Giấc Mơ Tỷ Phú

Chương 145




Lá gan thật lớn, nhân viên cũng dám vu khống ông chủ phía sau của khách sạn.

"Người anh em, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả".

Triệu Phong vỗ vỗ bả vai tên nhân viên, khoé miệng thoáng hiện lên một tia giễu cột.

"Chuyện gì? Tôi không biết gì hết, bình hoa này rõ ràng là do anh làm vỡ, liên quan gì đến tôi chứ? Mau tới quầy lễ tân bồi thường thiệt hại đi!"

Nhân viên này giả vờ như không hiểu chuyện gì xảy ra, tiếp tục thúc giục Triệu Phong ra quầy tiếp tân để bồi thường tiền bình hoa.

"Tôi đã tận mắt nhìn thấy cậu làm vỡ bình hoa, tưởng cậu bị thương nên mới tới giúp, không ngờ rằng hành vi của cậu lại khiến tôi thất vọng như vậy."

Thất vọng đau lòng là chắc chắn rồi nhưng trái tim Triệu Phong cũng không phải làm bằng thủy tinh, chỉ không ngờ được xã hội này quá hiểm ác, có lòng tốt giúp đỡ lại bị cắn ngược lại một cái.

"Anh nói bậy! Tôi không làm vỡ bình hoa! Anh định không nhận lỗi chứ gì!"

Xem ra, đối phương đến chết cũng không chịu thừa nhận.

"Chất lượng đội ngũ nhân viên của khách sạn Hưng Thịnh rất đáng lo ngại, cần phải chỉnh đốn lại một lần nữa"

Triệu Phong từ một vấn đề nhỏ mà nhìn ra vấn đề lớn.

Tuy nhiên khi nhân viên nghe được câu này của Triệu Phong thì không nhịn được bật cười một tiếng.

"Ha ha, anh nghĩ mình là ai vậy? - Khách sạn Hưng Thịnh không còn có chỗ thiếu sót cũng không đến lượt anh nói đâu? Bình hoa này cũng rất đáng giá, hay là thế này đi, anh đưa mười lăm triệu cho tôi thì tôi sẽ giải quyết cho anh, không cần ảnh hưởng đến cả khách sạn. Nếu ảnh hưởng xấu đến đánh giá của hội nghị thương mại hôm nay thì mất ba mươi lăm triệu anh cũng không gánh nổi đâu!"

Triệu Phong thực sự cảm thấy rất buồn thay người này.

Anh bị cậu ta cắn ngược lại một cái đã rất quá đáng, giờ lại còn dám uy hiếp anh để thu tiền nữa!

Tên này có biết người mà mình đang uy hiếp doạ dẫm chính là Tống giám đốc của khách sạn Hưng Thịnh không?

Lúc này, Triệu Phong im lặng một chút.

May mà đây chỉ là ví dụ, nếu phần lớn nhân viên của khách sạn cũng giống như người trước mặt này thì Hưng Thịnh làm sao có thể đứng đầu ngành dịch vụ khách sạn ở thành phố Bình An đây!

"Sao vậy? Sợ rồi à! Biết điều thì mau lấy tiền ra giải quyết riêng đi, tôi tuyệt đối sẽ giải quyết gọn gàng cho anh!" Ánh mắt nhân viên lộ ra vẻ tham lam.

Nhìn thấy như vậy, Triệu Phong lắc đầu nói: "Cậu sẽ phải đối mặt với cảnh thất

nghiệp đấy."

"Hừ, không có chuyện đó đâu! Cậu của tôi là quản lý bộ phận hậu cần của khách sạn, chỉ cần ông ấy còn ở khách sạn một ngày thì tôi sẽ không bao giờ thất nghiệp!"

"Quản lý bộ phận hậu cần phải không, ông ta tên là gì?" Triệu Phong hỏi.

"Trương Khai Phát, anh hỏi chuyện này làm gì? Nhanh chóng lấy tiền ra đi, tròn mười lăm triệu!"

"Được, Trương Khai Phát, tôi nhớ rồi" Triệu Phong biết rõ chiếc bình này trị giá bao nhiêu.

Cũng không phải là bình hoa cổ mà chỉ là đồ thủ công hiện đại dùng để trang trí thôi, cho dù Hưng Thịnh là khách sạn năm sao thì giá cũng không vượt quá ba triệu.

"Nếu anh không chịu đưa mười lăm triệu ra thì tôi sẽ gọi bảo vệ đến ngay lập tức đấy!"

"Một cái bình vỡ có giá mười lăm triệu? Cậu thật là tham lam nhỉ!"

"Đồ chưa trải đời như anh chắc đây là lần đầu tới khách sạn năm sao rồi, tôi nói cho anh biết, đối với khách sạn năm sao như của chúng tôi đây thì đồ vật đều rất quý giá, nếu anh không chịu trả tiền thì tôi sẽ gọi cậu tôi đến ngay lập tức!"

