Giai Thoại Anh Và Em

Quyển 1 - Chương 33




Edit: Sunnie

Vinh Nhung khiếp sợ nhìn Chu Tư Thành, trong phút chốc đầu óc trở nên trống rỗng, cô không tin vẫn tiếp tục hỏi, "Anh vừa nói cái gì....Lặp lại lần nữa đi...."

Chu Tư Thành ngồi ở đối diện cô, con mắt hẹp dài khẽ híp lại, lười biếng thở nhẹ ra một vòng khói. Gương mặt tái nhợt của cô trong mắt anh lại tràn đầy vẻ phong tình, anh nhẹ giọng cười cười, dựa vào ghế sô pha nhìn cô rồi nói: "Em phải dùng ánh mắt kiếp sợ đến như vậy để nhìn anh sao? Bây giờ anh là cổ đông lớn nhất của Vinh thị đó, Vinh Hưởng hợp tác với anh vô cùng vui vẻ. Ngược lại anh rất muốn biết, rốt cuộc thì em có đáng giá để hắn ta đưa ra cái giá như vậy hay không."

"...."

Vinh Nhung ngơ ngác nhìn người trước mặt, cả người lạnh tới phát run. Đây chính lý do vì sao trong điện thoại Vinh Hưởng lại nói câu xin lỗi kia? Cô cảm thấy mình thật nực cười, một giây trước cô còn ngây thơ ảo tưởng sẽ có tương lai hạnh phúc cùng với anh.

Chu Tư Thành nhìn côthật sâu, đôi mắt đen sâu ẩn sao gọng kính màu đen làm cho người khác không hiểu rõ, "Yên tâm, anh luôn luôn không có hứng thú với mấy chuyện ép buộc. Em và Vinh Hưởng...." Anh dừng một chút, rồi đột nhiên ánh mắt có chút lạnh, "Chẳng lẻ em vẫn còn cố chấp sao?"

Vinh Nhung kinh ngạc nhìn về phía anh, chẳng lẽ ngay cả quan hệ của hai người Vinh Hưởng cũng nói cho anh ta biết sao?

Chu Tư Thành đoán được tâm tư của cô, "Không phải Vinh Hưởng nói cho anh biết, mà là anh đã sớm biết rồi. Ánh mắt Vinh Hưởng nhìn em rất khác."

Vinh Nhungsiết chặt tay vào ghế salon, cô hoàn toàn sợ con người này, anh ẩn mặt ở phía sau nhưng lại hiểu rõ tất cả. Giọng Vinh Nhung có chút phát run, "Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?"

Chu Tư Thành nhíu mày, nhìn côrồi nghĩ ngợi chốc lát, giống như là đang suy nghĩ vấn đề gì đó rất nghiêm túc. Sau đó anh có chút bất đắc dĩ cười ra tiếng, "Anh thật sự thất bại như vậy sao? Anh muốn gì, chẳng lẻ em một chút cũng không biết?"

Vinh Nhungdời tầm mắt đi chỗ khác, không muốn nhìn anh thêm nữa,cô sẽ không ngây thơ mà cho rằng người đàn ông này thật lòng đợi cô. Nói cho cùng cũng chỉ là ham muốn chiếm giữ và lòng tự ái của đàn ông nổi lên thôi .

Chu Tư Thành biết cô không có trả lời mình, anh từ từ đứng dậy, sau đó thì đứng trước ghế sô pha hơi nhìn xung quanh phòng khách, sau đó nhíu mày nói: "Vinh Hưởng thật đúng là rất có tâm, rõ ràng là không muốn em vậy mà còn làm nhiều chuyện quan tâm tới em như vậy, không trách được.... tại sao em lại không bỏ được...."

