Mười km việt dã kéo nặng thực sự đã khiến cho các sinh viên mớibọn cô hiểu thế nào là cực khổ, đừng nói đến một nửa hành trình đườngnúi nữa.Đi được một nửa đoạn đường khoảng một phần ba sinh viên đã bắtđầu tách ra khỏi đội, dừng lại nghỉ ngơi, cảnh sắc ngọn núi cuối thucàng thêm phần xinh đẹp, trông về phía xa xa, cánh rừng kéo dài tầngtầng lớp lớp hùng vĩ, nhưng mà hiện tại cũng chẳng còn ai có tâm tình đi thưởng thức.
Cố Lăng Vi cố gắng bám theo phía sau cô Lưu leo lên ngọn núi cao, thở hồng hộc, hai chân cô càng lúc càng nặng, mỗi bước như cả ngàn cân,không cần quay đầu lại cô cũng biết, theo đến đây chắc cũng không mấyngười.Thực ra có vài thứ cô cũng không muốn bán mạng như thế, mười km cô chưa từng thử qua cho nên sẽ không thoải mái như 5km, bây giờ cô cũngkhông còn tâm tình đi quan tâm mấy bạn phía sau, chính bản thân cô đâycòn không biết có thể kiên trì đến bao lâu nữa, có khi còn không đượcbao nhiêu bước.
Gió núi lạnh lẽo thổi qua, mồ hôi lã chã rơi liên tục, Cố Lăng Vingẩng đầu nhìn thoáng qua từng bước như bay của cô Lưu phía trước, âmthầm cắn răng, cô nắm chặt balo mang theo, cố gắng nhấc từng bước theo,cô Lưu quay đầu nhìn cô một cái, trong mắt thấp thoáng ý cười khó thấy,Cố Lăng Vi này đúng là rất được.
Mười km việt dã kéo nặng chính là đề xuất của đội trưởng Vu, bởi vìcô nhìn thấy sự xuống dốc về thể năng và tinh thần của sinh viên mới,theo quy tắc của trường quân đội, sau này còn có thêm cả ba mươi km kéonặng nữa kia, nhưng mà cũng chỉ là các tân sinh viên, yêu cầu đơn giảnđạt tiêu chuẩn thành tích là được rồi, đối với nữ sinh càng được nớilỏng hơn.Nói thật, cho dù Cố Lăng Vi nổi bật thật đấy, cô Lưu cũng không hề nghĩ cô bé có thể đuổi kịp tốc độ của mình.
Sau khi qua được 7 km, cô bé rõ ràng đã bắt đầu dần dần tụt lại phíasau, cô Lưu cũng thả chậm tốc độ chính mình, muốn cho người nào đó chútcổ vũ, quả nhiên cô nhóc này, một lần nữa lấy lại niềm tin, gắt gao cốgắng đuổi theo.Lúc đến được địa điểm tập hợp, Cố Lăng Vi thấy chắc mìnhchết ngay đây cũng được, đầu óc trống rỗng, thân thể không còn chút lực, từng đợt buồn nôn ghê tởm, so với chết ngay lập tức còn khổ sở hơn rấtnhiều.
Vừa định nằm trên mặt đất, cô Lưu lại tới kéo lên, rồi nói:
“Cố Lăng Vi, đứng lên đi chậm vài bước, sẽ tốt lên thôi.”
Cố Lăng Vi cố gắng đứng lên đi vài bước, một lát sau mới đỡ hơn mộtchút, người thứ hai trở về là Trương Lệ Hồng, còn lại một lúc lâu mới có thưa thớt người đến được.Rất rất lâu sau, khi sức chịu đựng của độitrưởng Vu tới cực hạn, Lý Dĩnh là người cuối cùng tới được nơi, độitrưởng đảo mắt qua Cố Lăng Vi, rồi nhìn qua cô Lưu một cái, khẽ gật đầu.
“Cả đội, tập hợp.”
Đội trưởng Vu hô một câu, mấy sinh viên đang xoay người, ngồi hay nằm đồng loạt nhảy dựng lên, đội trưởng Vu đánh giá từ đầu tới đuôi mọingười một lần, lớn tiếng nói:
“Quân đội là gì biết không, chính là một cái lò luyện lớn, luyện mãimới thành thép, khi đó mới có một thanh kiếm tốt, làm sinh viên trườngquân sự cũng vậy, tương lai các em có thể làm quan quân của đất nước, vì vậy các em phải có khí lực và ý chí kiên cường, hiểu chưa ?”
