Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 95




Tam Xuyên giới, trên phố lớn ở Hạ Xuyên.

Nhà nhà hộ hộ mở cửa quét tuyết, dọn sạch sẽ mái hiên và đường phố, cứ như đã quay lại ba năm trước.

Nhưng lần tuyết rơi này là để rửa sạch tro bụi núi lửa trong không khí. Bắc Cung thị đã phát ra tin tức từ sớm, tro bụi núi lửa sẽ làm đất phì nhiêu, nhất định năm sau sẽ được mùa.

Mọi người đều biết Thánh nữ hồ đã không còn, lúc đầu còn lo lắng Giới chủ tức giận. Bây giờ nghe được, hình như cũng chẳng phải là việc gì to tát, tuyết cũng đã ngừng dần, mọi người đều thở phào một hơi.

Bách Lý Lộ Lộ đứng ở bên đường, Bách Lý Minh Minh đang cầm ô đứng sau lưng nàng ấy.

Vẻ mặt nàng ấy ghét bỏ: “Ôi trời ơi! Hoàn cảnh vùng đông bắc này cũng ác liệt quá đi! Tuyết mà cũng màu đen, giày bị bẩn hết rồi.”

Bách Lý Minh Minh nói: “Nghe nói núi lửa Sương Lâm giới phun trào, chôn vùi cả Thánh nữ hồ rồi, đã tạo ra ồn ào huyên náo gần đây!”

Bách Lý Lộ Lộ hừ một tiếng, “Chẳng liên quan đến tiểu thư ta đây!” Nói xong, nàng ấy lấy sáo huân ra, “Mình phải hỏi xem a Hỉ ở đâu mới được.”

Trong phòng trúc.

Lý Do Hỉ, Thập Dương và Liễu Như khanh đang nghiên cứu cây mẫu đơn mảnh mai này.

“Đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, bà cô này cũng độc ác thật đấy. Không chiếm được thì hủy diệt. Bà đây vô tội mà lại trúng đạn, suýt thì chết trên tay cô ta hai lần liền.” Bây giờ Lý Do Hỉ nhớ lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nếu không phải Vô Trần ở ngay bên cạnh, chỉ sợ nàng đã chết lâu rồi. Trước đây còn không biết tự lượng sức mà đi khiêu khích cô ta, không thể ngờ được người ta chỉ thăm dò thôi, còn đang nung nấu đại chiêu đấy.

Lý Do Hỉ gõ đầu -- Chỉ số thông minh của mình thật sự không thích hợp chơi đùa trạch đấu.

Thập Dương gảy cành hoa kia hai cái, “Cô ta đã phát hiện ra dung nham từ sớm, lại chẳng nói gì, đợi cho chúng ta tìm ra. Bây giờ đã được như ý muốn rồi, không chừng là đang vui vẻ ở đâu đấy.”

Liễu Như Khanh nói: “Những điều này không quan trọng. Điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải tìm bằng được cô ta, giải thuật huyết trùng.”

Lý Do Hỉ gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, “Anh có cách không?”

Liễu Như Khanh lắc đầu, “Không có.”

Thập Dương liếc trắng mắt.

Lý Do Hỉ nói: “Trước khi đi, Bắc Cung Từ nói cây hoa này là do Điểm Đăng đại sư đưa cho anh ta. Chị nghĩ chỉ sợ việc này không thoát khỏi quan hệ với con lừa ngốc kia đâu. Ví dụ, lúc mới đầu chúng ta ở Cửu Phu trấn, sao mà trùng hợp thế, vừa tìm được phần uế khí thứ nhất thì gặp phải ông ta, còn đạt được pháp bảo Kim cương xử, Khu ma tản. Cứ trùng hợp như vậy, Kim cương xử là vũ khí duy nhất có thể đập vỡ hộp đen. Em không thấy là hơi giống đã mưu đồ từ lâu rồi à?”

Liễu Như Khanh không biết họ đã trải qua những gì, chỉ ngồi im ở bên cạnh, lắng nghe. Thập Dương nói: “Chính là âm mưu mà, nếu không thì vì sao Bắc Cung Từ lại có kim tiễn chuyên để diệt ma được, còn không phải là Điểm Đăng bán cho gã à. Sớm không bán, muộn không bán, chúng ta vừa đến thì ông ta cũng đến bán. Còn có cây hoa kỳ quái này nữa.”

