Nhiễm mỉm cười lên tiếng gọi.



Không cần hỏi đều có thể biết, hạng mục lần này có thể nói là hấp dẫn không ít người, không thể nghi ngờ Hào Khôn cùng MR là hai bên có năng lực cạnh tranh nhất.



Thang máy đến, hai người đứng ở cửa đi vào trước, Phó Nhiễm muốn bước vào, Hàn Tuyển khẽ kéo tay áo cô.



"Tổng giám đốc."



Bước chân cô dừng lại, ý bảo Minh Tranh cùng La Văn Anh không cần chờ cô



Đợi cửa thang máy khép lại, cô mới hạ giọng hỏi.



"Làm sao vậy?"



"Lúc ở cửa đã có nhiều phóng viên như vậy xuất hiện, hơn nữa là xuất hiện ở chỗ này, ngài không thấy là kỳ quái sao?"



Phó Nhiễm mới nghĩ lại chuyện lúc nãy.



"Hàn Tuyển, anh muốn nói cái gì?"



"Nhìn chung là ở Nghênh An, công ty có khả năng cạnh tranh cao nhất với chúng ta chỉ có Hào Khôn.”



Phó Nhiễm khoát tay.



"Đi lên trước rồi nói tiếp."



La Văn Anh cùng Minh Tranh từ hội trường đi ra đầu tiên, hai người đi vào trong thang máy, La Văn Anh nắm chặt tài liệu trong tay.



"Vì sao ở thời điểm cuối cùng lại sửa đổi báo giá?"



Người đàn ông vẫn chưa trả lời ngay.




"Làm sao vậy?"



Giọng nói của La Văn Anh có chút khác thường.



"Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút, có chút tò mò."



Thang máy đi xuống tầng dưới cùng rất nhanh, Minh Tranh bước ra trước, La Văn Anh cùng anh đi ra cửa, ánh mặt trời có chút chói mắt, chiếu vào vai làm người ta không chịu nổi.



Đi đến bãi đỗ xe, Minh Tranh mở cửa xe cho cô, La Văn Anh đứng ở trước cửa



"Anh làm như vậy, là vì MR sao?"



Minh Tranh ngẩng đầu nhìn cô.



"Trước kia em chưa bao giờ hỏi về việc như thế này, thời điểm cuối cùng, anh có quyền quyết định."



La Văn Anh gật đầu, đúng, công ty này đều là của Minh Tranh, cô không có gì để lo lắng.



La Văn Anh ngồi vào, Minh Tranh đóng cửa xe sau đó trở lại ghế lái, La Văn Anh mở cửa kính xe,



chẳng qua là, hạng mục này cô đã chẩn bị gần một tháng, vì chạy theo kế hoạch thậm chí có vài buổi tối suốt đêm cũng không ngủ được, cũng không phải có suy nghĩ khác,nhưng ngay cả một cơ hội Minh Tranh cũng không cho cô, liền kiên quyết phủ nhận.



Cô ngẩng đầu nhìn đến mặt trời giữa không trung, một ánh sáng ngời chiếu vào trong mắt, tâm lại chìm đến đáy cốc.



Minh Tranh nhìn xuyên qua bên trong kính chiếu hậu thấy nét mặt hụt hẫng của La Văn Anh, anh không có thói quen giải thích với cô, lần này cũng không ngoại lệ.



Phó Nhiễm cùng đám người Hàn Tuyển đi ra cửa, lái xe đem xe chạy tới cửa, sau một lúc lâu Phó Nhiễm cũng không nói chuyện, Hàn Tuyển nhìn nét mặt cô, biết chuyện có chút khó giải quyết.



Ngồi vào bên trong xe, sắc mặt Phó Nhiễm u ám, ném tài liệu trong tay lên chỗ trước mặt. Sắc mặt Hàn Tuyển cũng không tốt hơn.



"Theo lý thuyết thì không có khả năng, tối hôm qua tôi còn cẩn thận kiểm tra lại vẫn không có gì sai."



"Trừ anh ra, còn có người khác xem qua sao?"



Phó Nhiễm nghiêm giọng hỏi.



