Chương 44: Chân tướng
Cùng ngày hôm đó tại – Ký túc xá thiên phong thư viện.
“Thiên Phong đế quốc chính thức tuyên bố c·hiến t·ranh cùng Geman đế quốc”
Lúc này Richard đang xem tin tức cũng bất ngờ, đồng thời gọi điện thoại về cho Hunter cùng với Lance, Nick nhưng vẫn không gọi được. Tất cả đều thông báo không liên lạc được. Lúc này Phi Tuyết gọi tới.
“Richard, có gọi về cho Lance được không?”
“Không gọi được, không biết ở nhà như thế nào? Phi tuyết có gọi về được không?”
“Tôi cũng không gọi được, bạn bè trong học phủ có người thân ở phía nam cũng không liên lạc được.” Phi tuyết lo lắng nói. Từ khi nhận được tin tức cô đã gọi về nhà cho cha cô nhưng không liên lạc được. Tất cả cứ như là bỗng dưng biến mất. Mang tâm trạng lo lắng Phi tuyết gọi cho Richard.
“Tình hình trước mắt chắc chưa được khắc phục đâu, hay là chúng ta về nhà!”
“Điên hả, nơi đó đang c·hiến t·ranh đó, súng đạn bay đầy trời về đó chưa tới nơi đ·ã c·hết trên đường rồi.” Richard ngăn cản. Mặc dù lo lắng thì lo lắng nhưng hắn vẫn biết phân rõ lợi và hại không có máu nóng mà trở về.
“Chỉ hy vọng mọi người có thể an toàn đi, Phi Tuyết cứ chờ thông tin đi, và đừng làm gì ngu ngốc!” Cúp máy Richard thì thào.
Bên kia Phi Tuyết cũng thẫn thờ. Giờ đây nàng cũng không biết phải làm thế nào. Mọi việc tới quá đột ngột, đang yên đang lành tự nhiên c·hiến t·ranh ập đến. Nàng lúc này đang ngồi trên giường hai tay ôm gối mà cầu nguyện cho mọi người.
“Hy vọng mọi người bình an!”
…
Ba ngày sau.
Tỉnh dậy trên giường trắng tinh cùng với khung cảnh quen thuộc xung quanh, vẫn giường nệm đó, vẫn là phong cách trang trí như thế, đầu đau buốt như say rượu chưa tỉnh.
Tất cả như thể ngày đầu tiên Lance xuyên qua thế giới này. Tỉnh dậy nhìn xung quanh. Nhưng lúc này thân thể mang đến cảm giác đau nhức làm hắn không thể không nhăn mặt. Cố gắng gượng dậy lúc này Lance mới làm rõ tình hình của mình cũng nhớ lại hình ảnh lần cuối hắn thấy là phô thiên cái địa máy bay che ngợp bầu trời.
Ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm thân ảnh Nick, lúc này cửa phòng bật mở. Một dáng người xinh đẹp đi vào, người này dáng cao ráo. Thoáng chốc làm hắn nhớ lại hình ảnh Veronica ngày đầu khi hắn vừa xuyên việt tới.
“A, thiếu gia tỉnh rồi à! Nhanh đi thông báo lão gia.”
Y tá nhanh chóng phân phó. Đồng thời đi đến bên Lance đỡ hắn dậy.
Thất thần một chút Lance được sự giúp đỡ của Y tá mới ngồi thẳng dậy. Thu thập tâm tình Lance quay sang y tá lên tiếng.
“Đây là đâu vậy?”
“Đây là nơi ở tạm thời của bá tước, thiếu gia đã hôn mê ba ngày rồi!”
Y tá vừa nói xong từ bên ngoài bá tước Finn đi vào, theo sau là Hunter phó tướng. Hunter phó tướng lúc này sắc mặt trắng bệch kiểu như lao lực quá nhiều.
“Cha! Chú Hunter!”
“Con thấy trong người thế nào rồi?” Bá tước lên tiếng hỏi.
“Chỉ là lao lực một chút, tinh thần cảm giác như trên say rượu chưa tỉnh, còn lại không có gì đáng ngại. Nick đâu rồi cha?” Lance cảm thụ cơ thể mình một lượt sau đó trả lời đồng thời cũng không quên hỏi thăm Nick.
“Vậy là được rồi! Con an tâm Nick đã đi theo đội Diệp Chấn Thiên về Jerusalem rồi. Nick nó cứ hỏi con suốt, con đã hôn mê ba ngày rồi. Mọi người cũng lo lắng cho con lắm!”
Bá tước lên tiếng kèm theo thở phào nhẹ nhõm. Có thể nói mấy ngày nay hắn rất lo lắng cho Lance. Chưa kể ở đế đô còn có một lão già ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm cháu yêu của hắn.
Từ khi bá tước gọi điện cho lão bá tước thì quan hệ giữa hai cha con đã dần dần hòa hoãn hơn nhiều, không còn cạch mặt nhau như trước nữa. Đặc biệt lão bá tước cực kỳ thích Lance còn luôn miệng nói sau này nhà William nhờ cả vào hắn. Liên tục căn dặn bá tước lo cho Lance.