“Hiểu.”
Đội trưởng Vu nói xong, mọi người đồng thanh đáp.
Nhóm tân sinh viên cũng nghiêm nghị hẳn lên, lớn tiếng trả lời.
Cô giáo Lưu đi tới, vẻ mặt ôn hoà nói:
“Mười km kéo nặng mà cũng không vượt qua được thì tốt nhất các emđừng tham gia quân ngũ nữa, về sau còn có ba mươi km kéo nặng, tốt nhấtnên chuẩn bị tư tưởng cho tốt, còn nữa, Cố Lăng Vi bước ra khỏi hàng.”
Cố Lăng Vi ngẩn ra, vội vàng nghiêm bước về phía trước, cô giáo Lưu nói:
“Bạn Cố Lăng Vi hôm nay là người đầu tiên trở về, hơn nữa thành tíchrất tốt, tuy nhiên, bạn ấy và các em đều không đạt tiêu chuẩn, đây làmột hoạt động tập thể tác chiến cùng nhau, thành tích cuối cùng khôngphải là điểm của mỗi cá nhân, mà là lấy điểm của người về cuối cùng làmtiêu chuẩn.Cho nên mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết hợp tác,người nhanh giúp người chậm, người chậm phải biết cố gắng bám theo, mọingười vì cộng đồng đó mới là tinh thần tập thể, khi đó mới đủ tư cách,cho nên đối với bạn Cố Lăng Vi, tôi chính thức đưa ra phê bình, hơn nữacòn phải bị phạt.”
Lý Dĩnh có lỗi nhìn Cố Lăng Vi .
“Giải tán.”
Hiệu lệnh của cô giáo Lưu vừa ra, Lý Dĩnh đã bắt lấy tay Cố Lăng Vi, nói:
“Mình xin lỗi, tại mình lại kéo cả phòng ký túc xá chúng ta xuống phía sau rồi.”
Hà Hiểu Vân chu miệng nhỏ giọng nói:
“Tiêu chuẩn cô Lưu thật sự là nghiêm khắc quá, vừa rồi, mình còn nghĩ là không qua được sườn núi, khi đó chỉ muốn chết thôi, mình còn cố được đã là tốt lắm rồi, thật là, Lăng Vi, cậu không cần để ý a.”
Cố Lăng Vi lắc đầu:
“Cô Lưu nói vậy cũng không sai, tại mình quá hiếu thắng, cứ mong sẽlà người đầu tiên về tới, nếu mình ở bên cạnh giúp Lý Dĩnh, có lẽ cậu ấy cũng không phải về cuối cùng. “
Trương Lệ Hồng vỗ tay một cái:
“Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta được huấn luyện 5km việt dã không,phối hợp rất ăn ý, thế mà lần kéo nặng này chúng ta lại làm như vậy, cólẽ bốn người cùng bị phạt thì tốt hơn .”
Hà Hiểu Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ gõ vào đầu Lý Dĩnh, nói:
“Cậu cũng đừng nói mình không nhắc nhở trước, kỹ năng quân sự không đạt tiêu chuẩn, cậu có thể bị lưu ban hoặc đuổi học đấy. “
Lý Dĩnh mặt nhất thời trắng bệch ra:
“Nếu mà bị thế thật thì mất mặt chết. “
“Cho nên cậu phải tăng cường rèn luyện, từ hôm nay trở đi, mỗi ngàybuổi tối phải đi theo mình ra sân thể dục chạy bộ, hiểu không? “
Trương Lệ Hồng ra chỉ thị.
“Trời ạ! Các cậu làm cho mình chết đi.”
Lý Dĩnh gục trên lưng Trương Lệ Hồng mắt trợn trắng, làm bộ tâm trạng bi ai lắm, ba người cũng phải bật cười.
Huấn luyện gắt gao, học tập khắc khổ, cuộc sống trường quân sự khókhăn như thế thì cũng chẳng ai lưu luyến, nhưng mà không hẳn vậy, mỗibuổi tối thứ Bảy, khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có, sân huấn luyện sẽchiếu phim điện ảnh, nam nữ đều có, cho nên đây cũng là thời điểm duynhất trường quân sự quản lý có hơi lơi lỏng.
