Cô tên là Phó Nhiễm, tên của anh là Minh Thành Hữu. Hữu Nhiễm, cấu kết... Minh Tam thiếu nói, tên của bọn họ xứng đôi như thế, không cấu kết làm chút chuyện thì thật là uổng phí. Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang kìm giữ mình, khẽ nở nụ cười, nói: "Tôi không phải là xử nữ, anh có còn muốn nữa không?"
Chính cô cũng cảm thấy, trái tim cô còn cứng rắn hơn cả sắt đá. Trong mắt cô, anh chỉ là một Minh Tam thiếu phong lưu đã thành tính. Phó Nhiễm không biết, tình yêu là một khoản nợ, có mượn tất phải có trả. Đêm hôm trước, bọn họ còn triền miên với nhau, sau khi dục vọng qua đi, anh ngồi bên giường lấy tư thế kiêu ngạo nhìn cô: "Em có yêu tôi không'
"Yêu."
Một lời yêu này, là do cô cố chấp nói ra quá muộn, hay do anh cố tình không thừa nhận sớm hơn. Một lời yêu này, bị chen ngang bởi một cái tên của người phụ nữ khác, bởi một tờ giấy đăng kí kết hôn của anh cùng cô ta. Bọn họ, lại có thể như ban đầu được hay sao?
Khi Minh Thành Hữu cùng người phụ nữ ấy tiến vào lễ đường, nguyện ý bên cạnh cô ta cả đời, anh nhìn thấy Phó Nhiễm đang nấp ở một góc tối giữa đám đông. Cô có đau lòng không? Anh vẫn luôn cho là cô không có trái tim. Phó Nhiễm vò nát tờ kết quả trong tay. Thật châm chọc biết bao, vào ngày anh kết hôn cô lại biết mình đã mang thai. Đau đớn như vậy, lại ngang trái như thế...tình yêu của họ có lẽ đã sai ngay từ khi nó mới bắt đầu...