Giả Yêu Thành Thật

Chương 192: Cố ý lấy lòng




La Văn Anh đưa tay nắm lấy tay cô.

Tạ Nam nói rất nhiều, cũng rất biết thừa dịp lôi kéo làm quen, ngồi thangmáy một hồi lâu bất quá liền đứng lên bắt chuyện cùng Tiểu Chu, cửathang máy đinh mở ra, La Văn Anh dẫn đầu đi ra ngoài, Tạ Nam nhìn theobóng lưng của cô.

"Cấp trên như cô ấy thật khó gần gũi."

Tiểu Chu cùng Tạ Nam cùng đi về phía trước: "Đừng nói bừa, con người Eve rất tốt."

Ngay cả có lúc đối với cô rất khắc nghiệt, bất quá Tiểu Chu tự nhiên cũng biết đây là vì cô ấy có ý tốt.

Minh Tranh ngồi ở trước bàn làm việc, trên cánh tay bọt nước sau khi vỡ ratrông vô cùng thê thảm, thật không nỡ nhìn, sắc mặt anh lạnh lùng, nhìnchằm chằm máy vi tính, ngón tay ở trên bàn phím gõ rất nhanh.

Tạ Nam gõ gõ cửa phòng làm việc.

“Vào đi."

"Xin chào Tổng giám đốc, tôi là thư ký mới tới."

Minh Tranh cũng không ngẩng đầu lên, Tạ Nam đi đến cạnh anh, nhìn thấy cánhtay của Minh Tranh, cô không có hỏi nhiều, Minh Tranh làm xong liền phất tay ý bản cô đi ra ngoài.

"Công tác cụ thể sẽ có người giúp côchuẩn bị, còn có hôm nay tôi không muốn gặp bất kì người nào, có điệnthoại cũng thay tôi từ chối."

"Vâng." Tạ Nam trước khi trước khi rời đi, ánh mắt một lần nữa nhìn chằm chằm vết thương trên tay Minh Tranh.

Cho đến khi cửa phòng làm việc nặng nề vang lên tiếng đóng cửa, thần sắccăng căng của Minh Tranh lúc này mới thả lỏng một chút, anh dựa ngườivào ghế, cây bút kí tên cầm trong tay cũng bị ném sang một bên.

Tiểu Chu cầm một tập tài liệu đi tới trước cửa, Tạ Nam nhanh chóng gọi cô lại.

"Julie."

"Gì thế?"

"Lão đại phân phó, hôm nay không muốn gặp bất kì người nào."

Tiểu Chu giơ giơ lên tài liệu trong tay lên "Cái này làm sao bây giờ?

"Cô đưa tôi đi, tôi đợi tới thời gian ăn cơm sẽ mang vào."

"Cũng được." Tiểu Chu tiện tay đem tài liệu đưa cho Tạ Nam.

"Julie" Tạ Nam kéo cô đến bên cạnh mình.

"Đợi tôi cùng ăn cơm trưa đi, tôi vừa tới công ty cũng không quen người khác."

"Được thôi."

Thời gian cơm trưa, Tiểu Chu gõ cửa phòng làm việc La Văn Anh "Eve, chúng tôi đi ăn cơm, có cần mua về cho cô không?"

"Không cần, các cô đi đi." La Văn Anh cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu hoàn thành đống công việc.

Tạ Nam cùng Tiểu Chu ăn cơm rất ngon miệng, Tạ Nam xoay người lại nhận lấy hai chén canh mà Tiểu Chu đem tới.

"Chao ôi, cám ơn, nhanh chóng ngồi xuống ăn đi."

Tạ Nam năm nay 26 tuổi, cũng làm ở một vài công ty rồi sau đó mới tới HàoKhôn, có kinh nghiệm và bằng cấp cao, tới Hào Khôn phỏng vấn cũng khônggặp quá nhiều khó khăn.

"Julie, hôm nay tôi thấy tay lão đại bị thương."

"Cũng không biết tại sao nữa. Ngày hôm qua không biết làm sao, vốn là ở nhàEve, lúc trở về liền biến thành như vậy, bảo lão đại đi bệnh viện cũngkhông chịu đi."

