Giấc Mơ Tỷ Phú

Chương 844




Lúc này, thanh niên đậu hủi cua đã đến trước mặt Triệu Phong, nghe được lời nói của nhân viên phục vụ, tính tình càng thêm kiêu ngạo, chỉ vào quần áo của mình cười nói: “Đồ thối tha, đây không phải là cô đổ cho tôi sao, bây giờ mà còn nói dối, hôm nay không cho cô biết tay là không được rồi!”

“Đó rõ ràng là chính anh làm đổ cà phê, tại sao anh lại đổ lỗi cho tôi."

Người phục vụ sợ tới mức phát khóc..

Triệu Phong lúc này cũng biết được tình hình.

Thượng Võ Đường này cũng thật không biết xấu hổ, một người đàn ông bắt nát một cô gái, mà lại dám kiêu ngạo như vậy, thật đúng là không biết hổ thẹn! Lúc này, khi Thám Phong chuẩn bị thăm dò chút tin tức của Bàng Hồng thì thanh niên đầu húi cua đã đi trước một bước, trực tiếp bước lên trước Triệu Phong, túm lấy quần áo của anh.

"Thằng nhóc! Đừng nhiều chuyện, máy có biết chúng tao là ai không? Muốn quản chuyện của người khác, phải xem lại khả năng của chính mình đã! Đừng có chuyện gì cũng muốn can thiệp, hậu quả của việc đắc tội với chúng tao mày không chịu được đâu!”

Thanh niên đầu húi cua nói với giọng đe dọa.

Triệu Phong cười khẽ, nhìn bàn tay gã ta đang nắm lấy cổ áo mình, sau đó nhẹ giọng nói: “Tao cũng khuyên may mau buông tay ra, bằng không hậu quả tao sợ là mày cũng chịu không nổi đâu.”

Thanh niên đầu húi cua cười phá lên, gã ta quay đầu nói với đồng bọn phía sau: "Tên ngu ngốc này dọa tao.

Chắc là nó vẫn chưa biết tao là ai rồi?" Nghe vậy, vài tên đồng hành nhìn về phía Triệu Phong không biết sống chết, trên mặt nở nụ cười.

Mặc dù ở Giang Nam, bọn họ không phải là người ở trong cả hai giới đen trắng ở thành phố, nhưng họ luôn tỏ ra kiêu ngạo và độc đoán vì ở bản thân biết chút võ thuật và danh tiếng của Thượng Võ Đường.

“Người của Thượng Võ Đường đều không biết xấu hổ như vậy sao?" Triệu Phong lạnh lùng nói.

Vừa mới dứt lời, thanh niên đầu húi cua đột nhiên quay đầu nhìn về phía Triệu Phong nói: “Mày biết thì tốt."

Vẫn chưa nói xong, Triệu Phong đã siết chặt cổ tay của gã ta, lập tức dùng lực, xoay người gã ta lại.

Sau đó, dùng một chân đạp vào mông của gã ta.

Bup! Thanh niên đầu hỏi của cơ thể không ổn định, trực tiếp ngã sấp xuống, mặt gã ta đập vào nền đất.

Khi thấy điều này, mấy người đồng bọn của gã ta hung dữ đứng lên.

"Chết tiệt, mày vậy mà dám động thủ sao?”



“Mày đánh người của Thượng Võ Đường, thằng nhãi mày hôm nay chết chắc rồi!”

“Lên, giết nó!”

Vài người trong sắc mặt hung dữ, khí thể hung ác, khiến những nhân viên trong quán rất sợ hãi, ngay cả người phục vụ bên cạnh Triệu Phong cũng sợ hãi lùi lại một bước.

Võ công của bọn họ có thể kiêu ngạo với người khác, nhưng khi gặp Triệu Phong thì chẳng qua chỉ là đồ trang trí mà thôi.

Trong nháy mắt, những người này đã bị Triệu Phong đánh ngã xuống đất, mà đám người ở một bên còn chưa kịp định thần trở lại, thậm chí bọn họ còn không biết chuyện gì vừa mới xảy ra.

Nhiều người như vậy, làm sao có thể bị một người đánh bại? Những người phục vụ và khách hàng đều hết sức kinh ngạc nhìn Triệu Phong, tưởng rằng anh sẽ bị đánh cho tơi tả, nhưng không ngờ nhiều người như vậy lại không phải là đối thủ của anh! Triệu Phong phủi phủi tay, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, chỉ vào mấy người đó và nói: “Chỉ có chút năng lực này mà cũng đòi làm côn đồ, thật sự làm mất mặt những người côn đồ thật sự rồi!”

Những người này mặc dù đến từ Thượng Võ Đường, nhưng võ công của họ quả kém, Triệu Phong đánh nhau thực sự chẳng có ý nghĩa gi.

Tuy nhiên, nếu tất cả những người được Thượng Võ Đường dạy dỗ đều có đức tính này, anh thực sự phải cho bọn họ sớm đóng cửa, coi như là trừ hại cho xã hội đi! “Mày..."

Thanh niên húi cua nghiến răng nghiến lợi nhìn Triệu Phong, nói: "Mày biết tao là người của Thượng Võ Đường nhưng vẫn dám đánh tao, có tin tạo gọi người đến giết mày không!" “Hừ..."