Bên tai Vinh Nhung vanglên tiếng ong ong, cô chỉ muốn anh câm miệng lại đừng nói nữa. Cô cảm thấy, mọi thứ tốt đẹp ở phía trước đã biến thành ảo ảnh, khi anh xuất hiện thì mọi thứ liền sụp đổ. Cái gì là hạnh phúc, cái gì là tình yêu, tất cả đều chỉ là hoa trong nước trăng trong gương mà thôi, một gợn sóng thì sẽ biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ có cô như đứa ngốc mới có thể vui vẻ chịu đựng.

Chu Tư Thànhngồi xuống bên cạnh lan can, giơ tay lên khẽ vuốt tóc của cô,Vinh Nhunglặp tức né tránh. Đầu ngón tay của anh chỉ bắt được vài sợi tóc, dưới ánh mặt trời như những phiến đá màu đỏ nhỏ vụn. Chu Tư Thành cúi người hôn lên một sợ tóc đen của cô, ở bên tai cônói thật nhỏ: "Nếu như anh mà là em thì anh sẽ thông minh một chút. Mẹ em bệnh, cần tiền. Ba em, cần Vinh thị. Chỉ có một người, hắn ta không cần em."

Vinh Nhung cứng người ngồi ở trên ghế salon, chán ghét nghiêng người sang. Cô đã bị uy hiếp đủ rồi, tại sao ai cũng có thể uy hiếp cô. Sự tồn tại của cô không có một ai coi trọng, cứ mỗi một người đến là họ đều có môt lý do để lợi dụng cô.

Chu Tư Thành nhìn tay đôi tay trống không của mĩnh cũng không tức giận gì, chỉ là khóe miệng vẫn mang theo cườinhư cũ, anh chậm rãi ngồi dậy, nói với cô: "Anh đi trước đây."

*

Sau khi Vinh Hưởng cúp điện thoại thì cứ nhìn cửa sổ mà mất hồn, Tô Mộng thấy anh một lúc lâu cũng không nói chuyền, liền đến gần anh mấy bước, cẩn thận hỏi, "Anh có sao không?"

Sắc mặt Vinh Hưởng không tốt lắm, chỉ là lắc đầu một cái. Arvin ngồi ở trên ghế sa lon, không biến sắc nhìn chăm chú vào anh. Vinh Hưởng mệt mỏi dùng hai tay xoa gò má của mình rồi đi đến ghế sa lon ngồi vào đối diện với Arvin, "Chúng ta phải hoàn thành trước khiChu Tư Thành phát hiện. Cậu nói Leo gì đó có tin được không?"

Arvin gật đầu một cái, "Yên tâm, ông ta là bạn của cha mình hơn mấy chục năm rồi, nhân phẩm tuyệt đối đáng tin."

Vinh Hưởngthở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ lo lắng. Anhhạ mắt xuống nhìn tài liệu, tất cả đều ở trong kế hoạch, nhưng lại tính sai chuyện Chu Tư Thành và Tống Hải Thanh sẽ phản khán lại mình. Tống Hải Thanh ở sau lưng Vinh Kiến Nhạc lén bán ra cổ phần của Vinh thị, chờ đến khianh phát hiện ra thì đã có người mua vào một lượng lớn rồi.

Anh dùng rất nhiều đường dây cũng không tra ra được rốt cuộc là ai đang điều kiển sau lưng, chỉ biết là một công ty khoa học kỹ thuậ nho nhỏ nào đó tên Đông Diệu. Ông chủ tên là Lý Đông Diệu người Phúc Kiến, người có bối cảnh như vậy thì nhất định ở phía sau sẽ có người chống lưng như vậy thì mới có tiền bạc.

Cho đến khi Chu Tư Thành trở về nước thì anh mới biết chính là hắn ta ở sau lưng giở trò quỷ. Tâm tư Chu Tư Thành đối vớiVinh Nhung anh vẫn biết, lúc trước anh bỏ mặc không quan tâm, chỉ toàn tâm toàn lực đối phó Tống Hải Thanh. Nhưng lại không nghĩ rằng, Tống Hải Thanh hoàn toàn không biết nặng nhẹ, dám cả gan lấy đi phân nữa cổ phần trong tay Vinh Kiến Nhạc mà bán đi.