"Không có. cố ý nhấn mạnh. "Tuyệt đối không có."



Phó Nhiễm đưa ngón tay day day mi tâm, cũng không mở mắt ra.



Gần đây có nhiều chuyện bất lợi nên cô muốn né tránh, biệt thự bên kia Phó Nhiễm cũng không tới nữa, vừa lúc người đàn ông gọi điện thoại tới, đúng lúc Phó Nhiễm đang đau đầu vì việc này.



Đại khái nói qua cho cô biết, người đàn ông nói rõ thứ tự một trình duyệt cho cô nghe, nói là có thể phát hiện sự khác thường.



Sau khi Phó Nhiễm đăng nhập, quả thật có chút không thích hợp, cho dù đối phương che giấu rất tốt, địa chỉ cụ thể cùng tin tức không có biểu hiện gì, nhưng quả thật có dấu vết bị xâm nhập, trong lòng Phó Nhiễm còn sợ hãi, như vậy xem ra, tất cả các tin tức dữ liệu cô lưu trong máy tính có thể bị người khác tùy ý sửa đổi bất cứ lúc nào.



Phó Nhiễm im lặng không lên tiếng, khép lại máy tính. Đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, Phó Nhiễm khoanh tay ở trước ngực, nâng tầm mắt lên nhìn về phía ánh trăng giữa không trung, trước khi cô tiếp quản kinh doanh MR, mỗi tháng thu nhập rất dư giả, chưa bao giờ giao thiệp với giới kinh doanh, sau khi tiếp quản MR mới biết được, trong này lừa gạt nhau rất kịch liệt, cũng thực sự hiểu được lúc Minh Thành Hữu ở giữa vòng xoáy đó như thế nào.



Hãn Hãn đang ngủ say, Phó Nhiễm đi đến trước giường, muộn phiền trong lòng cũng theo hình ảnh này mà tan hết.



Phó Nhiễm gặp được truyền thông đều cố gắng tránh đi, nhưng ba ngày sau, tin tức Minh Thành Hữu qua đời vẫn được chứng minh là đúng, Minh gia mở một cuộc họp báo nhỏ tuyên bố, chính miệng Lý Vận Linh đã thừa nhận, Minh Thành Hữu đã qua đời vì bệnh tim gần nửa năm.



Trong nhất thời, toàn thị trấn Nghênh An bỗng xôn xao.



Lúc Lý Vận Linh tuyên bố tin tức ở hội trường khóc lóc thảm thiết, ý ám chỉ, hiện nay MR đang ở trong giai đoạn bấp bênh, lại bị tổn hại nặng nề, mà che giấu lâu như vậy, đều là ý của Phó Nhiễm.



Cổ phiếu MR liền sụt giảm mấy ngàyương nhiên là tất cả áp lực đều nhắm đến Phó Nhiễm.



Tin tức Minh Thành Hữu qua đời, chỉ sợ ngay cả các ông bà già trong ngõ nhỏ cũng đều có thể biết, vốn là nhân vật có tầm ảnh hưởng ở Nghênh An, đang còn trẻ mà đã qua đời như vậy, tin tức phát ra còn nhanh hơn tốc độ của gió.



Các phóng viên đều đến chờ ở cửa Y Vân thủ phủ.



Lý Vận Linh không chỉ có một lần gọi điện đến nói, Phó Nhiễm nghe được ý của bà là bà muốn Hãn Hãn, cô dứt khoát nói là không có khả năng.



Gần đây Triệu Lan chuyển đến Y Vân thủ phủ, sợ Phó Nhiễm cùng đứa bé có chuyện gì.



Trên xe ô tô đi tới hướng MR, từ trong thang máy đi ra nhìn thấy thư kí Nghê nhìn cô với thần sắc quái dị, Phó Nhiễm nói cô chuẩn bị tài liệu để họp.



Mới mở cửa đi vào, đã ngửi thấy một mùi hoa nhẹ nhàng, bên cạnh máy tính là một bó hoa hồng lớn, thư kí Nghê vừa mới đi vào, giọng nói hời hợt.