Vẻ mặt của thằng nhóc này thực sự rất đáng ghét, khách sạn Hưng Thịnh tuyệt đối không thể cho phép loại người như vậy tồn tại!

Hơn nữa, Triệu Phong anh là người tùy tiện doạ dẫm bắt nạt nhân viên sao? Dĩ nhiên là không!

"Không cần gọi cậu của anh, cái tên Trương Khai Phát này rất dễ nhớ"

Nói xong Triệu Phong lập tức rút điện thoại di động ra gọi điện cho Chu Tử Hào.

Chu Tử Hào dậy sớm nên đã có mặt ở khách sạn, hôm nay không chỉ có một cuộc hội nghị thương mại mà còn nghe nói Tống giám đốc Triệu Phong cũng tới nên cậu ấy không dám chậm trễ chút nào.

Bốn giờ sáng đã rời khỏi giường, vội vàng ăn bữa sáng rồi lập tức đến khách sạn Hưng Thịnh, hai mươi tư giờ đều sẵn sàng chờ lệnh.

Ngay khi nhận được điện thoại của Triệu Phong thì Chu Tử Hào đã cảm thấy hơi lo lắng.

"Cậu chủ Phong, có gì cần phân phó sao?"

"Sa thải Trương Khai Phát và cháu trai của ông ta ra khỏi khách sạn, đuổi bọn họ cút đi ngay lập tức!"

Sau khi ra lệnh xong, Triệu Phong cúp điện thoại.

"Được, được, cậu chủ Phong, tôi sẽ xử lý ngay lập tức!"

Nghe tiếng "tút tút" truyền đến từ trong điện thoại, sắc mặt Chu Tử Hào cũng trở nên nghiêm trọng.

Cuộc gọi càng ngắn thì tình hình càng nghiêm trọng hơn.

Việc này không nên chậm trễ nữa, cậu ấy nên đuổi cái người tên Trương Khai Phát là quản lý bộ phận hậu cần và cháu trai của ông ta cuốn gói xéo đi ngay lập tức mới được!

Mà lúc này cháu trai của Trương Khai Phát vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cậu ta cười khẩy nói với Triệu Phong: "Anh diễn thực sự rất giỏi đấy, tượng vàng Oscar nên được trao cho anh mới đúng!"

"Cậu tự giải quyết đi!"

Triệu Phong quay người sang chỗ khác, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

Mặc dù đây chỉ là một vấn đề bình thường nhưng không thể bỏ qua dễ dàng được.

Nếu người bị doạ dẫm không phải anh mà là các khách hàng khác, vậy thì danh dự của khách sạn Hưng Thịnh sẽ bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.

Sau đó Chu Tử Hào đưa bảo vệ cầm gậy thép chống bạo động chạy tới, bắt người nhân viên dọa dẫm Triệu Phong này ra ngoài.

"Cậu chủ Hào sao vậy?"

"Cậu chủ Hào, anh đang làm gì thế?"

"Đừng kích động mà cậu chủ Hào!"

Sau lưng Triệu Phong vang lên những tiếng kêu kinh ngạc rồi dần dần biến mất bên tai anh, cho dù tên kia đã bị đuổi khỏi khách sạn nhưng cậu ta không hề hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình!

Nếu như hai cậu cháu này đã bị khách sạn Hưng Thịnh sa thải thì chắc chắn sẽ không được bất cứ công ty nào trong thành phố Bình An tuyển dụng nữa.

Khúc nhạc dạo ngắn đột nhiên xuất hiện hoàn toàn không đủ ảnh hưởng đến tâm lý của Triệu Phong.

Có thể kịp thời phát hiện vấn đề thì cũng không tệ lắm, trong tương lai nhất định anh sẽ không cho phép Hưng Thịnh xảy ra tình huống như vậy nữa.

Sau khi đi thang máy, Triệu Phong bước vào văn phòng.

Triệu Phong yêu cầu Chu Tử Hào mang báo cáo tài chính tháng này đến.

Vì xảy ra chút vấn đề nên hội nghị thương mại không được tiến hành chính thức trong lúc sáng.

Tranh thủ thời gian rảnh rỗi này, Triệu Phong lại bắt đầu làm việc.

Anh là Tống giám đốc bí ẩn phía sau nhưng đã không đến đây một thời gian dài, lần trước đưa Tống Từ đến vào ban đêm nên cũng không xử lý được công việc.

Chu Tử Hào pha trà, rót ra ly rồi cung kính đưa tới trước mặt Triệu Phong.

Triệu Phong cử động xương cổ rồi xoay ghế lại, anh cầm một ly trà nhìn về phía cửa sổ kiểu Pháp.

Nửa đêm qua trời đổ mưa, bầu trời bị nước mưa rửa sạch nên hôm nay trở nên vô cùng trong xanh.

Đến tám giờ, cuộc hội nghị thương mai chính thức được diễn ra.