Lý Do Hỉ nói: “Chị cảm thấy mình như một con ngốc, bị người ta đùa bỡn đến xoay vòng quanh. Ô Thiệu Tùng thì cũng thôi đi, đến cả con lừa già kia cũng muốn trêu chị, hơi bắt nạt người ta rồi đấy.”

Thập Dương lắc đầu, “Với tu vi của Điểm Đăng, ông ta muốn làm chuyện xấu gì cũng không cần phiền phức như thế. Hồi đầu, Ô Thiệu Tùng đã kết giao rất thân với ông ta rồi, em nghi hai người họ vốn chính là một tên. Hoặc có lẽ, ông ta được Ô Thiệu Tùng nhờ vả để giúp chúng ta.”

Lý Do Hỉ gật đầu, “Chị có thể hiểu ý của em. Nhưng mà thật sự là chị không thể nào liên hệ cái khuôn mặt tham tiền của Điểm Đăng kia với những hành động vĩ đại này được.”

Thập Dương nói: “Rất đơn giản mà, không phải là vì tiền à, không thì sao lại đi khắp nơi gạt người làm gì.”

Liễu Như Khanh nhíu mày, không hiểu: “Không phải người xuất gia nên tứ đại giai không à? Vì sao lại tham luyến tục vật thế gian như thế?”

Thập Dương nói: “Điều này thì anh không biết rồi! Tôi nghe nói, là nghe nói nhé, thật hay giả thì tôi cũng không biết. Nghe nói, lúc Điểm Đăng còn trẻ, rất có thiên phú về Phật học nhưng mà là một Hoa hòa thượng (không tuân thủ trai giới), không kiêng kỵ cái gì. Anh biết ông ta bao nhiêu tuổi rồi không?”

Lý Do Hỉ tò mò: “Bao nhiêu tuổi?”

Thập Dương giơ một ngón tay lên, Lý Do Hỉ nói: “Một nghìn?”

Thập Dương lắc đầu, “Một vạn!”

Liễu Như Khanh ngạc nhiên hô lên: “Một vạn? Nếu tính theo tuổi này mà nói thì cảnh giới đã viên mãn rồi, sao còn chưa phi thăng?”

Thập Dương nói: “Đây chính là điểm mấu chốt của vấn đề, nghe nói sư phụ của Điểm Đăng, Già Diệp đại sư đã lập ra một quy tắc trước khi phi thăng, nhất định phải thỏa mãn điều kiện này thì Điểm Đăng mới có thể phi thăng. Có lẽ chính quy tắc này là nguyên nhân làm cho đến tận bây giờ mà ông ta vẫn không thể phi thăng được. Tôi đoán, chính là có liên quan đến tiền.

Liễu Như Khanh nói: “Hai việc này có liên quan đến nhau sao?”

Vẻ mặt Thập Dương khinh thường: “Đương nhiên là có liên quan. Sau khi cảnh giới viên mãn, thọ mệnh sẽ không thể tăng lên được nữa. Nếu không phi thăng thì không phải sẽ chết à? Sống vô ích hơn một vạn năm rồi? Thế giới tu chân này có được mấy người có thể sống đến đại viên mãn chứ. Cho nên tôi đoán, quy tắc mà Già Diệp đại sư lập ra cho Điểm Đăng có liên quan với chúng ta, nếu không thì lão giúp chúng ta làm gì.”

Lý Do Hỉ sờ túi giới tử, nói: “Nếu thế thì chúng ta cầm cái cây hoa này đi tìm ông ta luôn đi, hỏi cho rõ rang vào.” Nàng vuốt Phong ngữ bốc, “Tạm thời, phần uế khí này còn không thể dung nhập, bây giờ phải nhanh chóng giải huyết trùng thuật thì mới có thể để uế thân quay về bản thể được.”

Chỉ có thời gian một tháng thôi. Nàng quyết định ngay lập tức, “Việc này không thể chậm trễ, ngày mai đi luôn, đi Dương Thiền Tông giới!”