Tạ Nam cắn đũa "Lão đại cùng Eve quan hệ không tầm thường sao?"

"Haiz, cô cũng đừng hỏi nhiều." Tiểu Chu hạ giọng "Dù sao chúng ta cứ làm tốt công việc của mình là được.

"Vậ đúng. " Tạ Nam đem xương sườn trong chén gắp cho Tiểu Chu, "Hôm nay tôi lần đầu nhìn thấy lão đại, lúc phỏng vấn cũng không có thấy anh ấy ởđó."

"Cảm giác như thế nào?"

"Không nói được mấy câu..."

Tiểu Chu nghiêm túc bỏ đôi đũa trong tay xuống:

"Tôi đã nói với cô, lão đại á, người này bề ngoài nhìn lạnh lẽo rét buốt như băng tuyết, thời gian trước nhất định rất khó tiếp xúc, tôi vừa mớithấy anh ta đã sợ muốn chết, nhưng trời sinh cao ráo đẹp trai, cô nhìnbộ dạng của anh ta một chút đi, tuyên bố Hào Khôn là nơi làm việc. Mấycô nàng tiểu thư nhờ quan hệ xã hội để lên tầng cao nhất làm việc, vềsau cô có thể sẽ gặp rắc rối nhưng mà, làm việc chung thời gian dài côsẽ phát hiện ra, lão đại là người cũng không tệ lắm, chí ít không giốngbề ngoài nhìn rất khó tiếp cận."

Tạ Nam như có điều suy nghĩ dùng đũa gãy hãy hạt gạo: "Vậy cũng được."

"Dù sao cô không có việc gì cũng đừng chọc anh ta, mấy người tầng trên trên cùng luôn luôn có chút cổ quái."

Tạ Nam gật gật đầu, đem món ăn gắp cho Tiểu Chu:

"Cô ăn đi, nếu không sau khi hết giờ làm chúng ta đi ăn buffet đi, tôi biết có một nhà hàng làm món bò bít tết rất ngon."

"Được đó."

Hai người ăn cơm trưa xong, Tạ Nam và Tiểu Chu cùng nhau đi về phía thangmáy, trở lại phòng làm việc của từng người, Tạ Nam cầm ly nước ngồitrước máy tính, ngẩn người, nhìn đồng hồ thấy thời gian vẫn còn sớm, cônhanh chóng chạy xuống lầu.

Minh Tranh đã ăn cơm trưa xong, đang đi về phía phòng làm việc.

"Tổng giám đốc " Tạ Nam đứng lên "Julie có tập tài liệu, tôi đã để trên bàn

"Ừ." Minh Tranh đáp nhẹ một tiếng, cũng không nói gì nữa, thậm chí ngay cảánh mắt cũng không có nhìn cô, nhấc chân vước vào phòng làm việc.

Tập tài liệu để ở trên bàn Minh Tranh , anh ngồi xuống ghế, bận rộn làmviệc, lát sau mới quyết định mở tài liệu ra kí tên, lại phát hiện bêncạnh để một cái túi ni lông, phía trên còn có tên vài loại thuốc. MinhTranh đem bịch nilon mở ra, nhìn thấy bên trong là một hộp thuốc mỡ trịphỏng cùng mấy hộp thuốc kháng viêm.

Văn kiện là của Tiểu Chu đưa, cô ấy lại là trợ lý của La Văn Anh, người đầu tiên Minh Tranh nghĩ đến, dĩ nhiên là La Văn Anh.

Anh cầm lấy thuốc mỡ để ở trong lòng bàn tay, không một chút nghĩ ngợi đứng dậy chạy ra ngoài.

Tạ Nam ngước mắt từ màn hình máy tính nhìn lên, gặp Minh Tranh đi nhanh như cơn gió, cô vội vàng đứng dậy: "Tổng giám đốc..."

Tiếng nói vừa dứt, Minh Tranh đã sớm đi xa.

La Văn Anh nằm bò ở trước bàn máy tính nghỉ ngơi một chút, bụng không thấy đói, cả bữa trưa cũng không có ăn. .