Bầy giờ Vinh thị gần như đã ở trong tay Chu Tư Thành. Đây là công ty do một tay Hồng Mộ sáng lập, cuối cùng để nó hoàn toàn rơi vào tay của Vinh Kiến Nhạc, nó là thứ duy nhất còn lại của mẹ anh.Vinh Hưởng nhất định phải đoạt lại nó một cách hoàn chỉnh.

Vào lúc anh đang sứt đầu mẻ trán thì Nhạc Lôi lại nói cho anh biết Tống Hải Thanh từng đi tìm gặp Chu Tư Thành! Anh không biết bọn họ đã có thỏa thuận gì, nhưnganh phải hành động trước, giải quyết tất cả mọi thứ có thể áp chế anh giải quyết hết.

Vốn là có thể toàn tâm toàn ý đối phó Chu Tư Thành, bây giờ bởi lại có thêm Tống Hải Thanh tham gia, nên anh mới giả vờ đồng ý yêu cầu của hắn.

Đối với Tống Hải Thanh, anh đã từng có như vậy một giây chần chờ, chuyện bà mắc bệnh ung thư anh đã biết, hơn nữa ánh mắtVinh Nhung hèn mọnnhư vậy, đã làm cho anhmềm lòng. Nếu như bà ta không hề gây sóng giónữa, thì anh sẽ dừng tay. Nhưng là bây giờ, coi như anhmuốn bỏ thìcũng chưa chắc Tống Hải Thanh sẽ buông tha anh.

Vinh Hưởnggiãy giụa rất lâu, anh và Tống Hải Thanh đấu đá như vậy sẽ ảnh hưởng tới Vinh Nhung ở chính giữa, cho nên anh chỉ có thể nói xin lỗi cô.

"Nghĩ gì thế?" Tô Mộng nhìn anh lại đang ngẩn người, cũng không nhịn mà nhíu mày lại, "Yên tâm đi, lần này chúng ta trong ứng ngoài hợp, những cổ phần kia tất cả đều như trong dự liệu.Chu Tư Thànhđã mua vào, Leo cùng đã tiếp xúc qua mấy lần với Lý Đông Diệu, rõ ràng là ông ta động lòng với chúng ta. Đến lúc Chu Tư Thành biết, thì chúng ta nhất định phải mua vào ."

Vinh Hưởnghạ mắt xuống không nói lời nào, Arvin hiểu ý anh: "Cậu đang lo lắng cho Nhung Nhung hay sao?Mặc dù Chu Tư Thành không phải là người tốt, nhưng cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Chỉ cần chúng ta hành động khá nhanh, Vinh Nhung nhất định không có việc gì." Suy nghĩ một chút Arvin nói tiếp, "Nếu không thì để Vinh Nhung về nhà họ Vinh đi, có Mộng Mộng ở đây, cậu cũng có thể yên tâm hơn."

Tô Mộng cũng phụ họa, "Đúng vậy, bây giờ cô ấy cái gì cũng không biết, ngộ nhỡ hiểu lầm...."

Vinh Hưởng thở dài, "Chuyện này nói sau đi."

Tô Mộng không nhịn được nóithầm, "Ai, Nhung Nhung thật đáng thương, một bên là mẹ của mình, một bên là người mình thương nhất. Nhìn các người giết chóc lẫn nhau, cô ấy nhất định là rất khổ sở."

Vinh Hưởng nói không ra lời, phiền não nghịch điếu thuốc trong tay.

Tô Mộng nhìn anh không nói lời nào, biết anh đang do dự, đổi ngược lại là cô, tình cảnh như vậy cũng chưa có thể làm được gì. Cô chỉ là có chút đau lòng cho Nhung Nhung, không nhịn được mà than thở mấy cô. Nhìn Vinh Hưởng càng thêm rối rắm, không khỏi có chút xin lỗi, "Thật xin lỗi, mình hơi vượt quá giới hạn. Mình chỉ có thể khuyên cậu một câu, chờ đến lúc cậu báo xong thù thì liệu Nhung Nhung có khả năng sẽ còn yêu cậu được nữa không? Dù sao thì đó cũng là mẹ của cô ấy...."

