Chỉ cần nghe được câu trả lời anh muốn nghe thì Ngạn Hy liền tự quyết định bẻ lái rẽ sang một hướng khác mà chẳng chịu đưa cô về nhà.
- Anh...đang lái xe đi đâu vậy?
Trông Ngạn Hy có rất nhiều tâm sự, sau cuộc nói chuyện với ông bà nội, tâm trạng của anh cũng từ đó mà tụt dốc không phanh.
- Đi nhậu.
Thốt ra hai chữ ngắn gọn, dù cô không muốn vướng vào bia rượu nhưng thấy anh buồn bã thế này lại chẳng nỡ dứt khoát phản đối. Tuy nhiên Ngạn Hy là idol, nếu ra ngoài nhậu nhẹt cũng cần phải cẩn trọng, kẻo bị cánh phóng viên bắt gặp lại khổ.
- Dù sao anh cũng là người nổi tiếng, ra ngoài uống như vậy e rằng không hay đâu.
Ngạn Hy thoáng im lặng, anh hiểu điều cô vừa nói, nhưng mỗi khi tâm trạng không tốt, anh luôn mượn rượu giải sầu, có như vậy tâm trạng mới có thể khá hơn.
- Đến nhà cô được chứ?
Từng cú sốc nhẹ nhàng ập đến, vừa bảo anh không nên ra ngoài nhậu anh liền có ý muốn đến nhà cô, ý tưởng của anh quả thật rất phong phú. Tuy khá lo ngại, nhưng nhìn thấy tâm trạng bức bối, nét mặt khó chịu của anh khiến cô không nỡ từ chối.
- Vậy cũng được. Nhưng anh phải hứa là chỉ uống một ít thôi, tuyệt đối không được để say.
Lúc này Ngạn Hy chẳng muốn nghĩ nhiều, anh nhanh chóng gật đầu đồng ý. Điềm Manh chẳng rõ bản thân đang rơi vào tình cảnh nào nữa, bất ngờ va vào anh để rồi bị cuốn theo vô vàng sự việc khó đỡ cứ liên tục xảy ra.
Vỏ chai rượu nằm ngổn ngang ngoài ban công của căn nhà trọ nằm trên tầng hai tòa chung cư cũ kỹ được xây theo kiến trúc xa xưa, nơi sinh sống của những người dân lao động nghèo.
Anh liên tục uống không ngừng nghỉ, loại rượu Soju hương trái cây có nồng độ cao, một khi đã say thì có thể gục ngã rất nhanh.
- Anh uống nhiều rồi, đừng uống nữa.
Ngạn Hy ngồi tựa lưng vào tường, một chân duỗi thẳng, một chân co lại, tay cầm chai rượu liên tục uống. Bỏ ngoài tai lời nói của cô, bây giờ anh chỉ muốn giải sầu, có câu rượu vào lời ra, Ngạn Hy khẽ bộc bạch:
- Cũng vì tư tưởng môn đăng hộ đối của ông bà nội mà tôi phải xa mẹ nhiều năm, ba tôi và mẹ cũng từng chia tay, xa cách suốt thời gian dài mới được trùng phùng.
Cô tập trung lắng nghe lời anh nói, nam ca sĩ nổi tiếng bậc nhất showbiz, luôn xuất hiện đầy hào nhoáng trước mặt công chúng thật ra có rất nhiều tâm sự chất chứa trong lòng. Danh vọng, tiền tài cũng chưa từng giúp anh vơi đi nỗi đau mất mát năm xưa.
- Anh đã sống xa mẹ từ nhỏ sao?
Ngạn Hy gật đầu, ký ức về khoảng thời gian khó khăn ấy ẩn hiện trong đầu anh.
- Đúng vậy. Mẹ tôi xuất thân từ một gia đình nghèo khó. Trong khoảng thời gian yêu nhau, ba tôi luôn phải giấu ông bà nội về chuyện tình cảm với mẹ. Sau khi biết ba mẹ tôi yêu nhau, ông bà nội đã ra sức cấm cản...
Chẳng còn hình ảnh hờ hững, lạnh nhạt, hiện tại Ngạn Hy lại bộc lộ sự yếu đuối bởi những tâm sự chất chứa trong lòng suốt nhiều năm.
Vì sức ép từ ông bà nội quá lớn nên mẹ của anh quyết định rời xa người đàn ông mình yêu. Nào ngờ sau khi chia tay và bỏ đi được một tháng, bà ấy phát hiện bản thân đã mang thai. Do nghèo khổ không đủ điều kiện để nuôi nấng đứa trẻ nên từ khi anh vừa sinh ra đã được mẹ ruột gửi gắm cho mái ấm tình thương nuôi nấng. Mãi đến nhiều năm sau, Ngạn Hy mới được đoàn tụ với mẹ. Đến khi ba mẹ của anh gặp lại nhau, cả hai quyết định nối lại tình xưa, nhưng cuối cùng ba mẹ anh đã gặp tai nạn máy bay và ra đi mãi mãi. Nếu không chịu sự ngăn cấm từ ông bà nội thì chí ít họ đã có thể ở bên cạnh nhau lâu hơn chứ nào phải vừa hợp lại tan đến nhói lòng.
- Đừng uống nữa, anh say rồi.
Cô đưa tay cố giật lấy chai rượu đang cầm trên tay anh nhưng không thể vì Ngạn Hy giữ rất chặt.
- Tôi chưa say, cô không cần lo.
Cô đánh mặt sang hướng khác, tỏ ý phản bác:
- Tại sao tôi phải lo cho anh?
Anh nở nụ cười nhếch môi đầy bí hiểm:
- Không lo tôi say sẽ làm gì cô sao?
Cô vội nhìn thẳng mặt anh, đôi mày đẹp nhanh chóng chau lại:
- Anh dám?
Thấy cô phản ứng mạnh mẽ, anh càng có hứng thú trêu đùa:
- Cô nên nhớ, dù sao tôi cũng là đàn ông.
Anh càng nói càng thấy nguy hiểm, xem ra lần này cô đánh liền tin tưởng Ngạn Hy nên mới để anh vào nhà uống rượu, bây giờ Điềm Manh bắt đầu thấy hối hận.
- Anh...nếu anh còn nói mấy lời như vậy nữa thì tôi sẽ đuổi anh về.
Ngạn Hy vẫn giữ nụ cười gian trên môi, anh khui thêm một chai rượu rồi đưa cho cô:
- Tôi đùa thôi. Chẳng phải tôi đã bảo rồi sao, cô không phải gu của tôi. Vậy nên cô cứ yên tâm. Nào, mau uống tiếp đi.
Ban nãy cô đã uống hai chai, tuy chỉ hơi chóng mặt một chút nhưng vẫn còn rất tỉnh táo. Đây cũng là lần đầu tiên cô uống loại rượu Soju, quả thật càng uống càng thấy ngon.
- Tôi uống hết chai này thì anh không uống nữa được chứ?
Căn bản nếu anh muốn thì cô nào cảm được. Ngạn Hy gật đầu cho có lệ:
- Được, mau uống đi.