Chương 19: Cứu viện (1)
Phi Tuyết đang trong một tình huống tuyệt vọng khi bị mắc kẹt trong hốc đá dưới thác nước, cùng với Lance và Richard đang hấp hối bên cạnh. Cô không thể tin vào những gì đang xảy ra và cảm thấy như đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng.
Ban đầu, Phi Tuyết cảm thấy hoảng sợ và bối rối, không biết đây là tình huống gì và phải làm gì để thoát ra khỏi đó. Lúc này Phi Tuyết cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo và tìm cách giải quyết tình huống. Tuy nhiên, càng ngày lại càng cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng. Cô cảm thấy bị kẹt trong một tình huống không thể giải quyết và không có lý do gì để hy vọng.
Sự sợ hãi của Phi Tuyết tăng lên khi thấy hai người đồng bạn của mình đang hấp hối và không thể giúp đỡ được gì. Nàng lo lắng về tình trạng của họ và cảm thấy một sự bất lực đáng sợ. Cô cảm thấy mình đang bị tách biệt với thế giới bên ngoài và không có ai có thể giúp mình.
Tâm lý khủng hoảng của Phi Tuyết lần nữa tiếp tục tăng lên khi cô cảm thấy mình đang bị lãng quên và bị kẹt trong một nơi không ai biết đến. Phi Tuyết cảm thấy sợ hãi và lo lắng về tương lai của mình, không biết liệu có thoát khỏi tình cảnh như thế này. Liệu mọi người ngoài kia có thoát khỏi t·ruy s·át của U Minh Lang.
Bao nhiêu cảm xúc tiêu cực tồn tại sắp kéo đổ phòng tuyến của Phi Tuyết những v·ết t·hương do U Minh Lang gây ra truyền tới lúc này quá đau đớn làm cô phải cố gắng tỉnh táo. Cuối cùng Phi Tuyết cắn răng cố chịu đựng mà tiếp tục kiên trì.
“Không biết tình hình ngoài kia thế nào?” Gọi cho Veronica cùng với phụ thân của mình xong Phi Tuyết tự nói một mình.
Lúc này trong góc tối phía sau thác nước vẫn y nguyên tiếng thác nước rơi xuống ầm ầm, vẫn băng phong phía trước một khối băng từ thủ bút của Richard. Nhưng mệt mỏi cùng với mất máu quá nhiều đã làm cho Phi tuyết một mảnh mơ hồ. Giờ đây nàng biết nàng phải cố gắng cầm cự không để bản thân mình gục ngã, nàng phải cố gắng tỉnh táo để chờ cứu hộ và hy vọng mọi người sẽ mau đến đây.
Sự sợ hãi lại xâm chiếm lấy tâm trí, từng hình ảnh bị tập kích của các bạn học hiện lên trong đầu. Những tiếng la hét, những tiếng khóc than cùng với những mảnh tàn chi bị cắn xé. Máu tươi tràn ra nền đất và con U Minh Lang hai đầu đang nhìn ngóng đây hết thảy, miệng của nó cong lên như mỉm cười quỷ dị. Mắt của nó lóe lên sự tinh ranh, cũng như hả hê vì đã làm được thỏa mãn một điều gì đó. Cả người U Minh Lang bốc lên khói đen đặc quánh như dung nhập vào màn đêm phản phất chúng từ màn đêm ngưng tụ mà thành.
Tất cả tạo thành một bức tranh không thể xóa nhòa trong tâm trí của Phi Tuyết.
Sự cô đơn và lạc lõng lại bủa vây xung quanh. Lúc này Phi Tuyết chỉ biết ngồi cuộn hai tay ôm gối và khóc thút thít.
"Gọi cho cha, đúng gọi cho cha...!"
…
Ngay thời gian nhóm của Lance b·ị t·ruy s·át vào sâu trong khe cốc. Phía ngoài đàn U Minh Lang vẫn đang party xác thịt cùng với Vương của mình. Rất nhanh sau đó Diệp Chấn Thiên cùng cả team đã lao về khe Cốc.
Ngay từ khi nhận được điện báo của Richard hắn đã nhanh chóng triệu tập mọi người lao về khe cốc. Trên đường đi lại nhìn thấy pháo hiệu bắn lên, lúc này Diệp Chấn Thiên đã hiểu tình hình nguy cấp như thế nào.
“Mọi người nhanh chóng. Tình hình rất gấp.” Diệp Chấn Thiên quát lớn.
“Rõ!”
Chỉ thấy trong đội hình lúc này có hai người bắt đầu triệu hồi Linh Giáp cùng với Diệp Chấn Thiên cả ba tách ra trước, lao v·út đi về phía U Cốc.
“Chúng ta đi trước, mọi người nhanh chóng theo sao. Gọi tổng bộ đề phòng tình huống nguy cấp.” Diệp Chấn Thiên lên tiếng phân phó.
“Rõ!”
Chỉ vài phút lao nhanh về phía U Cốc, trước mắt cả ba người lúc này là cảnh tượng đồ sát của đàn U Minh Lang, khi ba người đi tới nơi cũng là tiếng la hét dừng lại. Ngay lúc đó U Minh Lang vương hú lên một tiếng bỗng cả đàn U Minh Lang lúc này chuyển hướng mục tiêu về phía nhóm của Diệp Chấn Thiên.
