“Tối nay em có thể đến hay không, tình yêu của em có còn tồntại, nếu lòng em đã muốn rời đi, anh cũng không cần tương lai nữa.Tốinay em có thể đến không, tình yêu của em có còn hiện hữu, đừng làm choanh chờ đợi thành trống rỗng…”
Tiếng chuông báo tắt điện vừa vang lên, khoảng không đen tối, Lý Dĩnh bắt đầu cất giọng bài “tối nay em có thể đến hay không”, Trương Lệ Hồng với Hà Hiểu Vân cũng đầy bi ai không kém, cùng nhau đứng lên ngâmnga.Cố Lăng Vi không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng mà nghĩ lại thì quảthật bài hát này hợp với tình hình bây giờ nhất, hết bốn ngày thì đã cóba lần tập hợp khẩn cấp, cho nên nhóm tân sinh viên mới phải nơm nớp losợ y như chim đậu cành cong vậy đó.
Hồi đầu phải mất nửa tiếng mọi người mới có thể chỉnh chu quân trangchỉnh tề để tập hợp, thế mà bây giờ trong vòng 10 phút đã có thể tới địa điểm tập hợp, đây cũng xem như là một bước nhảy vọt đáng kể rồi, nhưnglà cuối cùng vẫn không tránh được kết cục mỗi ngày đều phải chịuphạt.Thời gian quy định của đội trưởng Vu đưa ra là 5 phút, trước mắtước chừng chỉ có một nửa sinh viên có thể đạt được tiêu chuẩn này, chonên tập hợp khẩn cấp cũng vì thế mà cứ tiếp tục kéo dài vô hạn.
Phòng 308.
Bốn người trong phòng nhờ có kinh nghiệm chỉ đạo của Cố Lăng Vi, cùng nhau đoàn kết hỗ trợ, duy chỉ có ngày đầu tiên không đạt tới yêu cầu,về sau hai lần đều chỉ cần 5 phút đã tới địa điểm, may mắn tránh được xử phạt về thể xác, nhưng tinh thần luôn ở trong tình trạng lo lắng cựcđộ, giấc ngủ mỗi tối cũng chịu một áp lực nặng nề.
Sợ mình ngủ mất, lại không thể không ngủ, cảm xúc rối rắm thống khổ và mâu thuẫn quá đi.
“Lăng Vi, cậu có thấy làm lính không giống người có cuộc sống bìnhthường chút nào, hơn nữa chúng ta là nữ sinh lại càng không thích hợp. “
Hà Hiểu Vân thở dài nói.
Trong bóng đêm Cố Lăng Vi trầm mặc hồi lâu:
“Nhà của mình ở trong một khu phố hỗn tạp, cạnh bên có một dì thamgia quân ngũ.Từ nhỏ nhìn dì ấy mặc một thân quân trang màu lục quốcphòng, luôn bộn bề nhiều việc trong quân đội, một năm mới ngẫu nhiên vềnhà hai lần, mỗi lần dì ấy về, thể nào mình cũng sẽ đi theo sau, dùngánh mắt hâm mộ để nhìn dì ấy.Thực ra dì cũng chỉ là lính thông tin thôi, nhưng mà thắt lưng luôn thẳng tắp, ưỡn ngực ngẩng đầu, đi đến nơi nàođều vô cùng nổi bật với tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, mình thựcthích dì ấy.Sau này dì có nói với mình một câu, quân đội là một lò luyện lớn, mà chúng ta chỉ có trải qua tôi luyện, mới có thể giũa mài thànhthép, sau đó dì chuyển đi, nhưng lời dì nói lúc đó đến hôm nay mình vẫnkhông quên được, mình cũng có lý tưởng giống như dì ấy vậy.”
