Giấc Mơ Tỷ Phú

Chương 880




Lúc nhận được tin nhắn của Triệu Phong, Lý Mạc không hỏi nhiều.

Bởi vì anh ta hiểu tính của Triệu Phong, nhất định biết chuyện rất nghiêm trọng nên Triệu Phong mới gửi tin nhắn này tới.

Lý Mạc ngồi trong xe và bắt đầu liên lạc với mấy người Tiêu Đại Dũng và Hồng Minh, Còn ở bên này, ngồi trong xe theo đuổi Triệu Phong là hai người có khuôn mặt xấu xa.

Nhìn thấy Triệu Phong lái xe đến một nơi xa xôi hẻo lánh.

Khuôn mặt của hai người đó cũng lộ ra một nụ cười lạnh.

“Xem ra hôm nay phải ra tay sớm rồi, thằng đó tự đem mình đi nạp mạng rồi.”. Truyện Ngôn Tình

Một người trong số đó cười lạnh.

“Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, anh ta biết võ đấy."

Một người khác nhắc nhở.

Hai gã này là sát thủ của Ám Yểm, Song Long.

Đại Long dáng người cao gầy, sở trường về dao con Nhị Long thân hình khả thấp, là người rành về súng đạn.

Hai gã kết hợp với nhau thì vẫn chưa có ai là đối thủ, bọn chúng cũng là sát thủ sao cấp bên trong tổ chức Ám Yểm, Ở một chỗ rẽ, Triệu Phong đột nhiên tăng tốc, kéo dãn khoảng cách với cải xe ở phía sau rồi nhanh chóng rẽ vào một cái ngõ.

“Đảng chết" Tên sát thủ lái xe tự nhiên cảm nhận được chuyện gì đó nên dẫm chân ga vội vàng bám theo.

Lúc rẽ vào trong ngõ, tên sát thủ cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.

Anh ta nhìn thấy Triệu Phong đã dừng xe và đang đứng trước đầu xe để hút thuốc, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía hai người đang tới.

“Ra đây đi, bám theo lâu như vậy cũng phải chào hỏi nhau một tiếng chứ.”

Triệu Phong cười lạnh, Thầy Triệu Phong điệm nhiên như vậy, hai tên sát thủ kia không khỏi cảm thấy lo lắng.

Chẳng lẽ gã này biết hai bọn chúng bám theo nên đã tạo ra một cái bẫy? “Còn không ra nữa là tôi đi đấy" Triệu Phong cười và nói.

Rõ ràng là bọn chúng nhắm vào anh, vậy mà bây giờ còn không dám lộ mặt, hành động như vậy khiến anh không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Xuống đi, tôi cũng muốn xem anh ta rốt cuộc đã giăng thiên la địa võng gì."

Đại Long nói.

Lúc này, Nhị Long đã cho tay vào trong ngực.

Chỉ cần cảm thấy tình huống bất thường, anh ta không đảm bảo mình sẽ rút lui được an toàn thì cũng có thể lấy mạng của Triệu Phong ngay tức thì.

Hai tên sát thủ mở cửa xe rồi đi xuống.

Khuôn mặt Triệu Phong vẫn không thể hiện thái độ gì, anh ngồi im quan sát hai người đó.

Sau khi Nhị Long xuống xe, ánh mắt anh lóe lên một tia sát ý.

“Đừng hòng nghĩ tới chuyện sẽ nổ sủng, nếu không hai anh sẽ chết ngay bây giờ đấy."



Triệu Phong lạnh lùng nói.

Sau khi Đại Long và Nhị Long xuống xe, hai người bọn chúng nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai ngoài Triệu Phong thì mới yên tâm.

“Anh điên cuồng thật đấy, ít nhất thì cũng dũng cảm hơn những người chúng tôi đã giết trước đây rất nhiều.

Xem xét chuyện này, hôm nay chúng tôi sẽ cho anh được toàn thây."

Đại Long cười lạnh.

Lúc đó, tay anh ta lóe lên một tia sáng, một con dao găm sáng bóng xuất hiện.

Triệu Phong rít một hơi thuốc, anh vẫn rất bình thản: “Các anh có sự tự tin đó sao? Không sợ vừa không giết được tôi mà còn vừa mất mạng sao?”

Nghe thấy Triệu Phong nói vậy, hai tên đó gần như cười bật lên..

“Nhóc con, điên cuồng quả cũng không có tác dụng gì đầu.

Chịu chết đi, đối phó với tội nghiệt của mình đi!”

Nói xong, Nhị Long không che giấu nữa, anh ta rút ra một khẩu súng.

Triệu Phong cười khinh bỉ rồi đứng lên khỏi đầu xe, ảnh mặt cũng nhanh chóng trở nên lạnh lùng.

“Nếu đã như vậy thì cũng phải để tôi xem xem sát thủ của Ám Yểm như thế nào, cũng bõ công bao nhiêu năm nay tôi toàn nghe chuyện về các anh."

Triệu Phong nói.

Câu nói này của Triệu Phong ngược lại khiến hai người bọn chúng ngây người ra vì thật sự có rất ít người biết đến sự tồn tại của tổ chức Ám Yểm.

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này trông có vẻ bình thường nhưng không chỉ biết đến sự tồn tại của Am Yểm mà còn có hiểu biết về tổ chức này, “Làm sao anh biết được chúng tôi là người của Ám Yểm?" Đại Long khó hiểu hỏi.