"Vừa nãy có người đưa tới, tôi ký nhận thay cô."



Phó Nhiễm cầm lấy bó hoa, không thấy được danh thiếp, cô nghĩ đến những chuyện phiền lòng sắp tới, đoán chừng là anh gửi tới.



Khóe môi không khỏi nhếch lên, trong mắt cũng dịu đi một chút.



Thư kí Nghê thấy thế, sắc mặt u ám, quả nhiên người mất đi mới là đáng thương nhất, người bên cạnh đau đớn cũng chỉ là nhất thời.



Phó Nhiễm cẩn thận cắm hoa vào trong bình hoa.



Sau khi tan tầm ra khỏi công ty, nhìn thấy xe của Lý Lận Thần.



Phó Nhiễm quay cửa kính xe xuống, Lý Lận Thần dựa vào cửa



"Có thích hoa không?"



"Anh đưa tới?"



"Nếu không em cho là ai?"



Ánh mắt người đàn ông khẽ nhíu lại.




Phó Nhiễm cũng không xuống xe. "Cám ơn."



Lý Lận Thần áp hai tay chỗ cửa kính xe.



"Cùng nhau ăn cơm chiều đi?"



"Không được, tôi phải về chăm sóc con."



Ánh mắt Lý Lận Thần chân thành.



"Tiểu Nhiễm, anh đã nói cho dù chúng ta không làm người yêu của nhau cũng có thể làm bạn bè mà, chuyện Minh Tam thiếu em cố ý giấu anh là có nỗi khổ tâm riêng, nhưng chẳng lẽ em không chọn một đường lui cho chính mình sao?"



"Lận Thần, tôi biết ý tứ của anh, nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác."



Lý Lận Thần dường như muốn nhìn trong mắt Phó Nhiễm tìm ra cái gì, cô thu hồi tầm mắt.



"Lần khác chúng ta nói chuyện sau, tôi đi về trước."



Phó Nhiễm nhấn chân ga, Lý Lận Thần nhanh chóng tránh sang một bên.



Nghĩ muốn mua cho Hãn Hãn chút quần áo, sau khi Phó Nhiễm ra khỏi trung tâm mua sắm liền gọi điện thoại về nhà, nghe được giọng nói của Triệu Lan cô mới buông lỏng, trái tim có chút ấm áp.



Lúc trước đi thăm Triệu Lan cô có mang sinh tiên tới, Triệu Lan rất thích ăn, Phó Nhiễm lại ti đường, muốn đi qua mua một chút.



Đi qua đi lại, trời đã tối rồi, Phó Nhiễm đem xe dừng ở cách đó không xa, bởi vì vừa vặn là thời gian cơm chiều, là cửa hàng nhỏ lúc trước cô cùng Minh Thành Hữu đã cùng nhau tới, rất đông khách nên ngay cả chỗ dừng xe cũng không có.



Cô cầm lấy túi xách ra khỏi xe.



Trong tán cây tùng thấp bên vườn hoa, có một bóng người đang ngồi xổm xuống, nhìn thấy bóng dáng Phó Nhiễm, cô ta nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.



Phó Nhiễm đi qua đường, cô ta cũng cùng đi qua, thấy Phó Nhiễm muốn đi vào trong quán, người phụ nữ nọ há miệng muốn hét lên.



Bỗng một sức mạnh che miệng cô ta lại.



"Phó —— "



Trong âm thanh ồn ào, Phó Nhiễm dừng lại bước chân theo bản năng, cô xoay người nhưng chưa phát hiện ra điều gì khác thường.



Một chiếc xe đóng cửa xe sau đó chạy nhanh như bay trên đường, Vưu Ứng Nhụy bị hai người đè bả vai lại, cô sợ hãi nhìn xung quanh.



"Các người là ai?"



"Chúng tôi tìm cô hơn nửa năm rồi."



Vưu Ứng Nhụy nghe vậy, đại khái có thể đoán ra.



"Hắn ở đâu, đưa tôi đi gặp hắn."



"Được."



Người đàn ông bên cạnh không có ý tốt chụp được bả vai của cô.



