Vừa ra khỏi căn nhà hoang, anh lập tức thả cô xuống rồi tiếp tục kéo cô chạy về hướng đỗ xe ôtô. Ngạn Hy vội vã mở cửa xe ở ghế lái, nhưng cô cứ chần chừ chẳng chịu bước vào.
- Cô còn đứng đó làm gì, nhanh lên.
Cả hai đang đứng đối diện nhau, anh tiếp tục giục:
- Nếu cô không mau lên xe thì ngày mai hình ảnh của chúng ta sẽ lên trang nhất đấy.
Nghe đến đây cô liền thấy hoang mang. Dù trong thân phận hacker hay tác giả, Điềm Manh cũng chưa bao giờ tiết lộ đời tư cá nhân, mặt mũi của cô ra sao, độc giả chưa từng được nhìn thấy. Bây giờ vì chuyện cuộc gặp với Lục Ngạn Hy mà bị lộ mặt, lỡ như thông tin của cô bại lộ, độc giả nhận ra, kẻ thù phát hiện thì cuộc đời cô sẽ rơi vào bế tắc.
Không thể nghĩ ngợi thêm được nữa vì nhìn đâu cô cũng chỉ thấy toàn sự tiêu cực, Điềm Manh miễn cưỡng mở cửa xe ngồi vào trong. Cánh cửa đóng sầm lại, Ngạn Hy nhanh chóng lái xe rời đi, cố gắng cắt đuôi mấy tên phóng viên.
Bọn họ sau khi ra khỏi nhà hoang thì bị mất dấu cả hai nên không đuổi theo được nữa. Tuy nhiên nhìn vào thành quả vừa thu thập được trong máy ảnh, hai tên phóng viên săn tin bất chấp nhìn nhau rồi nỡ nụ cười đắc ý.
Xe lăn bánh một đoạn đường dài, Điềm Manh quay người ngó ra phía sau xe, cô không nhìn thấy kẻ nào khả nghi đang đuổi theo nữa nên vội cất lời:
- Bọn họ không bám theo, anh mau dừng xe đi, tôi muốn xuống xe.
Anh cảm thấy trong lòng có chút tổn thương vì biết bao cô gái chân dài lại có danh tiếng ao ước được ngồi lên xe của anh, được đích thân anh cầm lái cùng họ dạo quanh những con phố. Ấy vậy mà Điềm Manh có được diễm phúc bao người thèm muốn nhưng cô lại chẳng biết hưởng, chưa gì đã nằng nặc đòi xuống xe.
- Tôi nói anh có nghe không?
Thấy anh im lặng không đáp lời, cô mất kiên nhẫn nên cất tiếng hỏi. Ngạn Hy vẫn tập trung lái xe, ánh mắt lạnh lùng, nhất mực không để cô được toại nguyện:
- Chúng ta cần nói tiếp về chuyện đang dang dở lúc nãy.
Rõ ràng vẫn chưa giải quyết xong vấn đề mà cô đã có dấu hiệu muốn bỏ trốn, anh chạy xe đến một đoạn đường vắng thì dừng lại, tuy nhiên Ngạn Hy đã khóa chốt cửa, không để cô rời đi. Điềm Manh vặn thử tay nắm cửa nhưng không thể mở được, cô khó chịu nhìn anh:
- Anh mau mở cửa ra đi, anh muốn gì chứ?
Điềm Manh liên tục hỏi anh muốn làm gì, cô nam quả nữ ở trong xe cùng nhau thế này, thật lòng cô cảm thấy anh rất nguy hiểm.
- Tôi muốn nói chuyện rõ ràng. Cô định bỏ chạy hòng thoát tội à?
Lời anh nói cũng có phần đúng, nhưng điều cô lo ngại nhất chính là lúc này trên xe chỉ có hai người, lỡ như anh giở trò thì sao cô đủ sức để chống trả.
- Tôi không có, chỉ là...
Chẳng đợi Điềm Manh nói hết câu, dường như anh đã dần mất đi sự kiên nhẫn, Ngạn Hy gằn giọng:
- Cô chỉ được chọn một trong hai. Trả đũa kẻ thuê cô hãm Collin hay muốn bị vạch trần thân phận và ngồi tù?
Cấp độ đe dọa đã nhân đôi, lần này anh đưa cả luật pháp vào, biện pháp mạnh tay và rất dứt khoát. Điềm Manh hiểu rõ tính nghiêm trọng của việc cô đã gây ra, thật tâm ngay từ khi bắt đầu bước vào con đường trở thành hacker chuyên nghiệp, cô đã đoán trước những hiểm họa khó lường. Nhưng cuộc sống vốn dĩ có nhiều cơ duyên, chuyện gì đến cũng phải đến, bây giờ hậu quả do cô gây ra thì chính cô phải tự mình nhận lấy.
- Tôi...không thể để sự nghiệp tác giả của mình sụp đổ, càng không thể ngồi tù...
Thấy cô đã lộ rõ dáng vẻ "lép vế", anh tức khắc thừa thắng xông lên, nhất quyết không chịu chừa cho Điềm Manh một đường thoái lui. Lục Ngạn Hy xảo quyệt tiếp tục dùng khả năng phân tích phi phàm để thuyết phục Diamond:
- Cô thử nghĩ xem, nếu không chấp nhận lời đề nghị của tôi, cô sẽ bị lộ bí mật và dính líu đến luật pháp. Nhưng nếu cô đồng ý giúp tôi trả đũa thì bên kia không hề biết bí mật của cô để vạch trần. Chuyện nào có lợi cho cô hơn đã quá rõ.
Trong lúc cô vẫn đang hoang mang ngẫm nghĩ, Lục Ngạn Hy không quên bồi thêm một câu gây điếc người:
- Ngoài ra, cô phải nhớ điều này, nếu ngay từ đầu tôi không nương tay thì cô đã bị giao cho cảnh sát.
Lời nói lạnh lùng đến buốt giá, nhưng thật ra cách cư xử của anh vẫn còn rất tử tế so với những gì cô đã gây ra với công ty Collin. Cuối cùng anh cũng đồng ý cho cô thời hạn hai ngày để suy nghĩ.
- Đưa tôi mượn điện thoại.
Trước khi để cô rời khỏi xe, Ngạn Hy lại có một yêu cầu. Điềm Manh ngờ vực, cẩn trọng nên cứ chần chừ cho đến khi anh hằn hộc nhắc lại:
- Tôi bảo cô đưa điện thoại cho tôi.
Cô như cá nằm trên thớt, chỉ biết làm theo lời anh, vẫn là câu hỏi quen thuộc cất lên trong sự bất lực:
- Anh muốn làm gì?
Ngạn Hy im lặng cầm lấy điện thoại của cô nhưng nhanh chóng được ngược trở lại cho Điềm Manh:
- Mật khẩu!
Cô chợt nhớ ra, miễn cưỡng gõ password để anh có thể sử dụng. Ngạn Hy đưa tay bấm một dãy số vào máy cô rồi gọi đi. Chỉ vài giây sau, điện thoại trong túi quần của anh lập tức đổ chuông.
Anh lấy điện thoại ra, nhanh chóng lưu lại số máy của cô vừa gọi đến rồi trả lại điện thoại cho cô.
- Đó là số điện thoại của tôi. Kể từ bây giờ, mỗi khi tôi gọi, dù bất kỳ lúc nào thì cô cũng phải lập tức bắt máy, nếu không thì đừng trách.