Hà Hiểu Vân nghe xong thì lấn sang, nói:
“Lăng Vi, cậu rất kỳ quái biết không, suy nghĩ của cậu quá bướngbỉnh, chẳng lẽ cậu lại không nghĩ tới, làm công việc khác có lẽ sẽ tốthơn sao, giống như giáo viên dạy văn xinh đẹp chẳng hạn, ba mẹ cậu cũnghy vọng như vậy mà, làm một giáo viên tương lai đi khắp thiên hạ, cũngrất có cảm giác thành tựu lắm chứ. “
Cố Lăng Vi không khỏi nở nụ cười, cẩn thận suy nghĩ thì mình đúng làcố chấp thật đấy, có lẽ bởi vì kiếp trước sống quá tầm thường, có lẽ vìmình không thực hiện được giấc mơ, cho nên mới chấp nhất đến thế, nhưngmà kệ đi, ít nhất cô thích cuộc sống này, tuy là gian khổ nhưng vô cùngthú vị, và cô cũng biết, ba người bạn này hẳn cũng không cùng lý tưởngvới mình đâu.
Nghĩ đến đây, Cố Lăng Vi tò mò hỏi:
“Hiểu Vân, lý tưởng của cậu là gì?”
Hà Hiểu Vân ngửa đầu thở dài, nằm gối đầu lên cao:
“Lý tưởng, lý tưởng của mình nói ra các cậu không được cười.”
Trương Lệ Hồng nôn nóng nói:
“Lý tưởng vĩ đại là chuyện bình thường, bọn mình làm sao có thể cười cậu được chứ, cậu nói mau đừng có rề rà thế. “
Hà Hiểu Vân trợn mắt liếc bạn một cái, do dự một lát rồi mới nói ra:
“Lý tưởng của mình là làm một người vợ tốt .”
Một câu nói ra làm ba người nhịn không được bật cười, Hà Hiểu Vân đặt mông ngồi xuống, nói:
“Đấy, các cậu vừa nói là không cười mình.”
Lý Dĩnh cười:
“Làm ơn đi Hiểu Vân, lý tưởng của cậu vĩ đại đến trình độ này bọnmình làm sao mà không cười được, nào có ai có lý tưởng làm người vợ tốt. “
Hà Hiểu Vân hừ một tiếng nói:
“Các cậu biết cái gì, sau lưng một người đàn ông thành công luôn có một phụ nữ vĩ đại, có biết hay không hả? “
Cố Lăng Vi không khỏi mỉm cười, Trương Lệ Hồng nói tiếp:
“Tớ đã nghĩ tương lai có thể ở lại quân đội, làm một chức vụ nào đó,không cần trở về là ruộng thì tốt rồi, còn có thể đem tiền trợ cấp vềnhà, chu cấp tiền cho các em đến trường, đây là lý tưởng của tớ, có phải so với Hiểu Vân còn buồn cười hơn không?”
Câu nói của Trương Lệ Hồng làm không khí náo nhiệt nháy mắt trở nênyên lặng, gia đình Trương Lệ Hồng rất nghèo, có lẽ cả trường quân sựcũng không mấy ai có hoàn cảnh giống thế.Ở một làng bên khe suối miềnđông bắc, Trương Lệ Hồng cũng đề cập qua vài lần rồi, muốn về nhà hết đi xe lửa rồi đến ô tô cũng chưa tới nơi, còn phải đi thêm một đoạn xe bònữa mới tới, giao thông ở đó dù là bây giờ cũng còn chưa được nâng cấp,ba người không thể tưởng tượng được, nhưng đó lại là sự thật .
Bốn người, muốn làm lính cũng chỉ có Cố Lăng Vi và Trương Lệ Hồng màthôi, nhưng mà so với Trương Lệ Hồng, Cố Lăng Vi cảm thấy, cô bạn thậtsự là một nữ sinh rất chịu khó, bình thường hi hi ha ha vậy thôi, nhưngtrong lòng vào thời khắc quan trọng cô chỉ nghĩ đến gia đình, và phảibằng khả năng của chính mình, có lẽ đó là một tình thần mà thế hệ bọn họ đang dần dần mất đi.
Trầm mặc nửa ngày Hà Hiểu Vân mới nói:
“Lệ Hồng, nếu cậu thật muốn tiến vào quân đội, cậu sẽ phải giống Lăng Vi, xuất sắc trong mọi môn học.Không phải mình dội nước lã vào cậu đâu, mà thực sự là trong quân đội rất chú ý đến các mối quan hệ, nếu cậukhông có chỗ dựa gì thì chỉ có một cách là phải xuất sắc nhất, đi cửasau thì chen chúc không nổi, chẳng hạn nếu người ta giữ lại hai người,cậu muốn là người thứ hai, chắc chắn sẽ phải chen chúc giành giật, nhưng người thứ nhất thì lại là không thể.”
