Chương 16: U Cốc
Khe núi U Cốc – Ngoại vi rừng U Minh. Nơi này thuộc về phía ven rừng U Minh, đa số phân tán ma thú cấp một cấp hai, nơi đây có một khe hẹp trong núi tạo thành hình phểu, khi qua khe núi phía trong có một đầu dòng suối, cùng với thảm thực vật xanh tươi. Nơi này đa số được các mạo hiểm giả làm nơi trú quân qua đêm hoặc quá độ đi săn mỗi khi về thành không kịp. Nơi này cũng là địa điểm mà lớp của Lance tiến hành lần dã ngoại này.
Sở dĩ chọn nơi đây vì nơi này hệ số an toàn cao, ma thú cấp phổ biến là cấp một và hai, mật độ tập tru·ng t·hưa thớt là nơi thích hợp để các trường thực tập v·a c·hạm ma thú chuẩn bị cho tương lai sau này.
Khi cả đoàn người di chuyển tới đây bắt đầu dựng nơi đóng quân. Diệp Chấn Thiên cùng với đội của mình đóng trại trên mỏm núi gần đó, để tiện việc cứu hộ, cũng như có thể cảnh giác bao quát xung quanh.
Mọi người lần lượt chia nhóm tiến hành thăm dò, cùng với đi săn ma thú xung quanh. Đến tối lại tập trung về khe núi tiến hành đốt lửa trại, khoe nhau chiến lợi phẩm cùng với những điều mới mẻ hôm nay gặp được. Từ khi tiến vào đến nay đã là ngày thứ hai.
Ngay tại lúc này trong khe núi mọi người đang quây quần bên một đống lửa lớn, trò chuyện với nhau về buổi đi săn trong ngày. Đa số tụm năm tụm ba với nhau trò chuyện, có thể nói thời gian hai ngày qua, trải qua cùng nhau săn g·iết ma thú, cùng ở chung, trò chuyện với nhau, mọi người đã dần quen thuộc.
“Ngày mai là kết thúc buổi dã ngoại rồi. Tối nay là đêm cuối rồi….” Phi Tuyết lúc này đang ngồi nghịch lửa trại, kế bên là Lance và Richard. Trong giọng nói còn mang theo chút tiếc nuối. Có thể nói năm cuối cấp luôn là năm học đẹp nhất đời học sinh. Tuổi xuân vừa chợt tới, cũng là năm tháng mơ mộng nhất trong đời.
Nhưng ngày vui thì ngắn, buổi tiệc nào lại không tới lúc tàn.
“Lance, kể chút chuyện ở Thiên Hùng Quan đi, Ngoài đó có đánh nhau thật sao?” Phi tuyết bỗng nhiên đổi đề tài. Dù sao nàng vẫn muốn thân cận với Lance, không trách được, đẹp trai nam sinh luôn là được nhiều người mến mộ.
Tình hình biên giới lúc nào cũng là đề tài cho những nam sinh nữ sinh này hứng thú. Mặc dù thông tin trên mạng đa số là một mãng hòa bình, nhưng là thành thị gần biên giới mọi người đều biết hoặc nghe một chút tiếng gió.
“Đánh nhau đâu? Nghe ai nói vậy? Tôi ra ngoài đó chỉ là đi săn vài chỉ ma thú cấp một, rồi vào thao trường luyện chung với binh lính ngoài đó thôi. Chủ yếu luyện tập xạ kích.”
Lance tránh né nói về vấn đề ngoài thành biên cương, vì hắn không thích nói nhiều, cũng như chuyện xung đột vũ trang là vấn đề nóng nảy, bàn luận tới lại không hay.
“Thì kể nghe coi, có gì mà giấu hoài!”
“Có gì đâu mà kể…!” Lance lại lãng tránh.
“Sao lại không? Như là công tử đi ra ngoài biên cương, tham gia tập luyện chung với binh lính, lúc đầu bị mọi người nhìn với ánh mắt chán ghét vì là con ông cháu cha, rồi thì Lance đã dùng năng lực của mình chứng minh với mọi người, cũng đạt được sự tán thành của mọi người. Rồi thì làm vài nhiệm vụ trinh sát đơn giản, trong quá trình này gặp phục kích của đối phương cả đội rơi vào hiểm cảnh, cũng may ngay lúc đó với sự cơ trí cùng với sự anh minh thần võ của mình đã phản sát lại đối phương, cứu cả đội từ trong cơn nguy cấp thành vì anh hùng của đơn vị.”
Phi tuyết vừa nói vừa say mê trong câu chuyện của mình. Nói xong nhìn lại đã thấy Lance và Richard đang há hốc mồm nhìn mình với ánh mắt không thể tin được.
“Đặc sắc, ca lại không biết ca anh minh thần võ đến vậy luôn ấy!” Lance đưa ngón tay cái khen ngợi.
Richard thì sờ tay lên trán Phi Tuyết, lại sờ tay lên trán mình so sánh thân nhiệt.
“Làm sao mà lúc nào cũng có chuyện vậy. Đâu ra mà lúc nào cũng có chuyện xoay quanh tôi thế. Đi ra ngoài đó chỉ là luyện tập bắn súng thôi. Rắc rối đâu mà lắm chuyện thế. Mấy tình tiết đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi bạn, ca mới mười tám tuổi, ca còn con nít, gì mà đánh trận gì mà phản sát… Bắn c·hết một con thú mặt vàng như nghệ rồi ở đó mà phản với sát.” Lance lắc đầu bó tay với nhỏ này.
“Ca còn con nít…” Phi tuyết lập lại…nghe nó sai sai ta? Nhưng cảm thấy mình đi hơi xa nên Phi tuyết đành lãng sang chuyện khác.