Minh Tranh vẫn không gõ cửa, trực tiếp vặn mở tay cầm cửa sau đi vào. Đôitay La Văn Anh đè lên nhau, trán mẫu mực gối lên cánh tay, bên trongphòng nhiệt độ rất thấp, Minh Tranh nhìn thấy bộ dáng này biết rõ là côđang ngủ, bước chân nhẹ nhàng tiến lên.

Cầm lấy áo khoác treo trên giá, anh thuận tay phủ lên cho cô.

La Văn Anh ngủ không được sâu, một động tác rất nhỏ khiến cô mở mắt, chămchú nhìn kỹ mới phát hiện đứng bên cạnh mình là Minh Tranh, bả vai LaVăn Anh mỏi nhừ ê ẩm.

Minh Tranh vòng qua cái bàn, ngồi ở cái ghế bên cạnh La Văn Anh.

Cô nhướng mày, ánh mắt xẹt qua cánh tay anh. Quả nhiên đúng như Tiểu Chuđã nói, cổ tay áo vén lên là có thể thấy một mảng rất lớn, La Văn Anh có chút bất đắc dĩ, cô quay sang hướng hướng khác, tay cầm lấy tài liệubên cạnh bàn:

"Tại sao không đi bệnh viện, như vậy rất dễ bị nhiễm trùng."

Minh Tranh ánh mắt liếc thẳng La Văn Anh:

"Không có sao, không phải em đã chuẩn bị thuốc mỡ cho tôi rồi sao?"

Minh Tranh giơ cái túi nilon lên, đưa tới trước mặt La Văn Anh:

"Bất quá tôi không được khéo tay, cho nên đến phòng làm việc làm phiền em vậy ‘’.

La Văn Anh nhìn gói thuốc trong tay, lập tức tỉnh ngủ, nhỏ giọng nói "Tôi không có mua thuốc cho anh."

Minh Tranh nắm chặt mười ngón tay, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt La Văn Anh "Không phải em?"

"Ừ, không phải." La Văn Anh để tập văn kiện xuống.

Minh Tranh suy nghĩ chốc lát, ý tứ của La Văn Anh rất rõ ràng, không muốnnói chuyện cùng anh, nên anh xách túi thuốc chuẩn bị đi.

Giọng La Văn Anh vang lên phía sau lưng anh "Đi bệnh viện đi."

Minh Tranh không có trả lời, thời điểm đi tới cửa quay đầu nhìn lại, tầm mắt La Văn Anh không kịp tránh đi, ánh mắt hai người chạm vào nhau "Eve."

Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn còn không lời gì để nói, kéo cửa bước ra khỏi phòng làm việc của La Văn Anh.

Cô nắm chặt cây bút trong tay, trong công ty này những cô gái kia luônmuốn tranh nhau lấy lòng Minh Tranh, thấy anh bị thương cũng sẽ quan tâm lo lắng chuẩn bị thuốc thang chu đáo, La Văn Anh vén tóc ra sau vànhtai, cánh tay vừa động, áo sơ mi khoát trên đầu vai liền rớt xuống đất

Minh Tranh đi về phía phòng làm việc của mình, Tạ Nam từ trước bàn đứng lên, Minh Tranh dừng bước:

"Cô theo tôi vào phòng làm việc một chút."

"Vâng."

Tạ Nam nhìn thần sắc Minh Tranh có chút bỡ ngỡ, đi theo phía sau anh vàophòng làm việc, Tạ Nam che đậy tâm tình đang dậy sóng, cẩn thận dè dặtđi tới Minh Tranh trước bàn:

"Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc?"

Minh Tranh ném thứ cầm trong tay lên bàn: "Trừ cô ra còn có ai bước vào phòng làm việc của tôi không?"

"Không có."

Minh Tranh ngồi vào bên trong ghế làm việc:

"Thuốc này là do cô mua?"

"Vâng, tôi thấy tay của ngài bị thương khá nghiêm trọng, nghe Julie nói ngàicũng không đi bệnh viện, nên tôi mua cho ngài một ít thuốc."

Thanh âm Tạ Nam phát run, sắc mặt Minh Tranh khó coi, gương mặt hung ác nham hiểm.

"Tổng giám đốc?"

"Cô là người mới đến hôm nay đúng không ? ‘’

"Vâng."