Triệu Phong khẽ cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Người của Thượng Võ Đường chúng mày đánh nhau bằng miệng thôi sao? Võ công không tốt, vẫn còn mạnh miệng như vậy!”

Nói xong Triệu Phong bước tới trước, nắm lấy cổ ảo thanh niên đầu húi cua kéo xốc lên! Mà gã ta vẫn còn vài phần khí thế, vẻ mặt không chút sợ hãi: “Thằng nhãi, bọn tao không đánh được mày không có nghĩa là không ai có thể đánh được mày, đừng tự đặc quá sớm, có năng lực thì mày thử động vào tao một lần nữa xem?" “Mày cho rằng lời đe dọa này có ích gì với tạo sao?" Triệu Phong cười lạnh một tiếng, sau đó dùng tay còn lại nằm lấy bả vai của thanh niên đầu húi cua.

Răng rắc! Triệu Phong hơi dùng sức, trực tiếp làm gãy cánh tay của người thanh niên kia.

Gã ta kêu lên đây đau đớn, biết rằng chỉ trong phút chốc, anh đã làm cánh tay gã ta bị trật khớp rồi! "Muốn tiếp tục không?" Triệu Phong cười lạnh.

Khuôn mặt của gã ta tái nhợt, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra vì đau đớn, nhưng dù vậy, gã ta vẫn không hé răng cầu xin tha thứ! Răng rắc! "A!" Triệu Phong cũng làm gãy nốt cánh tay kia của thanh niên đầu húi cua kia rồi.

Gã ta gần như ngất đi vì đau, miệng bắt đầu không ngừng rên rỉ, thật quá độc ác! Tiếp theo là đến lượt chân!”

Triệu Phong cười nhạt, nhấc chân đá vào mặt cả chân của gã ta.

Bởi vì bản thân Triệu Phong hiểu rõ cấu tạo cơ thể con người, cho nên vừa hạ chân vừa vặn làm trật mắt cá chân của gã ta trong chốc lát.



Vào lúc này, đồng bọn của gã ta và đám đông xem xung quanh đều sợ hãi đến phát ngốc rồi.

Mặc dù vừa rồi bọn côn đồ này kiêu ngạo và độc đoản, nhưng hành hạ người ta như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi! "Thế nào, xem ra mày vẫn có thể chịu đựng được, còn muốn tiếp tục sao?”

Triệu Phong hỏi hẳn.

"Xin lỗi, tôi sai rồi, đừng tiếp tục nữa, cầu xin anh..."

Nước mắt đau khổ của gã ta cũng chảy xuống rồi.

Gã ta không ngờ Triệu Phong lại mạnh như vậy, cũng không ngờ anh lại ra tay hung ác như vậy.

Có câu nói "Tránh voi chẳng xấu mặt nào”

, gã ta chỉ có thể tự an ủi trong lòng, chờ bảo thù sau khi thoát khỏi tai ương Huống hồ nơi này rất gần Thượng Võ Đường, chỉ cần thoát ra là có thể gọi người đến bao vây Triệu Phong ở đây! Đến lúc đó, sự tra tấn mà gã ta đã phải chịu đựng sẽ được trả gấp mười lần, thậm chí một trăm lần! “Sai rồi? Nhận sai mà có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì? Thượng Võ Đường ở đối diện, mày có phải là muốn gọi người đến báo thù không?" Triệu Phong cười nhạt.

Nói xong, Triệu Phong nâng đầu gối lên, thúc vào bụng gã ta.

Gã ta hét lên một tiếng, khiển đồng bọn cũng cảm thấy sợ hãi! Đây rốt cuộc là người ác đến mức nào, đã cầu xin rồi mà cũng không được.

Thanh niên đầu húi cua hối hận đến ruột đều xanh, tại sao ra ngoài lại gặp phải người tàn nhẫn như vậy! Tuy rằng đang nghĩ sau này sẽ báo thù, nhưng trước mặt thì không thể thừa nhận! Nếu không, bản thân thực sự phải giải thích ở đây rồi! Nghĩ đến đây, thanh niên đầu húi cua nhịn đau nói: "Đại ca, đại ca...

Thực xin lỗi...

em biết em sai lầm, sẽ không bao giờ bảo thù, cũng không đảm bảo thù! Nhìn thấy gã ta đã không còn sức lực, Triệu Phong ném gã ta sang một bên, lạnh lùng nói: “Lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho ông chủ chúng mày, bảo ông ta đến đây!”

Thanh niên đầu húi cua nghe được lời này, còn tưởng rằng Triệu Phong thật sự đang thử gã ta, kinh hãi lắc đầu nói: "Đại ca...

em thật sự không dám báo thù, anh tha cho em đi mà!”

Triệu Phong cười khẽ, nói: “Yên tâm, bảo mày gọi thì cứ gọi đi, nếu không gọi thì tao chỉ có thể đánh mày tiếp thôi!”

Nghe vậy, gã ta sửng sốt, nghi ngờ nhìn Triệu Phong, kinh ngạc hỏi: "Anh...

anh nói thật sao?"