“Cuối năm nay, Lance dự định đi trường nào?”
“Tham quân, hai năm sau rồi tính tiếp. Tôi lười đi học lắm, có khi lại ở nhà chơi.” Lance cười trả lời. Đi học lại về đế đô, lúc đó lại có chuyện. Dĩ nhiên hắn còn chưa nói hết.
“Còn em? Người đẹp? Thành chủ đã có ý định gởi em vào đâu chưa?” Lance nhìn Phi Tuyết ánh mắt mang theo một tia ngoạn ý cười. Kèm theo một tầng sâu xa khó hiểu ý tứ.
“Nói rõ ràng, gởi là gởi thế nào?” Phi Tuyết nổi cáo, nàng biết trong câu nói của Lance hàm nghĩa như thế nào, chẳng qua là hỏi cha nàng có lựa chọn nhà nào thông gia hay không thôi. Mà đối tượng thông gia là chính bản thân nàng.
“Rồi rồi, đùa một chút, làm gì căng? Căng quá mai mốt không ai rước, nhớ tìm Richard nha!” Lance cười đùa, cũng không quên kéo theo Richard.
Tại Lance và Phi Tuyết cười đùa lúc, Richard đang ngẩn ngơ liếc nhìn về phía doanh trại xa xa một bóng người đang ngồi đó chơi điện thoại. Trong ánh mắt mang theo si tình, cùng với một phần không rõ hâm mộ ưu thương.
“Richard! Tập trung!”
Nghe gọi mình Richard giật mình. Chỉ thấy Lance và Phi Tuyết đang bốn mắt nhìn hắn. Phi Tuyết thì trên miệng cong lên một vòng mỉm cười khó hiểu. Lance thì lắc đầu, thôi xong. Thằng bạn mình coi như hết cứu.
Nhìn về phía hai người, Richard lại ngượng ngùng nói.
“Cái gì đó?”
“Cái gì là cái gì đó?” Lance hỏi ngược lại.
“Cái gì đó là cái gì đó?” Phi Tuyết cũng hùa theo hỏi.
Nhận ra mình đã b·ị b·ắt gặp Richard quả quyết im miệng. Không có cách, tình yêu làm chúng ta phai mờ lý trí. Lance một bên bắt đầu lên lớp cho thằng bạn. Nhích lại gần cặp cổ Richard, Lance khuyên nhủ:
“Richard, nghe ca. Nữ nhân sẽ chỉ làm ảnh hưởng chúng ta tốc độ xuất đao.”
Nghe như thế Phi tuyết bĩu môi không chịu thua kém “Nam nhân với ta cũng là như thế.”
“Nhưng ca là Pháp sư, việc rút đao dành cho bọn tay chân kia đi làm, người ưu nhã như ca sao lại phải xông pha rút đao đây?” Richard phản bác, cũng làm ra một động tác phất tay ưu nhã.
Nghe Richard phản bác, Lance bỗng nhiên đuối lý, ah thằng bạn mình nay khai khiếu rồi… cũng không biết nói gì im lặng nhìn nhìn hắn.
Ở một bên Phi Tuyết thấy Lance im lặng như vậy cũng phì cười. Lâu lâu mới thấy Lance bị ăn thiệt thòi. Chưa kịp cười xong Lance đã ra dấu mọi người im lặng. “suỵt”
“Mọi người yên lặng!” Lance nói to lên cho mọi người xung quanh nghe. Bất ngờ trước lời nói của Lance mọi người cũng lựa chọn nghe theo im lặng không có lên tiếng. Trong đêm bỗng nhiên im bặt. Lúc này xung quanh chỉ còn lại tiếng tí tách của cây gỗ cháy trong đống lửa, còn lại chu vi xung quanh lại tỏ ra đột nhiên im ắng đáng sợ. Nhận ra không ổn Richard quay sang nhìn Lance ánh mắt như đang hỏi:
“Quá im ắng” Lance thì thầm. Đồng thời phát động thiên phú thị giác. Hoảng hốt một chút Lance quyết định thật nhanh.
“Richard gọi Diệp Ca, Phi tuyết gọi cô giáo lại đây, mọi người dựa sát vào với nhau, tất cả lấy đèn ra chiếu rọi bốn phía cảnh giác, nhanh!”
Cấp tốc mọi người nhanh chóng lấy ra v·ũ k·hí, cũng tự giác phân thành nhóm dựa sát vào nhau, cảnh giác nhìn ra bốn phía. Lance cấp tốc phân công, đợi cô giáo Rachel tới cũng cầm đèn chiếu rọi ra ngoài lúc này cả đám mới rõ ràng uy h·iếp là thứ gì.
Xung quanh hiện lên hàng trăm con mắt đỏ lóe sáng. Chúng phiêu hốt bất định, Trên thân bọn chúng như có như không mơ hồ bốc lên khói đen, thân hình bọn chúng như dung nhập vào màn đêm. Chúng như u linh phiêu đãng, có thể từ bất cứ đâu xuất hiện. Phảng phất nói cho đám nhân loại kia biết, chúng là bóng đêm. Bóng đêm là chúng.
Vẫn đang phát động thiên phú thị giác Lance lắc đầu, phía sau Lance lúc này là Rachel cùng với tất cả học sinh tham gia chuyến đi lần này. Mọi người càng dựa sát vào nhau. Trên mặt mọi người hiện lên kinh hoàng thần sắc. Tâm trạng trở nên căng thẳng, v·ũ k·hí trên tay trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Đêm càng lúc càng sâu, mọi người không ai dám lên tiếng. chỉ còn lại tiếng tí tách từ đống lửa đang nhanh chóng lụi tàn.