Cuộc thi ca hát là quy định bất thành văn của trường quân sự, cáctrung đội tự lập đội thi, có thể chỉ định tùy ý một gã to miệng đi rathi đấu, không quan tâm giọng hát hay không, cao độ thế nào, người bịchỉ định chỉ cần thắng được giọng của người kia thôi, cho nên chỉ có thể hình dung cuộc thi này một từ thôi, ré khàn cả cổ, sân huấn luyện uynghiêm ngày nào lại vỡ òa trong tiếng cười đùa.
Nữ sinh đương nhiên là phái yếu rồi, cho nên trong cuộc thi này sẽđóng vai trò cổ động thôi, với lại hoạt động này nam hay nữ đều không hề thấy mệt, cũng làm cho cuộc sống quân sự ở đây tô điểm thêm chút màusắc nào đó, nếu không Cố Lăng Vi cảm thấy cuộc thi này càng giống nhưmột tập hợp giống đực gào thét mà thôi.Nam sinh nào thắng tự nhiên sẽhào khí đầy mình, quét về phía chỗ ngồi của mấy bạn gái, giống như nháymắt mình sẽ trở thành anh hùng khuynh đảo vậy đó, người thất bại cũng sẽ không nổi giận, hạ thầm quyết tâm, lần sau nhất định phải thắng đượcđối phương, bởi vậy lúc này chính là thời khắc được thả lỏng chính mình.
Lúc ăn cơm tự nhiên cũng chẳng còn yên tĩnh, Cố Lăng Vi bị ba ngườikia kéo đến sân huấn luyện từ sớm, ở rất xa đã nghe được tiếng ca khàncả giọng, phía dưới ồn ào tiếng trầm trồ khen ngợi, thật là náo nhiệt,người trên bục đang hát bài “tôi là một người lính ” chính là đồng hương của Trương Lệ Hồng, giọng Đông Bắc khàn khàn, còn pha thêm chút khôihài.
Phía đối diện một nam sinh đứng lên bắt đầu hát đối kháng lại, thanhâm cực to, thể lực dồi dào, nháy mắt đã đàn áp được giọng của Đới NãiChiếu, nhắc tới người này, Cố Lăng Vi tự nhiên lại muốn cười, lần đầutiên nghe nói tới tên của đồng hương của Trương Lệ Hồng, ký túc xá bốnngười bọn họ ồn ào hẳn, thật ra thì ý ngoài mặt chữ cũng hay, ngụ ý cũng rất tốt, nhưng mà mấy âm đọc gần giống nhau này khiên cho người ta liên tưởng lung tung, cũng vì thế hầu như không ai gọi tên anh ta, nhìn mộtthân cao lớn thô kệch giống như đầu gấu thế kia, mới gọi thành Đại Hùng.
Nhưng là mỗi khi nghĩ đến tên của người đó, Cố Lăng Vi lại nghĩ, bamẹ anh ta tại sao lại không cân nhắc một chút chứ, sao lại lấy một cáitên có nghĩa như thế chứ, Đới Nãi Chiếu phẫn nộ ngồi xuống thì Diệp Bành Đào cũng đứng lên, xấu xa cười, chỉ tay nói:
“Tôi chỉ định Cố Lăng Vi.”
“Bộp bộp bộp…”
Phía dưới rộ lên một tràng vỗ tay lẫn tiếng cười vang, Hà Hiểu Vân cười xì một tiếng:
“Diệp Bành Đào này thật sự là Tư Mã Chiêu tâm tình thế nào người qua đường đều biết a.”
Trương Lệ Hồng đứng lên nói:
“Diệp Bành Đào, anh là con trai sao, đấu với con gái, cho dù thắng cũng có cái gì là vinh quang chứ? “
Diệp Bành Đào cười ha hả đầy vô lại:
“Vinh quang, đương nhiên là vinh quang, này ! Cố Lăng Vi, nếu tôithắng, em mời tôi ăn cơm, nếu em thắng , tôi mời em ăn cơm, mọi ngườithấy được không? “
Người này thật sự là có âm mưu mà, Cố Lăng Vi hoài nghi anh ta cóphải vì ngày đó cô cự tuyệt cho nên mới trả thù lại không nữa.Trườngquân sự vốn dương thịnh âm suy, mà Cố Lăng Vi ở trường đã sớm nổi tiếng, xinh đẹp, kỹ năng thì xuất sắc, học tập giỏi, một chút tật xấu của mỹnữ cũng không có, cho nên tuy rằng mới vào trường quân sự không lâu,nhắc đến cô thì hầu như ai ai cũng biết.