"Cô làm cho chúng tôi tìm khắp nơi, nói cho cùng đều phải bồi thường thật tốt."



Xe càng lúc càng chạy đến khu vực hẻo lánh, toàn thân Vưu Ứng Nhụy căng thẳng.



"Các người muốn làm cái gì?"



"Mang cô tới một nơi thật tốt."



Vưu Ứng Nhụy né tránh bàn tay người đàn ông đưa tới.



"Các người nói với hắn, tôi còn nắm trong tay nhược điểm của hắn, nếu không muốn mọi chuyện bị bại lộ thì tốt nhất nên gặp tôi một lần."



Người đàn ông dường như không tin.



"Đến lúc đó, các người cũng đừng hối hận."



Người đàn ông ngồi ở ghế phụ gọi điện thoại nói chuyện, sau một lúc thì ý bảo lái xe quay đầu.



Nơi hẹn gặp là một căn nhà lớn ở vùng ngoại thành, hai người đàn ông đẩy cô vào sau đó đứng canh ở ngoài cửa.



Vưu Ứng Nhụy nắm lấy cánh tay bị đau.



Người đàn ông đứng ở dưới ngọn đèn, đưa lưng về phía cô.



Vưu Ứng Nhụy hừ lạnh, cũng không thấy sợ hãi như lúc trước.



"Không nghĩ tới lòng dạ anh độc ác như vậy."



Người đàn ông xoay người.



"Hơn nửa năm trôi qua dường như cô không được tốt lắm, xem bộ dáng này của cô."



"Còn không phải là do anh ban tặng?



Vưu Ứng Nhụy nhìn xung quanh sau đi lên phía trước.



"Tôi trốn đến bây giờ, không thể tưởng tượng được là vẫn rơi vào trong tay anh."




"Nếu tin tức Minh Thành Hữu chết không được công khai, chỉ sợ cô còn muốn trốn nữa?"



"Là anh cố ý rải tin tức?"



"A, vậy là Minh Thành Hữu đã chết thực sự."



Người đàn ông kéo ghế ngồi vào chỗ.



"Nói, hôm nay cô định muốn làm cái gì?"



Vưu Ứng Nhụy cảnh giác nhìn người đàn ông chằm chằm.



Hắn nở nụ cười châm biếm.



"Cô không nói tôi cũng có thể đoán được, sau khi cô nghe được tin tức về Minh Thành Hữu, muốn tìm Phó Nhiễm làm chút giao dịch?"



Vưu Ứng Nhụy nghe vậy, cũng rõ ràng thừa nhận.



"Đúng. Tôi sẽ nói cho cô ta mọi chuyện tại sao mẹ tôi lại biến thành người thực vật, cùng lắm tôi chỉ là sơ ý làm người khác bị thương."



Về chuyện Minh Thành Hữu, cô coi đây là điều kiện trao đổi, chắc chắn Phó Nhiễm sẽ giải quyết là không truy cứu nữa.



Người đàn ông nghe cô nói xong, lại cười ra tiếng.



"Chẳng lẽ cô không có nghe nói Phạm Nhàn đã chết sao?"



Vưu Ứng Nhụy giật mình, Phó gia không giống Minh gia, một chút thông tin cũng được công bố trên báo chí.



"Mẹ tôi đã chết?"



"Trái tim của bà ấy cho Minh Thành Hữu, chỉ tiếc, cơ thể hắn bài xích, cũng đã chết."



Vưu Ứng Nhụy hét một tiếng thét chói tai, lao tới muốn đánh hắn.



"Đều là anh!"



Người đàn ông bắt được bàn tay cô đưa tới dùng sức hất ra, Vưu Ứng Nhụy té ngã trên mặt đất, khuỷu tay đau đớn không đứng dậy nổi.



"Hiện tại cô ở đây ra vẻ với tôi làm cái gì, muốn chết theo mẹ cô sao?"



"Chuyện đó không liên quan đến tôi."



"Nực cười!"



Người đàn ông vỗ vỗ cổ tay áo muốn đứng dậy, Vưu Ứng Nhụy chống tay lên



"Anh muốn thế nào?"



