Hai ngày sau,
Cả ngày cô ở nhà một mình vì anh bận lịch trình quay MV, chuẩn bị ra mắt ca khúc mới. Cô đang nghĩ đến ông bà nội của Ngạn Hy, vì lo lắng ông bà vẫn chưa chấp nhận mình. Suốt thời gian qua cô ở cùng anh nhưng vẫn không thấy họ đến, chẳng lẽ nào ông bà nội đã giận anh đến mức chẳng thèm nhìn mặt? Phải chăng Ngạn Hy vì sợ cô lo lắng nên mới không nói cho cô biết?
Cô vừa nghĩ đến ai người đó lập tức xuất hiện, nghe tiếng chuông cửa
, Điềm Manh vội vã bước ra. Ban đầu cô chẳng rõ ai đến vì hôm nay Ngạn Hy đi đến tận tối nên anh nào có cuộc hẹn với ai, cho đến khi cô nhìn vào mắt mèo trên cửa rồi bất giác thốt lên:
- Là bà nội...
Dù chưa rõ mục đích bà ấy đến đây nhưng cô cảm thấy rất căng thẳng. Lúc trước khi chưa có tình cảm với anh, cô chỉ theo hợp đồng mà cố gắng diễn tròn vai cô người yêu dịu dàng, đứa cháu dâu ngoan ngoãn. Dù ông bà nội của anh không có thiện cảm hay ghét cô thì cũng chẳng sao, Điềm Manh nào bận tâm vì khi ấy cô chỉ diễn vì tiền.
Nhưng bây giờ câu chuyện rất khác, cả hai đã thật sự có tình cảm với nhau, vậy nên cô rất mong muốn có thể được người thân của anh yêu thương, nhưng thực tế thì ông bà nội lại chẳng ưa gì cô. Chính vì vậy Điềm Manh cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cô rất bối rối, lại càng thêm hoang mang vì hiện tại Ngạn Hy không có mặt ở nhà. Chợt nhớ ra chuyện đang giả mang thai, cô tá hỏa khi nhìn lại chiếc bụng phẳng lì của mình.
- Thôi tiêu rồi.
Điềm Manh vội vã chạy vào phòng, cũng may cô đã chuẩn bị sẵn chiếc gối nhỏ để phòng trường hợp ông bà nội đến bất thình lình. Cô thay chiếc đầm rộng rồi độn bụng, phải giả vờ như một thai phụ thực thụ khi ở trước mặt nội.
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên không ngừng, Điềm Manh lấy hết can đảm mở cửa ra, đồng thời niềm nở cất lời:
- Dạ con chào nội.
Vừa nhìn thấy cô, bà nội đã tỏ rõ thái độ chán ghét, ánh mắt lườm liếc không chút hài lòng. Nhìn chiếc bụng hơi nhô cao lấp ló sau lớp áo, bà ấy càng không muốn cô mang thai chắt của Lục gia.
- Cô làm gì mà lâu vậy? Tôi gõ cửa đau hết cả tay, thật chẳng ra làm sao!
Cô nở nụ cười trừ rồi nhanh trí viện lý do:
- Dạ dạo này con cứ hay buồn ngủ, lúc nãy vừa ngủ thiếp đi nên không nghe nội gõ cửa. Con xin lỗi. Con mời nội vào nhà.
Cô từng tìm hiểu qua, biết được phụ nữ mang thai có thể thường xuyên cảm thấy buồn ngủ nên lập tức lấy đó làm lý do. Nhìn thấy sự xuất hiện của cô ở nhà anh, bà nội vô cùng chán ghét. Vừa bước vào nhà liền không quên dằn một câu:
- Nhà này là của Ngạn Hy, cô đừng nghĩ dọn đến đây sống thì có thể ngang nhiên xem là nhà của mình. Người như cô thì tôi còn lạ gì nữa, tiếp cận cháu tôi vì tiền, mang thai với nó để được chia tài sản. Sao hả? Ở trước mặt tôi cô không cần vờ vịt nữa.
Điềm Manh cảm thấy bản thân vừa bị nội của anh xúc phạm, nhưng vì yêu anh nên cô chỉ đành nhịn nhục, tuyệt đối không thể cãi lại.
- Nội hiểu lầm con rồi, con không có...
Chẳng cần ngồi xuống ghế, bà nội vừa vào nhà đã cố tình gây chuyện. Cắt ngang lời Điềm Manh, dường như bà nội đã hết kiên nhẫn sau khoảng thời gian để anh sống cùng cô. Bà ấy cứ nghĩ anh chỉ vui chơi với cô qua đường, đến khi nhìn rõ sự nghèo hèn của cô sẽ tự khắc buông tay, nhưng xem ra hiện tại cả hai vẫn sống bên nhau rất hạnh phúc.
- Cô đừng diễn kịch nữa. Nói đi, muốn bao nhiêu thì cô mới buông tha cho Ngạn Hy?
Diễn cảnh trước mắt trông thật quen thuộc, giống hệt như kịch bản trong những bộ phim ngôn tình, khi nữ chính bị gia đình tài phiệt của người yêu ngăn cấm. Cô cứ nghĩ tình huống này chỉ có trong phim, nhưng nào ngờ cũng có ngày xảy đến với mình.
- Nội à, con và Ngạn Hy thật sự yêu nhau, con xin nội...
Những lời năn nỉ của cô đối với bà nội chỉ là dư thừa. Gia cảnh là điều cần thiết đầu tiên để ông bà nội của anh chấp nhận, vì vậy bà ấy chưa bao giờ xem cô là cháu dâu của Lục gia.
- Cô không cần nhiều lời. Tôi để cô ở cạnh Ngạn Hy cũng vì trong bụng cô đang mang chắt của Lục gia thôi. Sau khi sinh đứa nhỏ này ra, cô hãy rời xa cháu trai của tôi, đừng liên quan đến cuộc sống của nó nữa.
Bà nội quyết tâm muốn cô rời khỏi anh, nhưng tình cảm giữa cả hai rất sâu đậm, không chỉ ở hiện tại mà còn vô vàn kỷ niệm trong quá khứ, chuyện chia tay nhau là không thể.
- Hôm nay tôi đến đây, ngoài chuyện nói với cô vài điều vừa rồi thì tôi muốn đích thân đưa cô đi khám thai.
Nghe đến đây cô lập tức tái xanh mày mặt, nếu kiểm tra thì chắc chắn sẽ bại lộ.
- À, tuần trước con đã đi khám thai rồi, nội không cần lo đâu.
Bà nội đương nhiên không thể tin lời nói qua loa của cô, bà ấy nghiến răng, có chút dữ tợn đáp:
- Cô nghĩ tôi quan tâm cô à? Tôi là đang muốn kiểm tra xem cô có thật sự mang thai cốt nhục của Ngạn Hy hay không? Không nói nhiều nữa, mau theo tôi.
Vừa dứt lời bà nội liền nắm tay cô kéo đi, cô cố sức kháng cự rồi rút tay ra khỏi tay bà ấy, trước thái độ chống đối kịch liệt từ cô, bà nội hậm hực nói:
- Tại sao cô phải phản ứng mạnh như vậy? Chẳng lẽ cái thai trong bụng cô...