Thập Dương gật đầu, “Ừ.” Vừa dứt lời, có tiếng đinh linh đinh linh vang từ trong túi giới tử của Lý Do Hỉ ra.

Lấy ra nghe, giọng nói của Bách Lý Lộ Lộ tràn ngập vui sướng: “A Hỉ, tôi đến tìm cô này! Bây giờ tôi đang ở Tam Xuyên giới đấy! Cô đang ở đâu thế?”

Lý Do Hỉ mừng rỡ: “Thật á! Cô đến thật rồi! Tôi bảo Thập Dương đi đón cô ngay lập tức!”

Bách Lý Lộ Lộ á một tiếng, “Cô ở gần đây à? Tốt quá rồi, cuối cùng tôi đã tìm được cô! Ai da, cô nhớ cô chết mất!”

Lý Do Hỉ đưa sáo huân cho Thập Dương, “Nhanh đi đón họ đến đây, tiện thể mua chút đồ ăn ngon để chúc mừng!”

Thập Dương nhận lấy, “Chị sắp chết đến nơi rồi còn chúc mừng, lòng dạ rộng rãi nhỉ!”

Lý Do Hỉ nói: “Chết thì cũng phải làm ma no!”

Chẳng bao lâu sau, quả nhiên Thập Dương đã dẫn người về đây. Lý Do Hỉ đợi bên ngoài rừng trúc, Bách Lý Lộ Lộ nhìn thấy nàng thì nhảy bổ đến ôm nàng, “A Hỉ, tôi nhớ cô chết mất!”

Lý Do Hỉ vỗ vai nàng ấy, “Nhẹ chút! Không thì tôi chết thật đấy.” Bách Lý Lộ Lộ kéo nàng xoay mấy vòng, bẹp miệng: “Cô cũng gầy rồi!”

Lý Do Hỉ cười: “Còn không phải à, suýt chết đấy.”

Bách Lý Lộ Lộ đánh nàng một cái, “Sao cứ nói chết mãi thế? Không được nói lung tung!”

Lý Do Hỉ nói: “Thật sự là lâu quá không gặp rồi, suýt thì không nhận ra cô nữa.” Nói xong thì hét vào trong phòng, “Viên Viên! Mau ra xem ai đến này!”

Lý Viên Viên thò cái đầu ra ngoài cửa sổ, Bách Lý Lộ Lộ kinh ngạc, “Đây là…..” Nói xong thì muốn chạy đến, Lý Do Hỉ vội giữ nàng ấy lại, “Lâu lắm không gặp rồi, chưa chắc Viên Viên đã nhớ cô đâu, cô đừng quá kích động, đỡ phải bị đánh.”

Bách Lý Lộ Lộ đang hưng phấn, ậm ờ ừ một tiếng rồi chạy qua. Trong phòng truyền ra một tiếng hét chói tai, nàng ấy lại ôm mắt lao ra, “Hu hu hu, a Hỉ, thế mà cô bé lại đánh tôi! Trước đây tôi còn bế cô bé mà!”

Lý Do Hỉ dở khóc dở cười, “Không phải tôi đã nói rồi à.”

Lúc ăn cơm tối, lại ríu ra ríu rít náo nhiệt một trận.

Thập Dương, Bách Lý Minh Minh và Liễu Như khanh ngồi uống rượu với nhau. Bách Lý Lộ lộ ôm Lý Viên Viên, bón đồ ăn cho cô bé, Lý Viên Viên không vui, “Tự mình ăn!”

Bách Lý Lộ Lộ lại vội đặt cô bé xuống, “Được, được, được, tự mình ăn.” Nói xong lại gắp rau, “Muốn ăn cái này không?”

Lý Viên Viên chống nạnh: “Cô, tự mình ăn! Tôi, tự mình ăn!”

Bách Lý Lộ Lộ xoa đầu nhỏ của cô bé, “Được, thế chị nhìn em ăn…..”

Mọi người ăn cơm, tán chuyện, uống rượu, không khí thoải mái, thư giãn. Thật đúng là nghẹn ở Định Bắc cung lâu lắm rồi, bây giờ mới hiểu tự do là đáng quý nhất. Nghĩ đến có người còn bị nhốt một nghìn năm, cũng không biết thời gian dài như vậy, chàng đã làm thế nào để bớt cô đơn. Lý Do Hỉ uống cạn rượu trong chén, đứng dậy rời tiệc, đi vào sâu bên trong rừng trúc.