"Ta sẽ không cho phép người nào có thể uy hiếp tới ta được tồn tại."



Hắn nhấc chân muốn đi, Vưu Ứng Nhụy khó nén nổi hoang mang trong lòng, lại cố gắng tự trấn tĩnh nói.



"Anh cũng đừng quá đắc ý, nếu tôi đã ra ngoài thì khẳng định cũng có nghĩ tới trường hợp xấu nhất, tôi đã nói tất cả mọi chuyện cho bạn tôi nghe, nếu tôi gặp chuyện không may, anh cũng tốt không hơn đâu."



"Hừ, cô có thể nắm được nhược điểm nào của tôi chứ?"



Người đàn ông ngạo nghễ nhìn vẻ mặt chật vật của cô.



"C không anh có thể thử xem, huống hồ hiện tại cũng chưa ai hoài nghi anh đi, Phó Nhiễm là người thông minh, tin tưởng chỉ cần một lần cũng có thể để cô ta để ý, huống hồ hiện tại Thành Hữu đã mất, chẳng lẽ anh muốn tại thời điểm mấu chốt này làm cho tôi phá hư chuyện của anh sao?"



Người đàn ông ngồi xổm người xuống, đưa tay nắm chặt cằm Vưu Ứng Nhụy.



"Nửa năm qua cô đã ở đâu?"



"Lúc trước anh làm cho tôi đi bệnh viện, nói chỉ cần làm cho Thành Hữu ấn dấu vân tay là được, không nghĩ tới khi tôi vội vàng chạy ra ngoài anh lại làm cho người ta lái xe muốn đâm chết tôi, nếu không phải đêm đó tôi nhanh chóng thoát được, đã sớm mất mạng, nửa năm qua tôi có nhà không thể về, ở đâu... Tất nhiên là tôi sẽ không nói cho anh biết."



Cô ra sức hất tay người đàn ông này ra.



"Vậy cô muốn như thế nào?"



Vưu Ứng Nhụy lết người dậy, bàn tay đau lợi hại, lòng bàn tay có rớm máu.



"Tôi biến thành như vậy cũng có liên quan tới anh, ít nhất anh cũng phải giúp tôi vượt qua cửa ải này."



Người đàn ông khẽ nhíu mày.



"Hiện tại cô chỉ là chuột chạy qua đường."



"Bản lĩnh của anh lớn như vậy, ngay cả việc nhỏ này đều không làm được sao?"



Thực sự thì trong lòng Vưu Ứng Nhụy rất sợ phải chết, người đàn ông này có thể làm vậy bất cứ lúc nào.



"Tôi chỉ muốn giống như anh, có một con đường sống là được, nếu không anh cho tôi sống, anh cũng đừng mơ tưởng sống thoải mái."



Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, sau một lúc lâu, hắn nắm chặt cổ tay cô



Vưu Ứng Nhụy thét chói tai ra tiếng,



"Anh làm cái gì?"



"Yên tâm, sẽ không để cho cô phải chết."



Vưu Ứng Nhụy bị hắn lôi ra ngoài cửa.



"Tôi sẽ cho cô cơ hội sống lại."



Phó Nhiễm lái xe trở lại Y Vân thủ phủ, Lý Vận Linh từ trên xe đi xuống dưới.



"Mẹ."



Lý Vận Linh bước tới trước cửa kính xe .



"Hãn Hãn đâu?"



"Ở bên trong."



Phó Nhiễm nhìn đến cánh cửa sắt từ từ mở ra ở trước mắt.



"Mẹ, vì sao mẹ lại công bố chuyện Thành Hữu đã chết?"



"Đã gần nửa năm trôi qua, ta không thừa nhận chuyện này có ảnh hưởng lớn tới MR."



Lý Vận Linh nói với lẽ đương nhiên.



Thái độ của bà đã rõ ràng, Phó Nhiễm cũng không thể nói gì hơn.



Triệu Lan thấy Phó Nhiễm lâu về, đơn giản ôm Hãn Hãn đi tới cửa.



"Tiểu Nhiễm..."