Hơn nữa Diệp Bành Đào vốn là một tên nổi tiếng ăn chơi toàn trườngrồi, theo đuổi Cố Lăng Vi cũng không hề che giấu, quyết tâm theo đuổiđến cùng, mấy ông lãnh đạo cấp cao trong trường giả vờ câm điếc đấy,nhưng mà vẫn khiến Cố Lăng Vi cô chịu không biết bao nhiêu cực khổ, hâmmộ của nam sinh, ghen tị của nữ sinh.Mấy anh nam sinh thì sớm có ý rồi,nhưng mà cũng biết là hoa có chủ, người chủ kia là ai chứ, cho nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng thể đắc tội với Hỗn Thế Ma Vương Diệp Bành Đào, đành ngậm ngùi nhìn vụng trộm mà chảy nước miếng màthôi.
Nay tự nhiên lại có dịp như vậy, vừa vặn giúp cho bọn lang sói quangminh chính đại có cơ hội được nhìn ngắm đóa hoa của hệ tin tức, bọn họđương nhiên sẽ không buông tay, nhất thời quần chúng xúc động, hô to tên Cố Lăng Vi.Cố Lăng Vi đứng lên cũng không được, không đứng lên cũngkhông được, trên mặt lúc đỏ lúc trắng không biết phải làm sao, ánh mắtoán hận nhìn về phía Diệp Bành Đào.Tên Diệp Bành Đào này lại chỉ nhíumày nhìn cô, nháy mắt mấy cái, Cố Lăng Vi hận không có khẩu súng trongtay, bắn một phát tiêu diệt tên kia luôn xong cho rồi.
Hà Hiểu Vân nhìn lướt qua, thầm nghĩ, hôm nay Lăng Vi nhất định sẽ bị ép đến chết mất thôi, hơn nữa với sự uy hiếp của Diệp Bành Đào, cô ấycũng là lần đầu được lĩnh giáo, tự nhiên lại thấy lo lắng thay Lăng Vi,cô nhìn qua cũng biết, Lăng Vi thật sự không thích Diệp Bành Đào, dù đối phương có gia cảnh ưu việt đấy, tướng mạo anh tuấn đấy, những điểm nàyhết thảy đối với Lăng Vi lại không hề quan trọng, cô lại từ đại viện lớn lên, cô biết, với bối cảnh và địa vị của Diệp Bành Đào mà nói, tuykhông phải muốn làm gì thì làm như mà trên cơ bản anh ta muốn làm gì đều được.
Nếu anh ta cố ý theo đuổi Cố Lăng Vi tới cùng, vậy thì Cố Lăng Vituyệt đối chạy không thoát, cho dù trong lòng không muốn, có lẽ cuốicùng cũng phải đáp ứng mà thôi.Hơn nữa ở trong khu quân sự này, DiệpBành Đào có đủ tư cách để kêu mưa gọi gió, nếu đắc tội Diệp Bành Đào,hậu quả thật sự không thể tưởng tượng, không phải nói phóng đại đâu,Diệp Bành Đào có thể dễ dàng xoay Lăng Vi như chong chóng, Lăng Vi xuấtsắc thế thôi, chứ với tính cách của cô ấy mà nói, Hà Hiểu Vân rất rõ,thà làm ngọc vỡ, lại còn tôn trọng tín ngưỡng chó má nhìn không thấy sờkhông được nữa.
Hà Hiểu Vân nhìn Lăng Vi, trong hoàn cảnh lúc này, như vậy kỳ thật là không phải điều gì hay, hai người nếu cứ đối chọi nhau, chắc chắn không có chuyện gì tốt, nghĩ đến đây, Hà Hiểu Vân đứng lên nói:
“Diệp Bành Đào, không bằng như vậy, anh là con trai, chúng tôi bốn nữ sinh cùng nhau hát, nếu thắng, anh mời bốn người chúng tôi. “
Có ích gì không, đây chính là ý nghĩ hiện tại của Diệp Bành Đào, anhvốn cũng không muốn làm mọi chuyện lớn lên, chỉ là muốn nói cho Cố LăngVi biết, cô, anh nhất định phải có cho bằng được, muốn tránh, không cócửa đâu, cửa sổ cũng không có đâu.