Liễu Như Khanh nhìn từ xa, muốn đứng dậy đi xem, Thập Dương đè hắn lại, “Làm gì đấy, muốn chạy à! Không phải việc của anh, mau uống cho tôi!”

Bách Lý Lộ Lộ thở dài, “Tôi đi xem sao.”

Dưới rừng trúc là Tô Thủy hà. Đúng giữa tháng mười một, mặc dù Bất Hàm sơn chưa có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ đã xuống thấp, bên bờ sông là một mảnh tiêu điều. Lý Do Hỉ mặc nguyên quần áo nằm trên bãi cỏ úa vàng, gối lên cánh tay, nhìn trời.

Trời mùa đông luôn tối sớm hơn một chút, bầu trời màu xanh đậm, u ám, không có trăng, cũng không có sao. Thế mà lại chẳng cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo tí nào.

Bời vì biết có một người đang ở trong thức hải của mình, trả một cái giá lớn đến tiêu hao mạng sống, để đổi lấy khắc yên bình này. Nói không lo lắng đều là giả. Chính vì quá lo lắng nên mới không dám biểu hiện ra ngoài. Nhớ lại quãng đường đã đi, cũng xem như đã trải qua gian nguy, không cần nhắc đến việc chịu khổ, tất cả đã qua rồi. Chỉ cần còn sống thì còn có hy vọng.

Con người mà, luôn nhìn về phía trước.

Bách Lý Lộ Lộ bước nhanh đi đến, nằm xuống bên cạnh nàng, “Đang nghĩ gì thế? Lúc tôi không ở đây đã xảy ra chuyện gì, kể tôi nghe một chút đi.”

Lý Do Hỉ thở dài, kể đại khái hết những gì thấy được, nghe được suốt đường đi cho nàng ấy. Bách Lý Lộ Lộ nghe xong, bật dậy, kéo cổ áo nàng ra nhìn, hô tô, “Thế mà lại là thật!”

Lý Do Hỉ không có tâm trạng tốt, “Lừa cô làm gì, nhưng mà không sao, cô xem tôi bây giờ không phải vẫn tốt à.”

Bách Lý Lộ Lộ lại thở dài, “Nhưng mà nói thật ra, nếu tôi ở đây, chắc chắn sẽ quyến rũ được gì gì Từ kia, có lẽ cô sẽ không có việc gì.”

Lý Do Hỉ cười to ha ha, “Thế sao cô không đến sớm vào?”

Bách Lý Lộ Lộ cũng buồn, “Tìm chồng mà, không tìm được ai hợp ý hợp lòng, lòng dạ mệt, mệt mỏi rồi, không yêu nữa.”

Lý Do Hỉ ôm bụng cười điên cuồng, “Cô còn biết mệt mỏi rồi, không yêu nữa.”

Bách Lý Lộ Lộ hừ một tiếng, “Còn không phải là cô dạy tôi à.”

Lý Do Hỉ dừa vào hõm vai nàng ấy, nói: “Ài, Minh Minh đi theo cô lâu thế rồi, cô không cảm thấy gì khác à? Hai người ở chung sớm chiều mà không ma sát ra tí lửa nào à?”

“Cô không nói thì còn tốt!” Bách Lý Lộ Lộ đau khổ đầy mặt, “Tôi cũng nghĩ thế, nếu thật sự không tìm được thì cũng có thể chấp nhận xem. Nhưng mà hình như căn bản là hắn chẳng hiểu gì cả! Tôi ám chỉ, nói rõ rất nhiều lần, hắn vẫn không hiểu. Càng tức là tôi hỏi hắn có muốn làm cô gia Tứ Hà thành, cô biết hắn nói thế nào không?”  

Lý Do Hỉ tò mò: “Nói thế nào?”

Bách Lý Lộ Lộ vừa nhắc đến đã tức, “Thế mà hắn lại hỏi tôi, làm cô gia bao nhiêu tiền một tháng?”

Lý Do Hỉ ôm bụng cười điên cuồng.

~~~~~~~~~

Ngát dịch.