Lý Vận Linh nghe được giọng nói, quay đầu lại khó có thể



"Tại sao bà ở đây?"



"Tôi, tôi đến thăm đứa nhỏ."



"Cô lại có thể để cho bà ta ôm đứa nhỏ? Phó Nhiễm, cô có còn để ta vào mắt hay không?"



Phó Nhiễm vô cùng mệt mỏi.



"Mẹ, bà ấy cũng là mẹ con."



Cô đem xe chạy thẳng vào Y Vân thủ phủ, sau đó đón Hãn Hãn từ tay Triệu Lan.



"Khủng hoảng hiện tại của MR con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, nếu có thể bình yên vượt qua cửa ải này, mẹ có thể buông tay để cho con tiếp quản hay không?"



Ánh mắt Lý Vận Linh dừng lại ở trên mặt Hãn Hãn, lại nhìn về phía Triệu Lan, khẩu khí quái dị.



"Tôi nên sớm nhận ra, tranh đến tranh đi cả đời vẫn không bằng bà."



Phó Nhiễm đứng ở trước mặt Triệu Lan, đồng thời nói với Lý Vận Linh.



"Mẹ, cùng nhau đi vào ăn cơm chiều đi."



Lý Vận Linh nhìn, sau đó xoay người nhanh chóng đi vào.



Triệu Lan có chút khó xử không biết làm sao, Phó Nhiễm khẽ vỗ nhẹ bả vai bà.



"Mẹ, chúng ta vào thôi."



Phó Nhiễm nhìn về phía bóng dáng Lý Vận Linh ngồi vào, dựa theo tình huống trước mắt của MR, lại thêm tài chính thiếu hụt, biện pháp duy nhất có thể bình yên vượt qua đó là tiếp tục che giấu tin tức Minh Thành Hữu qua đời



Cô cùng Minh gia, nghiễm nhiên trở thành hai thế lực đối đầu, mà sau lưng Lý Vận Linh còn có chỗ dựa vững chắc là Lý gia.



MR muốn mời họp báo tuyên bố một chuyện, đã nhanh chóng truyền ra.



Vì muốn ổn định lòng người cùng cục diện lúc này của công ty, vì Minh Thành Hữu ở nước ngoài chưa kịp trở về, nhưng vẫn muốn thông qua Phó Nhiễm tuyên bố lý do mời họp.



Hôm đó, bên trong hội trường MR chật ních phóng viên.



Lý Vận Linh đi tới cùng Minh Vanh, Phó Nhiễm đứng ở trên bục cao, tầm mắt nhìn qua đám người chật kín, có người trông mong tin tức, cũng có người chờ xem kịch vui.



Vẫn là quản lý Lý làm công việc chuẩn bị như mọi lần, máy tính phát ra hình chiếu có thể để đầu bên kia nhìn thấy rõ ràng, Phó Nhiễm ngồi vào chỗ của mình, ngón tay bắt đầu lướt trên bàn phím một thao tác.



Không bao lâu sau, một bóng người hiển thị rõ ràng trên màn hình, Lý Vận Linh giật mình, vẻ mặt Minh Vanh ngồi bên cạnh cũng giật mình.



Người bên ngoài có lẽ còn có hoài nghi, nhưng dù sao Minh Thành Hữu cũng là đứa con Lý Vận Linh nuôi hai mươi mấy năm, đừng nói là liếc mắt một cái, cho dù một câu nói cũng đều có thể nhận ra.



Không ít phóng viên đều đứng lên, có một số trường hợp gần như không khống chế được.



"Ầm ỹ gần chết!"



Giọng nói người đàn ông truyền đến từ đường truyền bên kia, hình ảnh cũng lập tức biến mất, Hàn Tuyển ý bảo phía dưới im lặng.



"Thật sự là Minh Tam thiếu!"



Phó Nhiễm nhìn màn hình máy tính chằm chằm đến mất hồn, giọng nói bên trong truyền đến r



"Không phải là thật thì còn có thể là giả sao?"



"Như vậy xin hỏi, bia mộ của ngài ở Thanh Sơn là như thế nào?"