Arvin đưa tay ôm lấy eo của cô, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo Tô Mộng đừng nói nữa.

Vinh Hưởng ngẩng đầu nhìn bọn họ, khẽ cười cười, "Nếu như côấy không thể tha thứ, thì mình sẽ đợi cô ấy tha thứ. Cho dù là cả đời, mình cũng sẽ đợi."

*

Vinh Nhung một mình trong phòng ngồi thật lâu, đờ đẫn đắm chìm trong một vùng tăm tối. Cô nhớ tới rất nhiều việc, nhớ tới bọn họ khi còn bé, nhớ mấy năm bọn họ không buồn không lo. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, thì mọi chuyện có thể khác hay không? Nếu như trở lại năm xưa, cô còn muốn yêu anh điên cuồng nữa hay không?

Vinh Hưởng mở của phòngra, có chút ngạc nhiên nhìn căn phòng tối đen. Lúc mở đèn thì thấy trên ghế sô pha có bóng người, côôm đầu gối của mình, hai chân để trên ghê, dáng vẻ luống cuống như một đứa bé đang bị thương. Vinh Hưởng không khỏi nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, buông áo khoác trong tay xuống đi đến gần cô.

Ôm cả người cô vào trong lòng mình, "Ở nhà sau lại không bật đèn, anh còn tưởng rằng em...." anh đi nghĩ lại anh cũng không nói tiếp, chỉ để cẩm ngày cổ của cô, cánh tay siết chặt lại một chút.

Vinh Nhung dựa vào lồng ngực của anh, sau một lát mới hỏi anh, "Tưởng em làm sao?"

"Không có gì." Vinh Hưởng hôn vào cái gáy bóng lóng của cô, "Cơm tối em muốn ăn cái gì?"

"Tùy ý, anh quyết định là được rồi."

Vinh Hưởng thấy cảm xúc của cô, rốt cuộc cũng phát hiện được sự khách thường của cô, đợi sau khi anh cúi đầu nhìn kỹ, thì thấy bên mí mắt của cô vẫn còn lưu lại vệt nước mắt chưa khô. Vinh Hưởng nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn cô mà hỏi: "Tại sao khóc?"

Vinh Nhung nhìn dáng vẻ dịu dàng giả dối của anh, trong lòng càng có cảm giác bi thương. Thì ra kỹ thuật diễn của anh tốt tới vậy, trải qua những dịu dàng kia, đến cuối cùng có bao nhiêu là thật lòng, bao nhiêu là giả dối?

Vinh Hưởng nhìn côkhóc nhiều hơn, làm thế nào cô cũng không chịu nhìn thẳng vào mắt anh, rốt cuộc anh cũng cảm giác có chuyện không đúng. Anh đứng ở trước mặt, nắm chặt tay của cô, "Nhung Nhung, xảy ra chuyện gì? Mau nói cho anh biết đi."

Vinh Nhung nhìn anh, cứ như muốn hình ảnh của anh đi sâu vào trong lòng của mình. Nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đôi mắt bình tĩnh chứa đựng bao yêu thương, nhưng tất cả đều là giả đối? Cô không khỏi tự giễu cười ra tiếng.

Lông mày của Vinh Hưởngcàng nhíu chặt lại, trong lòng có chút bồn chồn, nhưng vẫn tự an ủi chính mình, Vinh Nhung sẽ không biết nhanh tới vậy đâu. Bởi vì lo lắng, cho nên sức lực anh nắm tay cô cũng tăng thêm, "Rốt cuộc thì thế nào?"

"Anh có yêu em không?"

"...."