“Lúc vừa rồi tôi còn không biết nhưng anh lại hỏi như vậy, vậy thì đúng là người của Am Yếm rồi phải không?" Triệu Phong cười và nói, Cầu này khiến Đại Long suýt chút nữa tức đến hộc máu, hóa ra Triệu Phong đang gài bẫy anh ta.

Đại Long siết nắm đấm, nghiến răng và nói: “Nhóc con, đùa cợt với bọn tạo thì sẽ phải trả giá đấy."

Triệu Phong nhìn đồng hồ rồi nói bằng giọng mất kiên nhẫn: “Đúng là lắm lời, hai anh cũng lên một lúc hay là từng người lên một?" Quá điên cuồng! Đại Long và Nhị Long nhìn dáng vẻ của Triệu Phong lúc này, trong lòng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

Thằng nhóc này không phải có chỗ dựa gì chứ, mà sao không hề sợ hãi khi đối mặt với hai người anh ta vậy? "Chịu chết đi, tao cũng muốn xem xem mày có năng lực gì mà dám ảo tưởng như vậy?”

Đại Long hét lên một tiếng rồi xông về phía của Triệu Phong.

Triệu Phong thấy anh ta vung dao găm lên nên hơi nghiêng người đi để trảnh.

Con dao lướt ngang qua ngay trước cổ họng của anh.

Không đợi cho Triệu Phong lùi về sau, Đại Long lại tiếp tục vung dao qua, con dao vẫn nhằm vào cổ họng của Triệu Phong, Nhát dao nào cũng vào chỗ chí mạng.

Thấy Đại Long như vậy, Triệu Phong không thể không nghiêm túc hơn.

Anh không còn bình thản ung dung như trước nữa mà bắt đầu thực sự nhập trận, sát ý tỏa ra khắp người.

Đại Long trước nay là người liếm máu trên đầu mũi dao nên anh ta cũng nhạy cảm hơn với sát khí so với người bình thường.



Cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của Triệu Phong, Đại Long càng trở nên thận trọng hơn.

Đường dao nào của anh ta cũng rất nhanh và mạnh.

Tốc độ của hai người phải nói là nhanh như chớp, Nhị Long đứng bên ngoài xem cũng cảm thấy toát mồ hôi hột thay cho Đại Long.

Mặc dù hiện tại cảm giác Triệu Phong không thể phản công lại nhưng Nhị Long biết tốc độ của Đại Long đã tới cực hạn, trong khi đó Triệu Phong vẫn có vẻ ung dung như lúc đầu.

Gã Triệu Phong này rốt cuộc là ai mà có được thân thủ mạnh như vậy? Đại Long vẫn đang đánh nhau với Triệu Phong, nhưng mối nghi hoặc trong lòng anh ta càng lúc càng lớn.

Thời gian trôi qua, Đại Long biết mình không thể giải quyết được Triệu Phong trong một thời gian ngăn.

Lúc này Đại Long chuẩn bị tách khỏi Triệu Phong để Nhị Long ra tay.

Dù sao mục tiêu của hai người bọn chúng cũng là để giết Triệu Phong chứ không phải là đây vật lộn với anh.

Đại Long định đâm một nhát vào ngực của Triệu Phong để ép anh lùi ra, như thể có thể kéo giãn được khoảng cách để Nhị Long có chỗ xông vào, “Sao nào? Chơi đủ rồi à? Tôi vẫn còn chưa đánh lại mà”

Không đợi nhất dao của Đại Long đâm sang Triệu Phong đã đột nhiên lên tiếng.

“Ra tay!" Đại Long nói với Nhị Long.

Lúc này Nhị Long đứng ở bên cạnh đã chuẩn bị xong nhưng vẫn chần chừ không dám nổ súng bởi vì tốc độ của hai người quá nhanh.

Và Triệu Phong luôn mượn người của Đại Long để cho cơ thể mình.

Điều này cảng khiến Nhị Long khó ra tay hơn.

“Muộn rồi!”

 m thanh vừa vang lên, Triệu Phong di chuyển nhanh tới bên cạnh người của Đại Long.

"Anh, cẩn thận!”

Nhị Long đứng ở bên cạnh nhắc nhở vội vàng nhắc nhở.

Trong chớp mắt, Đại Long vung con dao ra, Triệu Phong như ma quỷ đưa tay ra tóm được cổ tay của Đại Long.

Răng rắc! Âm thanh vang lên rõ ràng, cải cổ tay đó của Đại Long đã gãy rời.

Con dao găm trong tay rơi xuống đất.

Đại Long cũng ngoan cường, không kêu lên một tiếng nào cả.

Anh ta cố nhịn đau để lui về phía sau, kéo dãn khoảng cách với Triệu Phong.

Đúng lúc đó, con dao vốn dĩ rơi ở dưới đất lại xuất hiện trong tay của Triệu Phong.

Triệu Phong không hề do dự phóng thang con dao ra.

Phóc! Con dao không đâm vào Đại Long mà là Nhị Long đứng bên cạnh, Vì tốc độ quả nhanh nên Nhị Long hoàn toàn không kịp phản ứng.

Đến khi Nhị Long phản ứng lại được thi con dao đã đâm vào tim anh ta.