“Mọi người có thể cho chúng ta không gian riêng chút được không?” Lance lên tiếng. Xác định tình hình cũng như qua rồi hốt hoảng, giờ đây Lance hắn muốn hỏi thông tin cũng như muốn biết tất cả những sự việc đang diễn ra là như thế nào.
Hắn cảm giác mình hai mắt như mù, như một con cờ bị ai đó nắm mũi dắt đi. Đi chỗ nào đánh chỗ nào. Cảm giác vận mệnh cứ như trò đùa đang đẩy hắn đi chỗ này chỗ kia làm cái này làm cái kia.
Một cảm giác bất lực mà từ lâu rồi Lance không mới gặp lại. Cảm giác không có sự lựa chọn. Tất cả cứ như là hắn tự giác làm như vậy. Nhưng cuối cùng mới vỡ lẽ là đó không phải sự lựa chọn mà đó là hắn phải làm như vậy.
Bá tước quay sang nhìn Hunter đồng thời gật đầu, Hunter phó tướng cùng y tá xoay người rời đi. Lúc này trong phòng chỉ còn bá tước cùng Lance. Không khí lại bắt đầu cô động đè nén, cảm giác nặng nề bao quanh cả phòng.
“Cha, nói cho con những gì con chưa biết đi.” Lance tiếp tục lên tiếng.
Im lặng một chút, bá tước kéo cho mình một chiếc ghế ngồi kế bên Lance bắt đầu lên tiếng.
“Sự việc có lẽ bắt nguồn từ khi mẹ con mất đi. Khi đó ông ngoại con Saint.Alber rất tức giận ngay vài ngày sau đó đã đi tới đây đòi mang hai anh em con đi, nhưng ông nội con không chịu. Lúc đó hai người đã xảy ra mâu thuẫn. Cuối cùng ông ngoại con nhượng bộ trở về sau đó cắt đứt quan hệ, một thời gian sau Veronica đã tới để chăm sóc hai đứa con.”
“Khoan đã! Cha nói là … Quang Minh đế quốc, một trong năm thánh giả Saint.Alber là ông ngoại con?” Lance hỏi lại… Con mắt trừng lớn!
“Con sao thế Lance? Lúc con bảy tuổi ông ngoại có gặp con một lần mà?” Bá tước nhìn Lance khó hiểu.
“Nhỏ quá con quên rồi!” Lance lảng tránh trả lời, thời gian đó hắn còn chưa qua đây làm sao mà biết.
Nghĩ nghĩ một lúc bá tước tiếp tục nói.
“Thời gian đó ông ngoại con rất tức giận. Vì ta đã không bảo vệ được mẹ con… lúc đó nếu không có ông nội con ngăn cản ta đã bị lão Saint đánh gần c·hết!”
Nói đến đây bá tước hiện lên một tia buồn rầu, sự việc không thể trách cứ lão Saint được, thời gian đó chính hắn truy tra gần chân tướng cũng không biết phải sử lý như thế nào. Vì chuyện đó còn náo mâu thuẫn cùng lão già.
“Lần này là một lần nghi thức lên cấp cùng với trả thù kết hợp của ông ngoại con.” Bá tước thở dài.
“Nghi thức? kiểu như hiến tế cho tà thần các kiểu hả?” Lance nhíu mài hỏi. Hắn cảm giác hôm nay đầu óc của hắn không đủ dùng, vì sao đang ở khoa huyễn với máy bay mẫu hạm robot giờ lại thành huyền huyễn với nghi thức các kiểu rồi.
Bên cạnh bá tước Finn cũng kiên nhẫn giải thích.
“Biết tại sao tu luyện nhiều người như vậy nhưng thánh giả chỉ có lác đác mấy người đó không?”
Lance lắc đầu.
“Con đường tu luyện Địa cấp là coi như nghề nghiệp quen tay, Thiên cấp là bắt đầu chuyên nghiệp trong lĩnh vực đó. Tiếp theo thánh giả đại biểu trên con đường đó là kiệt xuất, là đi đến mức tận cùng của nó, quá trình này cần một sự thăng hoa trên tinh thần, một sự viên mãn trong nghề nghiệp đó. Cùng với nghi thức sẽ giúp chúng ta lột xác và thăng hoa từ đó nhất cử lên thánh giả.”
“Vậy thì cứ căn cứ theo người trước đi rồi làm nghi thức tương tự là có thánh giả rồi.” Lance chen ngang hỏi.
“Nhưng ở mỗi lĩnh vực khác nhau có một nghi thức khác nhau, không ai giống ai cả. Vì con đường nghề nghiệp điều có đặc sắc của từng người. Nó mang dấu ấn riêng biệt của từng người, con đường người này đi chưa chắc người sau sẽ đi được.” Bá tước Finn lắc đầu.
“Nếu mà dễ quá thì đại lục thánh giả đi đầy đất rồi. Chưa kể tìm tới nghi thức cũng phải có cách thực hiện và điều kiện thực hiện nữa. Như lần này Veronica lấy mười năm thông tin gián điệp, bố cục phòng thủ cả nam bộ, danh tiếng của cha, vô vàn âm mưu hoạt động bên Geman kèm theo là cả thành Tiso bồi táng để nhóm lửa c·hiến t·ranh giữa hai đế quốc nhất cử hoàn thành nghi thức…”
“Thật điên cuồng…!” Lance lắc đầu.