Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Giai Điệu Của Chiến Tranh

Chương 12: Ta muốn thế giới yên tĩnh




Chương 12: Ta muốn thế giới yên tĩnh

Sự việc đột nhiên xảy ra làm cả bọn cũng mất hứng. Nhìn thấy Hinh Vũ cô bé có vẻ không vui mặc dù là sự cố không ai muốn nhưng nó làm sinh nhật mình không thể tiếp tục được. Thật buồn!

“Thôi dù gì chơi tiếp cũng không hay, mọi người về quán của anh sau đó mình tổ chức party trong quán, làm chút bia, cùng chơi trò chơi nhé.” Lance lên tiếng, cũng là tạo cơ hội cho Nick có thời gian nhiều hơn.

“Được được.”

“Đồng ý! Nghe nói Lance ca mở quán café mà chưa có dịp đến, hôm nay đến cho biết.” một nam sinh chung nhóm nói.

“Hay đó nhóc, bạn học với Nick xem như là đệ của anh, vậy mà thằng anh mở quán café, thằng đệ lại không ủng hộ. Tình anh em chúng ta chắc có bền lâu?” Lance chọc ghẹo.

“Dạ không có, mai mốt em ghé thường xuyên.” Nam sinh căng thẳng đáp.

“Anh đùa đấy, làm gì căng thẳng thế.” Lance cười, đồng thời lấy điện thoại ra gọi điện cho Veronica nói sơ lược tình hình tại đây cũng như nhờ Veronica chuẩn bị chút đồ ăn lót dạ trong nhà.

“Có sao không Lance, có cần Phúc bá tới không?” Nghe chuyện đầu bên kia Veronica cũng lo lắng hỏi.

“Không sao đâu người đẹp, chút gặp ở nhà, tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ sẵn đi.” Lance trêu ghẹo.

“Tui là dì của cậu đó, thật là ….” Chưa đợi Veronica bảo nổi lên Lance đã cúp máy. Trêu đùa người đẹp là thú vui tiêu khiển của Lance từ khi trọng sinh đến nay. Nhưng đa số Lance chỉ là miệng pháo, nổ là to còn chuyện tiến tới, hay để nó phát triển thêm thì….”em chưa 18” Lance thở dài. Đó cũng là lý do Lance không hứng thú với đi đây đi đó. Vì đơn giản là chưa đủ tuổi.

Khi cả bọn Lance đi khỏi phòng, lúc này Jame mặt đen lại kèm theo vô tận tức giận. Hắn phải tìm về cái nhục nhã này.

“Bọn đó là ai vậy Lâm?” Jame hỏi Thanh Lâm.

Lúc này mặt mũi sưng lên đang ôm mặt xoa xoa Thanh Lâm cũng không ngờ sự việc đi xa như vậy. Hắn không ngờ đối phương lại đột nhiên ra tay như vậy. Thường thì khi nghe tới cậu Jame là mọi người sẽ nhượng bộ lui binh. Còn đối phương thì khác, không cần hỏi cho ra lẽ cũng không cho hắn kéo da hổ. Trực tiếp đi lên là một đạp.

“Chắc là bạn học chung lớp với nhỏ em?”



“Bạn học? lớp 11 à?” Jame năm nay vừa thức tỉnh, qua vài tháng là bắt đầu tốt nghiệp, từ đây hắn sẽ lên kinh đô thi đại học tiến hành chuyên nghiệp đào tạo, sau này dựa vào quan hệ có thể tiến rất cao trong Chức Nghiệp Giả công hội. Rời xa cái thành phố biên cương này. Có thể nói từ đó về sau trong vận mệnh sẽ không có giao hội qua những người này.

Với suy nghĩ như thế Jame đôi khi nhìn những người xung quanh đồng lứa như người của hai thế giới. Một đứa bước đi trên trời, một đám thấp hèn phía dưới làm sao có thể giao tế được đây. Nhưng hôm nay bị bọn người đồng lứa cho một bạt tay đánh mặt kêu vang đôm đốp. Thù này, phải tìm về.

