Cô im lặng, cau mày nhìn Tư Hành, trong ánh mắt là nỗi uất hận không hề phai nhạt:
"Không... không thể, tôi không bao giờ còn có thể yêu anh."
Chóp mũi Thanh Nguyệt cay xè, đau lắm, hận lắm, mệt lắm rồi.
Cô ước, giữa hai người chưa từng có dây tơ hồng, giá như hai người chưa từng gặp nhau. Nếu như vậy, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn bây giờ.
Nhưng... giá như chỉ là giá như, ước cũng chỉ là ước, hiện thực lại phũ phàng đến đau lòng.
Thanh Nguyệt vùng không nổi khỏi cái nắm tay của anh, Tư Hành bây giờ như đang kìm nén sự tức giận nơi đáy lòng, gân xanh nổi lên, mắt anh đỏ ngầu. Trong ánh mắt chứa tia lửa, có chết Tư Hành cũng không chấp nhận lời mà Thanh Nguyệt vừa nói ra.
Có chết, cô cũng phải yêu một mình anh.
Tư Hành tiến lên, dịu dàng gạt đi lệ trên má Thanh Nguyệt, nhưng lệ rơi không ngừng, anh lau sao cũng không hết. Tư Hành xót lắm, anh chỉ muốn cùng cô sống hết đời này, như những cặp đôi bình thường.
Nhưng hận thù năm xưa Tư Hành không quên, không bao giờ có thể bỏ qua, anh ước. Nếu hai người chỉ là những người bình thường, quen nhau cũng bằng một cách bình thường, sống bình yên bên nhau.
Như vậy thật tốt.
Tư Hành giữ chặt lấy thân thể gầy yếu trong lòng, anh cúi xuống hôn lên bả vai chằng chịt vết thương, trầm khàn nói:
"Em không thể rời xa tôi, có chết cũng phải do chính tôi ra tay."
Tư Hành ôm chặt lấy eo nhỏ, xốc Thanh Nguyệt lên, đặt lại cô lên trên giường. Thanh Nguyệt có vùng vẫy, có phản kháng, nhưng sức cô khi này cũng không bằng một phần sức anh, Tư Hành xoa xoa má người con gái anh yêu.
Lại dồn dập đặt lên môi một nụ hôn sâu, triền miên trong dục vọng của chính bản thân mình, Tư Hành luôn luôn muốn Thanh Nguyệt.
Anh rời khỏi môi hồng, giọng nói mang theo âm sắc trầm ấm:
"Thanh Nguyệt, mọi thứ trở nên như thế này, đều là do em, em không ngoan."
Tư Hành rời đi, để lại một mình cô, Thanh Nguyệt nằm đó. Khóc liên tục, khóc tới mức kiệt sức.
Ngày ngày anh đều tới bên cô, vuốt ve nuông chiều Thanh Nguyệt. Nhưng cô không chú tâm tới Tư Hành, chỉ nằm đó quay mặt vào tường, tay phải không còn khả năng hoạt động, cơ thể suy nhược gầy yếu, cái thân thể này của Đường Thanh Nguyệt quá tàn tạ rồi.
Cô ăn không chịu ăn, uống không chịu uống, cả người vô lực mặt thiếu huyết sắc.
Thanh Nguyệt bị ép nằm trong vòng tay của anh, ép uống thứ thuốc kì lạ không rõ là gì, không thể phản kháng, hệt như một con rối vô tri vô giác chẳng thể làm gì. Tư Hành tắm cho cô, cưng nựng má Thanh Nguyệt, anh để cô ngồi trên đùi mình, cẩn thận dùng khăn lông lau khô tóc dài ẩm ướt.
Tư Hành để Thanh Nguyệt dựa vào lòng mình, anh hôn lên bả vai trắng nõn, mọi vết thương đã được chính Tư Hành xử lí. Hôn đến dịu dàng triền miên, anh nhìn cánh tay mảnh mai gầy yếu, trong lòng đau nhói:
"Sao em cứ không chịu ăn gì vậy?"
Cô không đáp lại bằng bất cứ lời nào, như người mất đi linh hồn, không buồn làm bất cứ chuyện gì. Thanh Nguyệt biết, thân thể này sắp không chịu nổi rồi, hằng đêm hằng đêm cô luôn bị bóng đè, chỉ có thể rơi lệ trong thầm lặng.
Hằng đêm Tư Hành rất ít ở bên Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt lại một đêm không ngủ, tâm trí cô giờ đây trống rỗng. Gió lạnh thoảng qua, thanh âm "linh kinh" lạnh lẽo lại vang vọng trong phòng.
Thanh Nguyệt bắt đầu bị ảo giác, cô nhìn thấy mẹ mình, cha mình, nhìn thấy cuộc sống bình yên của trước kia. Rồi lại nghe thấy những tiếng ai oán bi thương, nó gậm nhấm sâu vào trong tâm trí Thanh Nguyệt.
Cô rời khỏi giường, thân thể đứng còn không vững liền ngã xuống nền sàn, Thanh Nguyệt nghe thấy giọng nói ai oán cứ vang lên bên tai, như kim đâm sâu vào trong tâm trí.
Cô đang cảm thấy như thế nào, ở đâu, đang làm gì? Thanh Nguyệt không thể giữ vững được lý trí, đầu óc cũng trống rỗng như bị những bóng đêm gậm nhấm ăn mòm. Cô khóc đến sưng mắt, bụng đói cồn cào, mi mắt nặng trĩu đã không còn giữ nổi, giờ đây, trước mắt Thanh Nguyệt chỉ là một màu tối u sầu.
Một thân gầy gò nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, rơi vào cơn mê không lối thoát.
Thật thảm hại, tàn tạ.
Bốn tháng dài cứ vậy mà trôi qua.
Cô chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, lần nào tỉnh lại cũng là trong vòng tay của anh, Thẩm Tư Hành. Con người này vẫn vậy, tóc tai rất gọn gàng, nhan sắc cũng thay đổi theo thời gian, khiến anh mang nét trưởng thành hơn, Tư Hành thấy ánh trăng nhỏ của mình mãi không chịu ăn. Anh vuốt ve vành tai Thanh Nguyệt, âm sắc trầm khàn:
"Thanh Nguyệt ngoan, ăn một chút."
Muỗng bạc đựng cháo gà băm nhuyễn được đưa tới trước môi, cô chỉ khẽ quay đầu sang phía khắc. Đói cũng không ăn, Tư Hành lần này lại rất kiên nhẫn, nắm nhẹ lấy vai Thanh Nguyệt mà xoa xoa.
"Không phải nói muốn giết tôi à? Phải ăn thì mới có sức mà thực hiện mục tiêu chứ."
Anh ôm cô chặt hơn, lấy ra súng ngắn luôn mang theo bên người, đặt lên tay trái Thanh Nguyệt. Tư Hành cúi xuống, cọ cọ chóp mũi mình vào chóp mũi cô, lại dành lấy mật ngọt nơi đầu môi, anh nói:
"Em bây giờ cầm còn không nổi, vậy mà đòi giết tôi."
Đúng, bây giờ Thanh Nguyệt đứng thì không vững, cầm thì không nổi, ngón tay cô run run. Giọt lệ lại trào ra, Tư Hành nhanh chóng gạt đi giọt lệ, nói:
"Em khóc cái gì? Bây giờ em mà ăn, có sức rồi, tôi dạy em cách giết tôi."