Giả Yêu

Chương 2: Bị chuốc thuốc




‘’Lục Hồng Minh tôi đã nhắc bao nhiêu lần về việc em chậm trễ nộp học phí hả? Không phải là tôi không biết em khó khăn nhưng em cứ chậm trễ mãi vậy làm khó khăn cho chúng tôi đấy.’’

Tiếng giáo viên quát mắng cậu học sinh vẫn vang vỏng trong phòng, tiếng quát lớn ngay cả ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng. Tuy giờ học sinh trong trường cũng đã vơi đi ít nhiều nhưng còn một số người mới từ lớp học đi ra.

Giáo viên chủ nhiệm vẫn đang hết lời nói việc Lục Hồng Minh chậm tiền học phí nhưng cậu giờ đây chẳng quan tâm đến lời cô, dù sao tiền không thể ngày một ngày hai mà có.

Cậu cứ vậy lắng nghe giáo viên mắng bản thân nhưng một câu cậu cũng chẳng nghe lọt tai chỉ lẳng lặng cúi thấp đầu, trong lòng đang có một tính toán khác.

Một buổi chiều ấm áp lại kết thúc một cách chẳng mấy vui vẻ, Lục Hồng Minh đã hẹn giáo viên chủ nhiệm tuần sau sẽ nộp tiền học, trông cô có vẻ bất lực nhưng dù sao cậu cũng đã hẹn nộp nên cô cũng chẳng nói gì thêm.

Cậu chào tạm biệt cô rồi ra về, hôm nay cậu cảm thấy mệt mỏi đến lạ, con đường về những nơi mà cậu bước qua lá vàng trên cây ven đường đương bị gió thổi khe khẽ rung chuyển, có những chiếc lá vì không chịu nổi sức gió mà lặng lẽ rời xa cây.

Cậu thiếu niên lặng lẽ bước đi một mình giữa phố ngẫm lại lời nói vừa rồi của cô chủ nhiệm. Không phải là cậu cố tình muốn nộp học phí muộn nhưng mà biết làm sao đây vì gia đình hiện giờ cũng đang rất khó khăn mà.

Cậu thở dài cứ thế bước đi một cách vô thức, trời vào thu nên cảm giác tối nhanh hơn bình thường. Đi được một lúc cậu đã thấy trời tối hẳn đến lúc lấy lại tinh thần thì cậu chẳng biết giờ bản thân đã đi lạc tới nơi nào.

Trên đường phố vẫn đông đúc người qua kẻ lại, kẻ thì vội vàng người thì chậm rãi từ từ hưởng thụ có cả những cặp đôi tay trong tay hôn má một cách đầy yêu thương, thâm chí còn có những đám học sinh trạc tuổi cậu bọn họ cũng đang hồn nhiên vui vẻ cười đùa cùng nhau mua những đồ ăn ngon chia sẻ cho nhau.

Cả một dòng người qua lại tất cả đều có mục đích riêng của bản thân, riêng cậu thì chẳng biết bản thân đang đi tới đâu cậu cảm thấy bản thân tách biệt trong cái thế giới đầy màu sắc này.

Lục Hồng Minh cứ vậy mà bước đi một mình trên đường phố mà không có mục đích rồi bỗng dừng lại ở một băng ghế đá ngoài công viên rồi ngồi xuống. Thiếu niên thở dài một hơi rồi lấy chiếc điện thoại thoạt nhìn trông rất cũ kĩ ra rồi ấn một dãy số quen thuộc.

Khi vừa áp chiếc điện thoại lên tai, đầu dây bên kia đã nhanh chóng bắt máy kế đó là một giọng nói ấm áp của một người đàn bà tầm tuổi trung niên vang lên.

‘’Alo Tiểu Minh hả? Dạo nay con khỏe không sao bận gì mà cả mấy ngày cũng không liên lạc cho mẹ vậy?’’



‘’Mẹ à dạo nay con khỏe nhưng mà có đôi chút bận nên không thể gọi cho mẹ được.’’

Lục Hồng Minh khi nghe thấy tiếng nói của mẹ truyền ra từ chiếc điện thoại thì không khỏi nhớ nhung, cậu tủi thân ngồi co ro trên băng ghế cố nén mong nhớ đang dồn dập trong lòng mà đáp mẹ một tiếng. Người phụ nữ bên kia nghe thấy giọng con trai bản thân bà cố gắng kìm nén nỗi thương nhớ bà không khỏi đau lòng mà hỏi thăm.