Jame lấy điện thoại gọi cho người thân. Đánh không lại gọi người, không tật xấu.

“Robert ca anh đang ở đâu đấy? em bị người đánh, ca qua gúp em một chút đi.”

“Ok! Nhắn tin cho anh địa điểm, anh tới liền!” Đầu điện thoại bên kia lên tiếng trả lời.

“Ok! Em nhắn liền.”

Tắt điện thoại gương mặt Jame đắc chí lên. Robert là nhân viên của cha hắn, đã là Địa cấp Trung giai, chức nghiệp là Chiến sĩ, tự mình tổ chức một đội Chức Nghiệp Giả quanh năm đi săn ma thú trong U Minh sâm lâm. Là một trong những chiến đội đắc lực trong việc tiêu diệt ma thú quanh khu vực.

“Đợi Robert ca tới thì tao sẽ cho tụi mày biết thế nào là lễ độ.” Jame cay cú.

---

Thanh toán xong thiệt hại cùng với an ủi Tiểu Kiều và Hinh Vũ cả bọn Lance bắt đầu chuẩn bị đi về quán café của Lance để tổ chức party tiếp. Đi phía sau Thanh Kiều cúi đầu trầm mặc kéo kéo góc áo của Lance hỏi “Có sao không anh…!”

Nhìn Tiểu Kiều rụt rè như thế, cô bé cứ như là làm chuyện gì lớn chuyện sợ người lớn phát hiện sẽ bị trách phạt, cũng như áy náy vì làm lỡ buổi sinh nhật của Hinh Vũ, từ lúc xảy ra sự việc tới giờ luôn miệng nói “Xin lỗi” Lance thấy mềm lòng, cũng phải thôi. Tuổi mới lớn như vậy chưa v·a c·hạm các mặt xã hội hôm nay sự việc như thế này, tâm lý như thế mới là bình thường.

“Không sao đâu em đừng lo, trời sập có Richard gánh nha, Pháp thánh tương lai, ai đụng ai c·hết.” Lance bán độ sang Richard, vừa nói vừa đùa. Để cô bé vơi đi phần nào tự trách.

“Hồi nãy tên kia động thiên phú hả Lance?” Richard hỏi nhỏ.



“Uh, một loại nào đó của gia tốc, nhưng biên độ gia tốc không cao, mắt thường vẫn có thể bắt kịp.” vừa nói Lance vừa chỉ chỉ mắt mình.

Richard hiểu, cũng tội cho tên kia, thiên phú gia tốc gặp ngay Lance là Động thái thị giác nên cho dù nhanh cũng có có giới hạn. Bên cạnh đó Lance luyện tập thường xuyên nên trừ khi nhanh tới mức phản xạ không theo kịp thì hầu như là đều bị Động thái thị giác của Lance khắc chế.

“Đứng lại.”

Vừa lấy xe ra sân cả bọn bị chặn lại phía trước là một nhóm năm người. Đứng phía trước nhất người cao to lực lưỡng, phía sau bốn người thì thấp hơn, nhưng cả năm người đều thuộc về loại cao to lực lưỡng. Khí tràn phát ra mạnh mẽ, linh năng ba động lợi hại như muốn nghiền ép cả bọn.

“Địa cấp, ít nhất trung giai.” Richard quay sang nói nhỏ với Lance để cho Lance quyết định.

“Còn nhớ trong mấy tiểu thuyết não tàng mình đọc không Richard. Hôm nay chắc chúng ta làm một lần phú nhị đại kéo da hổ rồi. Hy vọng trong đám này không có vai chính, cái gì mà ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo các loại.” Lance quay sang nói đùa với Richard. Nick nghe vậy cũng nói vào phụ họa.

“Đừng khinh thiếu niên nghèo, nhưng bọn hắn đâu có nghèo đâu? Cảm giác là phú nhị đại nha.”