Trương Lệ Hồng không khỏi trầm mặc, có vẻ đề tài này hơi nặng nề, Hà Hiểu Vân ha ha cười hai tiếng:
“Mình nói chuyện không biết chú ý gì, nhưng mà cậu phải biết, cậu có ưu thế rất lớn nha, chắc là sẽ có cơ hội thôi.”
Cố Lăng Vi mở miệng nói:
“Ngủ đi, lát nữa mà có còi tập hợp, có muốn ngủ cũng không ngủ được.”
Cố Lăng Vi nhắc tới mới nhớ, phòng kí túc xá 308 hoàn toàn yênlặng.Nhưng Cố Lăng Vi cô lại bắt đầu mất ngủ, Hà Hiểu Vân nói tuy có tàn khốc đấy, nhưng cô biết những lời này đều là sự thật, ai cũng không thể lảng tránh.Không chỉ là vận mệnh của Lệ Hồng, đó cũng là tiền đồ củachính cô, lúc trước khi cô vào đây, lòng đầy tràn nhiệt huyết chẳng cầnquan tâm gì cả, quan hệ cửa sau của gia đình mình chắc là không có, chodù có, ba mẹ cũng sẽ không để ý đến đâu, ba mẹ ước cô ở lại cùng giađình còn không được, làm sao có thể để cô trở thành quân nhân, cho nêncần nghĩ cũng có thể đoán được.
Cho nên giống như Hiểu Vân nói, cô chỉ còn có một con đường, chính là nổi bật lên, chỉ có cách đó thôi mới có thể đảm bảo thực hiện lý tưởngcủa mình.Cô nhớ lại sáng nay đội trưởng Vu có nói chuyện với cô, khoảngcách về tiêu chuẩn quân nhân so với cô còn kém rất xa, Cố Lăng Vi biếtchính mình gần đây có chút tự mãn, bởi vì không có đối thủ, giống nhưđội trưởng nói, một trăm người nhỏ bé thì có một tướng quân, có cái gìmà đáng để kiêu ngạo chứ, chính mình nếu thấy thỏa mãn sẽ trở nên bảothủ, không tiến bộ được nữa, rồi tự mình cũng sẽ ngày càng tự cao tựđại, như vậy lại càng nguy hiểm .
Cố Lăng Vi trong đầu hỗn loạn, vừa suy nghĩ lại mơ mơ màng màng ngủ,đêm nay, còi tập hợp khẩn cấp không thổi lên, ngủ nguyên một giấc nhưvậy cũng không có mấy khi.
Đội trưởng nhạy cảm phát hiện ra, Cố Lăng Vi, cô bé này hình như đãthay đổi, giống như sau một đêm sự kiêu ngạo ở đuôi lông mày đã biến đikhông dấu tích, không những thế lại bắt đầu rèn luyện bản thân càngnghiêm khắc hơn, dù là tập thể thao hay bắn bia đều cực kì nghiêm túc,không nề hà, không ngại luyện tập một động tác cho tới khi đạt chuẩn,dám ngã dám đánh.
Đội trưởng không khỏi mừng thầm, lính mới phải trải qua vài giai đoạn khó khăn cũng giống như cô bé đang vượt qua cánh cửa đầu tiên vậy. Còncó một điều đội trưởng Vu không ngờ tới chính là Trương Lệ Hồng, cô bénày vốn là vận động viên thể dục, thể lực tốt, nhưng các kĩ năng cònthiếu sót nhiều, cũng không có sự thông minh linh hoạt của Cố Lăng Vi,tuy hơi ngốc nhưng gần đây lại có sự thay đổi đáng kể, nếu thành tíchbắn súng lần đầu tiên chỉ là 0 điểm thì bây giờ cũng đã đạt 36 điểm,lính thể thao luôn có trăm chiêu trăm thức muôn hình muôn vẻ mà.