Minh Tranh nhìn về cái gói to trong tay:

"Hôm nay mới đến đã có thể thăm dò nhiều tin tức như vậy, thật không đơn giản".

Hai tay khẩn trương nắm chặt lại:

"Tổng giám đốc, con người Julie rất tốt, tôi với cô ấy rất hợp nhau, buổisáng lúc vào đưa tin thấy tay ngài bị thương, tôi đây mới bạo dạn hỏithăm đôi câu."

"Cô nhớ kỹ một điểm " Minh Tranh tiếp nhận lời nói của Tạ Nam:

"Chức trách của cô là thư kí tổng giám đốc, chuyện khác không cần cô phảiquan tâm, tôi muốn thấy là thực lực công việc của cô chứ không phải quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này, cô không phải bảo mẫu trong nhà của tôi,hiểu chưa"

"Đã hiểu." Tạ Nam sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lúng túng đứng yên tại chỗ.

Minh Tranh có chỗ nào gọi là người dễ gần chứ, nếu đổi thành người khác, một câu cám ơn chắc chắn sẽ nói, còn anh thì ngược lại.

"Đi ra ngoài đi."

Tạ Nam nghe vậy, xoay người hướng cửa bước ra. Minh Tranh cầm lấy gói thuốc to ném vào trong thùng rác.

MSN từ tầng trên, avatar La Văn Anh sáng lên.

Minh Tranh gõ ra một câu nhưng thật ra chỉ có hai chữ: "Tay đau."

Thật lâu không thấy phản ứng, sau một lúc lâu, mới có đáp lại "Thoa thuốc mỡ, uống thuốc đi, không ổn thì đi bệnh viện."

Minh Tranh nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính:

"Thật sự muốn cùng tôi không chút quan hệ?"

Lúc này, Minh Tranh chờ đến tan tầm cũng không có hồi đáp.

La Văn Anh đúng giờ rời phòng làm việc, Tiểu Chu hí ha hí hửng, cô nhắn tin cho Tạ Nam: "Đi

Tạ Nam sớm đã thu thập xong mọi thứ, ngày thứ nhất tới đây là quen thuộccông tác, cũng không vội, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng làm việckhép kín, suy nghĩ một chút, nhắn tin trả lời cho Tiểu Chu.

"Julie, thật ngại quá, tôi vẫn chưa rõ nội dung công việc, cô cứ về trước đi,ngày kia là cuối tuần, tôi sẽ nhân cơ hội nhận lỗi.

Tiểu Chu trở về không có việc gì, trực tiếp ra về.

Tạ Nam lâu lâu nhìn về phía cửa phòng làm việc của Minh Tranh, khoảngchừng nửa tiếng sau, mọi người trong công ty gần như về hết, Tạ Nam đứng dậy đi về phía cửa phòng gõ cửa, bên trong lại không có một tiếng trảlời nào.

Rõ ràng là cô không nhìn thấy Minh Tranh rời đi.

Tạ Nam vặn mở tay cầm cửa bước vào trong, Minh Tranh không ngồi trước bànlàmviệc, cô đi vào tìm xung quanh, ánh mắt dừng lại trên ghế sofa.

Có vẻ như Minh Tranh mệt mỏi, tranh thủ nằm nghỉ ngơi, nhưng cũng chưa đivào phòng nghỉ bên cạnh, cánh tay anh rũ xuống ở cạnh ghế sofa, trênngười tùy ý khoác tấm chăn mỏng, Tạ Nam khom lưng đến trước mặt anh:"Tổng giám đốc?"

Minh Tranh nhắm chặt hai mắt.

Cô kêu mấy tiếng rồi cảm thấy có gì không đúng, cô đưa tay sờ thử lên trán Minh Tranh.

Nóng quá.

"Tổng giám đốc, ngài không sao chứ?"

Minh Tranh bỗng nhiên động đậy, cầm thật chặt tay Tạ Nam, cô kinh ngạc, ánhmắt chạm đến đến đôi mắt mở ra của Minh Tranh, đáy mắt mê man đột nhiênchuyển sang lạnh băng, anh bỏ tay Tạ Nam ra.