“Thôi mấy người còn ở đó đùa giỡn. Lo giải quyết trước mắt kìa.” Phi Tuyết nhíu mài lo lắng nói. Thật hết nói bọn này, có chuyện tới nơi rồi còn đùa giỡn.

“Chờ chính chủ ra đã.” Lance lên tiếng. Đồng thời nhìn qua Richard gật đầu ra hiệu. Richard hiểu ý từ trong xe tìm kiếm gì đấy.

Lúc này Jame từ phía sau đi ra thấy Robert chặn đường bọn người Lance, còn đem theo cả đội viên trong đội thợ săn tới hắn đắc chí cười.

“Tao nói rồi tụi mày…”

Đùng!

Chưa kịp nói hết câu một tiếng súng vang lên rõ to. Định thần nhìn lại đã thấy Lance cầm súng tiến tới chỉ thẳng vào đầu của Jame. Kế bên Richard không biết lúc nào cũng cầm một khẩu súng chỉ về phía năm người chặn đường.

“Mày nói một tiếng nữa?” Lance bực bội lên tiếng. Làm Jame cũng im lặng.

Phía sau sự việc xảy ra bất ngờ Robert chưa kịp động thân tiếng súng đã vang lên, lúc này Robert mới chậm rãi phân tích tình hình.



Súng ống, chỉ có ba con đường có thể có. Một là q·uân đ·ội và cảnh vệ hai là đăng ký chức nghiệp xạ thủ sau đó căn cứ theo nhu cầu mà mua, ba là chợ đen.

Chợ đen nơi đó ngư long hỗn tạp, bọn thiếu niên này chắc chắn sẽ không có con đường đi tới chợ đen, chỉ còn lại thành vệ quân và q·uân đ·ội, nhưng nhìn lại hai khẩu súng lục trong tay của Lance và Richard đó là chế thức của q·uân đ·ội. Tiếng vang mười phần uy lực nói lên đó là đạn đặc chế, dùng để phá linh, chỉ có q·uân đ·ội có thể sỡ hữu, chức nghiệp giả bị một viên vào đầu cũng là đi lãnh cơm hộp. Đạn này cung cấp ra ngoài mười phần hạn chế cùng thủ tục rườm rà. Có thể nói xạ thủ bắn một viên là xót một viên.

Mà hai tên thiếu niên này sử dụng như là không cần tiền một dạng, đặc biệt khí chất của bọn hắn không phải dân đầu đường xó chợ. Robert biết hôm nay sự việc khó sử lý rồi.

Trầm mặc một chút Robert lên tiếng.

“Buông Jame ra, chuyện hôm nay….Coi như vậy thôi.”

“Robert ca…”

“Robert….”

“Về nhà nói sau!” Robert khẳng định với đồng bọn. Hắn đến nơi này là Jame nhờ vả tới tìm về mặt mũi, nhưng hắn không phải ngu ngốc mà đâm đầu vào họng súng. Mặc dù với thân thủ của bọn hắn chút súng đạn đó có thể không là gì nhưng nhìn đám thanh niên kia là hiểu. Không sang thì quý. Không tốt gây. Chuyện này sau này cùng hội trưởng nói lại. Lăn lộn nhiều năm ít ra cũng phải có ánh mắt.

Thấy bên kia cũng không có động tác gì quá giới hạn, Lance cười cười vỗ vỗ mặt của Jame đè sát súng vào giữa trán của hắn.

“Muốn ăn một viên ko? Mày nói tao dám ko?”

Lance mỉm cười, người ngoài nhìn vào khí chất của hắn lạnh nhạt kết hợp nụ cười cùng với hình ảnh hiện tại thật đập vào thị giác. Trong mắt hắn nhìn vào đối phương không một chút tình cảm, phản phất hắn không coi người trước mắt là gì cả. Còn có nụ cười kia thật quỷ dị.

Lance quay sang Richard nói tiếp:

“Biết không Richard, với những bọn như thế này chỉ cần một viên đạn vào đầu là thế giới lại yên tĩnh.”

Sau đó bóp cò súng.

Ầm!