“Diệp Ca! Là U Minh Lang Vương” Một người mập mạp la lên.
“Tấn Công!”
“Mập mạp kháng U Minh Lang Vương, Tiểu Linh nhanh chóng giải quyết đám còn lại. Tranh thủ nhanh chóng giải quyết, làm thịt Lang Vương sau cùng.”
“Rõ!”
Khi nhận lệnh t·ấn c·ông lúc này người gọi Mập mạp từ phía sau giáp bật lên hai tấm chắn thật to. Mỗi một tấm chắn tạo thành từ kim loại và hoa văn phức tạp chạy khắp cả tấm chắn. Chúng phát quang ra màu vàng chạy trong các đường vân trên tấm chắn. Giáp của người này trang bị dày và nặng phản phất như pháo đài bằng sắt kiên cố sừng sững không ngã. Khi trang giáp bật lên tạo thành một tấm chắn năng lượng che khuất người.
Trang bị hai tắm chắn Mập mạp lao nhanh về phía U Minh Lang vương triển khai triền đấu. Đón đỡ những đòn t·ấn c·ông của U Minh Lang vương, phong bế tất cả t·ấn c·ông của nó.
Bên cạnh Diệp Chấn Thiên lao lên rút bên hông chiến đao vọt thẳng vào bầy U Minh Lang triển khai chém g·iết.
“Khai Sơn!” Diệp Chấn Thiên hét lớn đồng thời bổ một đao về một con U Minh Lang đang lao tới, với tốc độ vượt trội cùng với đao pháp tinh diệu. Chỉ một đao đối mặt đã chặt đôi chỉ U Minh Lang này làm hai phần.
“Hồ Điệp xuyên toa!”
Một bên khác Tiểu Linh cũng lấy v·ũ k·hí ra lao vào bầy U Minh Lang. Chiến giáp của nàng khác hẳn với của Mập Mạp. Chiến giáp của nàng thon gọn cho người nhìn cảm giác nhanh nhẹn và tràn đầy vẽ anh khí. Với các đường vân màu xanh lá dọc theo những hoa văn của chiến giáp. Chúng lập lòe ánh sáng làm người ta mê say.
Vũ khí của nàng là một đôi đoản đao màu xanh lam với các đường vân màu đỏ chạy dọc theo sóng đao, làm nổi bật lên vẻ đẹp quỷ dị của chúng. Tiểu Linh lao vào bầy U Minh Lang như chỗ không người, nàng bước đi bộ pháp như hoa hồ điệp, xuyên toa qua lại trong đàn U Minh Lang, hai tay đao pháp lưu loát lướt qua một chỉ U Minh Lang là một chỉ U Minh Lang bị cắt đứt tứ chi rơi rụng, có con bị cắt rơi cả đầu.
Đàn U Minh Lang lúc này như một đám cừu non đợi bị làm thịt. Mà những đòn t·ấn c·ông của bọn nó cũng chỉ là theo bản năng nhưng không thể làm gì tốt hơn. Vì đối mặt với bọn chúng là đỉnh cao khoa học kỹ thuật và ma pháp hiện đại kết hợp. Những đòn t·ấn c·ông sắc bén của đám U Minh lang khi gần người chỉ lóe lên ánh sáng từ lồng năng lượng của chiến giáp.
Chúng không thể xuyên phá lồng năng lượng của giáp. Mọi sự t·ấn c·ông dường như vô vọng, lúc này tình cảnh là một bên bị đồ sát và một bên chống trả. Đối ngược với vài phút trước đây.
Chiến đấu một lúc lang vương thấy từng chỉ từng chỉ U Minh Lang bị đồ sát nó càng gấp hơn, t·ấn c·ông điên cuồng hơn. Nhưng đối diện tên này cứ như một tấm sắt cản đường, khóa chặt mọi hướng t·ấn c·ông cũng như cứu viện của nó. Nó bắt đầu cảm giác bất lực, nó vẫn không hiểu tại sao một nhân loại chỉ là địa cấp lại có thể chống đỡ thế công của nó ngoan cường như vậy. Những cú táp, những cú tát không chút khoa trương nào ngay cả kỹ năng thiên phú “Bóng tối tập kích” của nó đều bị chặn hết.
Cảm giác cứ như nó đang đập vào một tấm sắt mà không phải là nhân loại. Nó có nghĩ nát óc cũng không tài nào hiểu được đối diện nó là đỉnh cao của khoa học của nhân loại hiện tại. Có thể dùng nguồn năng lượng ngoài để khởi động, có thể liên tục chiến đấu đến khi năng lượng cạn kiệt. Nên cho dù chỉ là địa cấp, nhưng năng lượng dự trữ lớn rất nhiều, có thể mài c·hết nó một cách dễ dàng.
Nhận thấy tình hình đang bất lợi, bỗng nhiên Lang Vương gầm lên một tiếng chấn bay lên bụi mù cùng với Mập mạp sau đó quay đầu vọt thẳng vào rừng U Minh. Theo sau đàn U Minh Lang thấy lang vương đã quay người bỏ chạy lập tức cả đàn tan tác, quay đầu bỏ chạy tán loạn.