‘’Tiểu Minh con đã ăn tối chưa? Con đừng có cứ mãi lo học mà bỏ bê bản thân rồi ăn mấy cái thứ mì linh tinh đó biết không? nó không tốt cho cơ thể đâu. Đợi mấy ngày tới mẹ sẽ gửi chút rau quả lên cho con để thay đổi khẩu vị, à mà dạo nay trời chuyển lạnh con nhớ mặc nhiều nhiều chút kẻo bị cảm.’’

Đầu dây bên kia đều là những lời nhắc nhở ân cần của mẹ, mẹ đối với cậu từ nhỏ cho tới lớn vẫn luôn ân cần và dịu dàng như vậy. Mẹ là một người nội chợ chu đáo biết lo bếp núc cho gia đình, nhưng từ lúc cha bị bệnh tới nay mẹ vẫn luôn bận bịu tới lui để chăm sóc ba.

Gia cảnh cậu vốn dĩ cũng khá giả nhưng từ khi người đàn ông trụ cột trong gia đình mắc bệnh nan y, số tiền để chữa bệnh cho cha rất lớn nên người phụ nữ từ chỉ biết làm nội chợ giờ đã phải gánh vác tránh nhiệm gia đình. Người từng xinh đẹp như hoa giờ giường như đã già đi vài tuổi nhưng bà vẫn cố gắng chăm chỉ cộng thêm dựa vào tiền trợ cấp ít ỏi mà chăm sóc cho gia đình.

Cậu im lặng nghe mẹ nhắc nhở bản thân trái tim không khỏi nhức nhối, cậu muốn nói với mẹ về việc trễ tiền học nhưng lại thôi. Cậu không đủ can đảm để nói cho mẹ biết nên chỉ dám nghe mẹ nói rồi đáp lại cho đến lúc kết thúc cuộc gọi.

Lục Hồng Minh thở dài ngửa đầu ra sau thầm nghĩ đến cuối cùng bản thân vẫn không dám xin tiền mẹ, giờ cậu chẳng biết phải làm sao. Cậu thiếu niên buồn rầu đi lang thang trên phố, không phải là cậu chưa từng nghĩ đến việc làm thêm nhưng cậu đã đi xin việc rất nhiều nơi cái kết là bị đuổi vì bản thân quá hâu đậu không phù hợp.

Những lần cậu bị quản lý thẳng thừng đuổi đi như vậy thì cảm giác xấu hổ lại ngập tràn trong lòng, dần dần nó trở thành một nỗi ám ảnh trong kí ức của cậu, từ đó cái suy nghĩ làm việc trực tiếp để kiếm chút tiền đã không còn thay vào đó là cậu chọn cách vẽ tranh online cho khách hàng nào cần đến.

Việc vẽ tranh qua mạng của cậu cũng không mấy thuận tiện, vì khách hàng rất khó tính cộng thêm trình độ gà mờ của cậu cũng với tỉ lệ cạnh tranh cao nữa nên khách order tranh cũng không có nhiều.

Cậu thở đứng dậy đi ra khỏi công viên thì đã là gần tám giờ, trên đoạn đường cậu đi qua không một bóng người. Con đường đi tối tăm, cậu cảm thấy sau lưng có mỗi cỗ khí lạnh bao trùm, phía trước cậu là một khúc cua vắng tanh ở gần khúc cua có một chiếc gương lồi, cậu lợi dụng chiếc gương đó để nhìn đằng sau.

Khuôn mặt người đó phản chiếu trên chiếc gương lồi, đồ đen đội mũ kín mít. Lục Hồng Minh tái xanh mặt mày dùng hết sức bình sinh mà chạy, người đằng sau cũng đuổi theo cậu trong gang tốc, kẻ đó kấy một cái khăn tẩm thuốc dí sát mũi cậu sau đó ôm lấy cậu, ở đằng sau thêm một người tới nữa cùng cái kẻ lạ mặt vác cậu đi

Lục Hồng Minh thấy bản thân rơi vào nguy hiểm nhưng không thể dãy dụa, hai tên lạ mặt cho cậu ngửi phải thuốc mê khiến thiếu niên trong tình trạng mất ý thức, cậu sợ hãi không biết lúc mình ngất đi sẽ bị đưa đến đâu.