Là một hội nghị thương mại lớn nên đương nhiên sẽ rất náo nhiệt.

"Cậu chủ Phong, có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không" Chu Tử Hào hơi do dự nói.

"Nói đi, chỉ cần cậu có đủ lý do và chứng cứ thì cứ yên tâm mà nói. Trước đây cậu rất phách lối, tôi áp chế tính tình của cậu lại là để giúp cậu nhưng cậu không thể vì chuyện này mà mất đi sự can đảm"

Triệu Phong không hy vọng nhân viên cấp dưới thiếu tôn trọng mình nhưng cũng không muốn để họ trở thành công cụ.

Đương nhiên phải có uy nghiêm nhưng người nhát gan giống như Chu Tử Hào thì làm sao có thể quản lý khách sạn trong tương lai chứ?

Có lời này thì Chu Tử Hào sẽ mở lòng hơn.

"Gần đây ông chủ Tề Đại Sơn đã chạy đến bệnh viện, chắc là có người thân nhập viện rồi, tôi nghĩ tin tức này có thể có ích với cậu chủ Phong"

Triệu Phong cảm thấy rất vui mừng khi Chu Tử Hào có thể tự mình điều tra và theo dõi Tề Đại Sơn nhưng Triệu Phong đã sớm biết đến chuyện này rồi.

Bởi vì người thân của Tề Đại Sơn nhập viện có liên quan đến anh.

"Chuyện này tôi biết nhưng người đó đã xuất viện rồi, có lẽ là để tham gia hội nghị thương mại hôm nay đấy. Nhà họ Tề là gia tộc danh giá nhất thành phố Bình An nên hôm nay cả nhà bọn họ đều sẽ đến" Triệu Phong thờ ơ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.

Khi đặt ly trà xuống, anh lại tiếp tục dặn dò: "Hội nghị thương mại hôm nay, Hưng Thịnh phải gánh vác một vai trò rất

quan trọng, anh chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được, phong thái của người Hưng Thịnh chúng ta chắc chắn phải để những thương nhân đó nhìn thấy!"

Tầm nhìn xa trông rộng và sự kiên định của Triệu Phong trong các cuộc gặp gỡ khiến Chu Tử Hào vô cùng ngưỡng mộ.

Thông qua hội nghị thương mại này, khách sạn Hưng Thịnh có thể càng nổi bật hơn, đối với những khách sạn năm sao như thế này thì nguồn khách hàng lớn. nhất thực sự là những thương nhân đến tham dự sự kiện.

"Cậu đi mau đi, tôi sẽ tiếp tục xem xét doanh thu gần đây của khách sạn".

Triệu Phong vẫy tay ra hiệu cho Chu Tử Hào để cậu ấy rời khỏi văn phòng.

Lúc này các Tống giám đốc của nhiều công ty cũng đang lần lượt đi vào khách sạn Hưng Thịnh.

Nhìn ngó bốn phía xung quanh, càng ngày càng có nhiều loại xe sang trọng đậu bên ngoài khách sạn.

Một số người bình thường không thể tham dự hội nghị thương mại cũng đã đến sớm để tham gia cuộc náo nhiệt ở cửa khách sạn.

Bây giờ những video ngắn đang rất hot, dịp này đúng là một tư liệu cực kỳ tốt.

Đúng lúc này, có một chiếc Ferrari F12 Berlinetta màu đỏ đang phi nhanh đến trước cửa khách sạn.

Cảnh tượng này quả nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, từng người từng người một lần lượt giơ điện thoại di động lên chụp ảnh.

Tiếng gầm rú xuyên qua đám đông, tốc độ của chiếc Ferrari rất nhanh, ngay cả khi đã tới khách sạn cũng không có dấu hiệu giảm tốc độ.

Rào...

Những vũng nước mưa đọng bên đường bất ngờ bị toé lên.

Một anh chàng trẻ trâu mặc quần cạp cao bó sát người, đi giày hạt đậu đang vội vàng quay trực tuyến.

Anh ta không tránh kịp và đã bị nước bắn tung tóe hết người.

Nhìn thấy quần bó sát cạp cao và giày hạt đậu của mình bị nước bắn tung tóe bẩn thỉu thì lúc này anh ta siết chặt hai tay rồi nghiền chặt răng lại.

Cố gắng phấn đấu, nhất định phải thành công để trở thành một người tại to mặt lớn, những lời này lặp đi lặp lại trong đầu anh ta.

"Một ngày nào đó, khi có tiền rồi thì nhất định mình sẽ mua một... mua một chiếc áo mưa nhãn hiệu Thiên Đường!"

Vài giây sau, chiếc Ferrari F12 màu đỏ kia phanh gấp, suýt chút nữa là tông vào tường rồi lên trời.

Lúc này, cuối cùng mọi người cũng đã nhìn thấy bộ mặt thực sự của người chủ xe kia!