Rất nhiều lần đội trưởng nhìn thấy, vào thời gian nghỉ ngơi Trương Lệ Hồng cầm một khúc gỗ luyện ngắm bắn ở sân thể dục, cái gọi là ngườichậm cần bắt đầu sớm, chăm học khổ luyện quả là rất rõ ràng, tuy cô bé ở mọi phương diện đều chỉ đạt mức trung bình của tân sinh viên, từng bước từng bước tiến về phía trước, như lấy Cố Lăng Vi làm tiêu chuẩn, nếunói Cố Lăng Vi trời sinh làm lính thì một ngày không xa cô bé này hoàntoàn có thể luyện tập mà thành.
Đội trưởng đột nhiên phát hiện, ánh mắt của mình bất tri bất giác lại dõi theo Cố Lăng Vi tới lui trên người hai người bọn họ, có lẽ TrươngLệ Hồng cũng là một nhân tài có khả năng đào tạo.Đương nhiên hết thảyđiều này, hai vị đương sự tất nhiên không hề biết, nhưng sự cố gắng củaTrương Lệ Hồng, cả phòng ký túc xá 308 hiểu rất rõ ràng, mọi người đềubiết buổi tối hôm đó những lời nói của Hà Hiểu Vân trở nên có tác dụng,nhưng ba người cũng không nói gì thêm, duy trì yên lặng tuyệt đối, điềunày mới là tình bạn chân chính không phải sao.
Quân huấn một tháng cuối cùng, chủ yếu sẽ huấn luyện việt dã 5km, như Hiểu Vân có nói , trường quân sự cũng tương đối thoải mái thôi, ít nhất không có hạng nặng võ trang hay mang nặng tập kích bất ngờ, nhưng điềukhông ổn là, lộ trình có một nửa là đường núi, điều này cũng là một thửthách rất lớn rồi, dù sao cũng đều nữ sinh, đi 5km duy trì được cũng đãlà vấn đề rồi, huống chi còn có là đường núi, nhưng mà điều duy nhấtđáng để mọi người hưng phấn, chính là, việt dã lần này có cả nam nữ cùng huấn luyện.
Cho nên các cô gái kích động không ngừng, quên luôn cực khổ, đúng là đau cũng vui mà.
Đội ngũ kéo một hàng dài, cho nên chia làm mấy đội nhỏ, những họctrưởng từng có kinh nghiệm sẽ dẫn đầu, thuận tiện chăm sóc hướng dẫn,không cần phải nói bọn Cố Lăng Vi được phân thành một đội nhỏ, và khôngphải ai khác, chỉ huy chính là người có thói quen lợi quyền mưu tư -đồng chí Diệp Bành Đào.
Diệp Bành Đào kỳ thật cũng buồn khổ lâu thật lâu, từ lần ra ngoàitrước, anh có hẹn Cố Lăng Vi vài lần, và luôn kết thúc bằng thất bại,cũng bởi vậy Diệp Bành Đào mới dành một tháng suy nghĩ cẩn thận, lần đócô bé này cũng có chú ý gì đến mình đâu, người ta căn bản đối với hắn là một chút ý tứ cũng không có mà.Anh luôn luôn cao ngạo tự tin là thế,cho nên điều này đối với anh cũng là một đả kích không nhỏ, nhưng chưagì đã nhận thua sẽ không phải là Diệp Bành Đào.Nếu mà cha anh biết đượckhông những hung hăng đạp vào mông vài cái mà còn bị mắng là ăn hại cũng nên.
Vốn ngay từ đầu anh đã không tự chủ mà bị một người chả giống ngườithường là Cố Lăng Vi hấp dẫn mà, nếu Cố Lăng Vi cũng như các nữ sinhkhác, một câu đã mắc lưới, chưa biết chừng Diệp Bành Đào cũng sẽ khôngkiên trì như vậy.Nhưng mà Cố Lăng Vi cố tình không để ý đến anh, điềunày càng khiến cho Diệp Bành Đào tính tình bướng bỉnh nổi loạn, hunghăng hạ quyết tâm, không theo đuổi được Cố Lăng Vi là điều không thể.
Diệp Bành Đào cũng không hề biết, tình yêu của anh lúc này mới bắtđầu, một tình yêu âm thầm lặng lẽ, từ từ nảy nở, chờ đến lúc đơm hoa,không biết phải trải qua bao nhiêu thử thách.