Vinh Nhung từ từ rút tay ra, Vinh Hưởngnhìn tay của cô từ từ trượt ra khỏi bàn tay của mình, giống như có vật gì đó được lấy ra khỏi tim của anh.

Cô liếm đôi môi khô khốc, cười nhìn anh, "Không phải anh nói là, sẽ không bao giờ đây em ra nữa sau...Thì ra là, anh muốn em chủ động rời khỏi anh...."

Vinh Hưởngnhíu mày, trong lòng có một nỗi sợ bất an từ sâu xa dâng lên, giống như là anh đã biết cô sẽ nói gì, "Nhung Nhung?"

"Chu Tư Thành!" Đột nhiên ánh mắt của Vinh Nhungtrở nên sắc bén, không có chút sợ hãi nào mà nhìn về phía của anh, "Không phải là anh nên nói gì với em sao? Sự hợp tác giữa hai người? Còn giao dịch của hai người nữa."

Vinh Hưởng mím chặt môi, cằm căng cứng lại, ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào cô, từ từ đứng dậy, "Nhung Nhung, anh chỉ có thể nói, tất cả không phải như em nghĩ, anh...."

Bỗng nhiên Vinh Nhung đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: "Vinh Hưởng, mặc kệ chân tướng là cái gì, anh đều lợi dụng em có đúng không?"

"...." Vinh Hưởng nói không ra lời, anh thật sự là ở lợi dụng cô. Biết rõ cô có thể gặp nguy hiểm, anhvẫn nhẫn tâm lợi dụng cô. Đến khi đối mặt với chất vấn của cô, kể cả dũng khí giải thích anh cũng không có.

Vinh Nhung nhìn thấy sự im lặng của anh thì bắt đầu tuyệt vọng,anh không có phản bác lại, cô không phải là vị trí thứ nhất ở trong lòng anh. Ở trong lòng của anh, cô vĩnh viễn đều không đứng ở vị trí thứ nhất. Vinh Nhung chậm rãi xoay người, bước chân không yên đi ra ngoài.

Vinh Hưởng sải bước đuổi theo cô, nắm lấy cổ tay của cô thật chặt, âm thanh cũng bắt đầu phát run, "Đi đâu?" Anh thừa nhận anh sợ, lần đầu tiên ý thức được, cô có thể sẽ rời khỏi anh. Ánh mắt cô tuyệt vọng thế này, bốn năm anh cũng chưa từng thấy qua.

"Rời khỏi anh." Vinh Nhung bình tĩnh nhìn anh, không có một giọt nước mắt, cô đã chảy qua nhiều nước mắt cho người đàn ông này. Cũng tiêu hao tất cả hơi sức, bây giờ không còn nước mắt cũng không có hơi sức. Cô chỉ muốn rời đi, vĩnh viễn không gặp lại nữa.

"Anh không cho phép. Nhung Nhung, thật ra anh chỉ đang trì hoãn thời gian. Cho anh thêm năm ngày, chỉ cần năm ngày, đến lúc đó chúng ta liền rời khỏi nơi này. Anh dẫn em tới LA, chúng ta...."

Vinh Nhung cười khổ, đưa tay đẩy tay của anhra, "Không cần, em mệt rồi. Em ở đây đợi anh bao lâu, anh cũng không nhìn tới. Bây giờ, em không chờ nữa. Thế giới của anh, em sẽ không tham dự, em chỉ là một vai phụ, không có em, anh cũng sẽ như cũ." Còn lại một lời cô không có nói ra, thật ra thì cô muốn nói, thế giới của cô, lại không thể không có anh.

Chỉ tiếc, 1 giây trước, thế giới của côđã đổ ngã như một đóng đá, không thể xây lại được nữa.

Vinh Hưởng nhìn cô rời đi, gương mặt tràn đầy đau đớn, "Em đã nói, vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh anh."

"Anh nuốt lời nhiều lần, em chỉ có này một lần, coi như chúng ta huề nhau." Vinh Nhung đưa lưng về phía anh, nước mắt rơi như mưa.