Anh đưa cô đi mua sắm,dù anh rất ghét phải ngồi đợi chờ người khác.Nhưng vì cô mà anh sẵn sàng ngồi mấy tiếng chỉ để chờ cô thử đồ.
Nếu là trước đây Ngạn Thanh sẽ bỏ luôn việc mua sắm mà chạy đến bên anh chỉ vì sợ anh ngồi đợi.Bây giờ thì cô không thế,cô không ép buộc anh cô cũng không gượng ép mình phải chiều theo lòng anh nữa.
Dạo nguyên một ngày nhưng cô chỉ mua cho mình một bộ váy duy nhất.Chiếc váy màu xanh lam nhạt màu mà Quý Nghiên Dương yêu thích.Những món đồ khác cô đều để lại không lấy.
Quý Nghiên Dương nhìn cô gái trước mắt trong chiếc váy xinh đẹp thì liền cảm thấy mọi thứ tốt đẹp trên đời đều tụ lại nơi cô.Anh cưng chiều mà cầm túi xách cho cô,cầm luôn cả túi đồ.
- Sao lại mua một cái thôi?tiệm này không vừa ý em sao?
- Không ạ,em vẫn còn nhiều đồ mà.Lần sau chúng ta lại đi tiếp anh nhé.
Nghe cô nói vậy trong lòng anh liền mềm nhũn.Cô nói lần sau nghĩa là cô sẽ quay về bên anh sớm thôi.Quý Nghiên Dương không giấu nổi niềm vui mà ôm chặt lấy cô.
- Em muốn mua lúc nào cũng được,anh đều sẽ đi cùng em.
Ngạn Thanh đưa tay ôm lại anh,môi mỏng khẽ mím rồi bật cười khúc khích.Cười đến hai mắt ướt nhẹp nhưng nụ cười ấy lại vô cùng hạnh phúc.
- Ừm.
- Sao lại khóc?em vui đến vậy cơ à.
- Dạ,em vui lắm.
Anh lau nước mắt cho cô,trong lòng không khỏi tự trách bản thân.Trước đây sao anh lại vô tâm như vậy,chỉ một câu nói liền oà khóc như thế.
Lần này anh không hề giấu giếm cô nữa mà trực tiếp đưa cô về nhà chính.Ngạn Thanh hơi do dự nhưng rồi cũng đồng ý.Cô cũng muốn được gặp cha mẹ của anh cũng muốn ăn thử bữa cơm gia đình là như thế nào.
Mẹ Quý trông thấy người về liền vui vẻ ra đón.Bà nhìn cô gái yêu kiều đi bên cạnh con trai mình thì hơi sững lại.Nhìn đến hành động chu đáo từng li từng tí của con trai mình thì bà liền thu lại nét mặt bất ngờ.
Đi đến mà nắm lấy tay của Ngạn Thanh,bà không quan tâm đến những lời nói bên ngoài bà chỉ tin con trai mình.Nếu là người khiến con trai bà nâng niu như thế thì không hề đơn giản.Ngay cả việc sắc mặt lạnh ngắt thường ngày của nó thay đổi cũng khiến bà thấy sốc.
- Cháu chào bác.
- Đừng khách sáo nhé,hai đứa mau vào nhà đi.Cha con đang đợi dùng bữa đấy.
Quý Nghiên Dương ôm theo Bami đi phía sau,anh nhìn hai người phụ nữ mình yêu trước mắt thì liền kéo nhẹ khoé môi.Tốt thật,cô gái mà anh thích mẹ anh cũng thích.
Ngồi trên bàn ăn,Ngạn Thanh cảm thấy cực kì căng thẳng.Lần đầu cô gặp mặt cha mẹ của anh trực tiếp như thế.Dù hai bác đều nói chuyện rất thoải mãi nhưng cô vẫn không thể thả lỏng được.
Bên kia Quý Hoạ Y vừa vào phòng ăn liền sáng rực mắt mà chạy đến bên cạnh Bami.
- Ôi,bé con dễ thương quá đi mất.
Cha anh-Quý Trạch Viễn nhìn con gái mình mà cất giọng.
- Con mau ngồi vào bàn đi.Là cún của chị dâu con đấy đừng có ôm chặt như thế nó đau.
……
…….
Cả nhà ai nấy cũng nhìn nhau,Ngạn Thanh thì đỏ bừng mặt.Không ngờ đến cha của anh lại dễ dàng nói ra từ đấy.Ông không có định kiến về cô…à không, mà là gia đình anh không hề ghét bỏ cô.Là cô lo lắng thái quá rồi.
Quý Nghiên Dương nắm lấy tay cô.
- Nhìn xem,ai cũng đều thích em mà.
Cô nhìn anh rồi cười khẽ,trên bàn ăn mỗi người đều mang tâm trạng thoải mãi mà dùng bữa.Thức ăn trên chén cô không ngừng đầy ắp.Mặc dù không thể ăn nhưng Ngạn Thanh lại ăn hết chúng,để mặc cơn cồn cào trong bụng kia.
Đến giờ ngủ Ngạn Thanh không thể rời đi mà bị giữ ở lại.Dưới sự nồng nhiệt của mẹ Quý cô không thể nào chống cự.Thành ra cô cùng anh liền ngủ lại.
Bami được Quý Hoạ Y ẵm đi nên cô không cần chăm em nữa.Loay hoay một lúc Ngạn Thanh mới nằm trên giường.Tầm mắt nhìn đến phòng tắm đang sáng đèn.
Bây giờ hai người bọn cô như một đôi vợ chồng vậy.Thì ra cảm giác có cha mẹ là như thế,cảm giác dùng bữa cùng gia đình lại ấm áp như vậy.Làm sao đây, cô lại lưu luyến gia đình của anh rồi,mong rằng những điều tốt đẹp này sẽ luôn được lưu trữ lại.
Quý Trạch Viễn tắm xong đi ra thì cô đã ngủ.Nhìn cơ thể mềm mại của cô anh liền bất giác mỉm cười.Anh nhẹ bước chân đi lại giường nằm xuống.Đưa tay ôm lấy cô vào lòng.
- Xin lỗi,làm em thức giấc rồi sao?
Cô ngủ không sâu nói trắng ra là không thể yên giấc.Ngạn Thanh ở trong lòng anh mà dụi dụi.
- Không sao đâu em vẫn chưa ngủ mà.
Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô,bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mà xoa lưng cô.Thói quen của anh vẫn luôn như thế,luôn luôn sợ cô đau lưng mà xoa nó.
Trong lòng cô bỗng chốc lại thấy nghẹn ngào.Một ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của cô.Là ngày cô sống thật với chính mình,làm những gì mình thích.Cô yên tĩnh nằm trong lòng anh mà hồi tưởng lại những ngày đầu gặp anh.Nếu như có thể quay lại khi ấy cô vẫn sẽ chọn ở bên cạnh anh.