Giam Giữ Một Ánh Nguyệt Quang

Chương 37: Không thể thoát.




Tư Hành rơi lệ.

Phải, Thanh Nguyệt phải ở đây, bị giam trong trái tim anh. Đời đời kiếp kiếp không rời xa, cô nói muốn ở bên Tư Hành, nói lời yêu với anh, Tư Hành cũng vậy. Anh sẽ không để chuyện của quá khứ lặp lại, sẽ cho Thanh Nguyệt một cuộc sống như mơ như thơ.

Rồi hai người sẽ lại có con với nhau, quá khứ sẽ chỉ giống như một cơn ác mộng, sau khi tỉnh giấc, mọi thứ lại trở về như ban đầu.

Cả hai lại trao nhau một chữ tình.

Mong? Không, Tư Hành chắc chắn phải khiến mọi thứ như vậy.

Anh thấp giọng nói:

"Thanh Nguyệt, em hôn anh đi."

Cô sững người trước đề nghị này của Tư Hành, anh không lãng phí chút thời gian nào, ngóc mặt lên. Giọt lệ vẫn còn đang lăn dài trên má, hơi thở ra nóng ấm, Thanh Nguyệt nắm chặt lấy ngón tay đang ôm lấy eo mình, rồi lại xoa xoa khớp tay Tư Hành.

Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:

"Ừm, anh không được buồn nữa đâu đấy"

Khóe môi anh lại âm thầm cong, âm giọng trầm khàn, còn nhỏ hơn cả cô:

"Có em, anh sẽ không buồn."



Thanh Nguyệt chủ động ngồi thẳng, xoay người ngồi đối diện Tư Hành. Cô nhìn rõ đôi mắt sắc xảo ươn ướt nước lệ, nơi khóe mắt giăng đầy tơ máu đỏ rực, một giọt vệ vẫn còn lăn dài trên má người đàn ông. Anh nới lỏng cái ôm, để Thanh Nguyệt thoải mái hơn, tai trái cô vươn tới gạt đi giọt lệ kia, ánh mắt mang theo nỗi buồn:

"Tư Hành không được khóc nữa.

Tư Hành im lặng không trả lời, chăm chăm nhìn sâu vào trong con ngươi của Thanh Nguyệt. Cô hơi rướn người, tay đặt lên lồng ngực rắn chắc, nhịp đập trái tim của cả hai hòa làm một, trao cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng. Cánh môi chạm nhẹ vào nhau, thời gian như đang chậm lại, Thanh Nguyệt không nhớ mình đã từng yêu Tư Hành như thế nào.

Nhưng cô thấy anh ấm áp, là chỗ dựa vững chắc, luôn mang lại cảm giác an toàn cho Thanh Nguyệt.

Tư Hành lại thấy vậy là không đủ, kéo cô vào trong lòng, đè ép nụ hôn nhẹ nhàng. mút lấy cánh môi ẩm ướt hồng hào. Thanh Nguyệt run run trong vòng tay anh, nụ hôn ngày càng mạnh mẽ hơn, giống như đang muốn xâm chiếm vào bên trong cô.

Bên dưới Thanh Nguyệt đụng phải thứ gì đó, thứ đó của Tư Hành trướng đến phát đau, cộng thêm sự tiếp xúc thân mật gần gũi. Càng khiến anh không chịu nổi nữa, Tư Hành nhìn ánh trăng nhỏ đang ngồi trên đùi mình, cô nhắm mắt lại, tận hưởng dư vị vừa ngọt ngào vừa nồng cháy của nụ hôn.

Hôn đến dịu dàng triền miên.

Anh nắm lấy cổ tay trái Thanh Nguyệt, phía trên nồng nhiệt không rời, Tư Hành đưa bàn tay nhỏ nhắn xuống phía dưới. Áp sát vào nơi đang trướng đến phát đau kia, qua lớp vải, cậu nhỏ được cô chạm vào sướng đến phát điên, anh thở ra một hơi ấm nóng.

Đúng là không thể dừng.

Đôi mắt yêu nghiệt chứa đầy tình ý nhìn Thanh Nguyệt, cô chạm vào nơi đó liền giật mình mở mắt. Nhưng eo lại bị siết chặt, ẩm ướt quấn lấy ẩm ướt, không thể thoát.

Vừa rời môi được vài giây, Thanh Nguyệt chưa kịp thở đã bị nụ hôn mạnh mẽ tiếp tục đè ép. Dưỡng khí trong người cô bị Tư Hành cướp đi, Thanh Nguyệt thoát khỏi nụ hôn, môi má đỏ rực, ánh mắt lúc này như đang muốn mời gọi anh, hơi thở ra ẩm ướt ấm áp.

Tư Hành giữ chặt lấy cổ tay cô, để bàn tay nhỏ xoa xoa cậu em qua lớp vải. Trầm ấm nói:

"Thanh Nguyệt, chỗ này của anh rất đau, em dỗ nó đi."



Vành tai Thanh Nguyệt đỏ rực, cụp mắt không nhìn anh nữa. Thứ bên dưới này của anh, thứ đã ra vào liên tục bên trong cô, Thanh Nguyệt chưa từng nhìn thấy. Bên dưới mạnh mẽ cứng lên, Tư Hành rời khỏi eo cô, tay kia vẫn nắm chặt lấy cổ tay thon nhỏ.

Một tay nắm, một tay kéo quá.

Khóa vừa được kéo xuống, vật to lớn bên trong đã liền bật ra, căng cứng.

Thanh Nguyệt lại tránh đi, không nhìn đó, tay cô bị anh đưa lại gần thứ đó. Thanh Nguyệt cảm nhận được nó đang giật nhẹ, nghe rõ hơi thở nóng ấm của Tư Hành. Giọng nói anh vang lên:

"Thanh Nguyệt, ngồi xuống dưới sàn, đừng hỏi, mau"

Thanh Nguyệt thấy Tư Hành rất gấp gáp, hai má cô nóng lên, nghe theo lời nói lùi người. Rồi cuối cùng lại ngồi xuống dưới sàn, tại đây Thanh Nguyệt có thể nhìn rõ căn cự to lớn kia, cô không biết diễn tả nó ra sao.

Giọng anh rất ấm: "Thanh Nguyệt ngoan, dỗ nó đi, nó đau lắm rồi."

"Ăn nó."

Thanh Nguyệt ngước mắt lên nhìn Tư Hành, thấy vành tai anh đỏ rực, nét mặt khổ sở chờ đợi. Cô run run rướn người, đưa môi lại gần cây gậy cương cứng, cánh môi Thanh Nguyệt chạm vào nơi đỉnh đầu căn cự. Anh nhíu mày lại, hình ảnh bên dưới thật sự quá mê hoặc, Tư Hành được cô phục vụ nhẹ nhàng, đầu hơi ngửa ra sau hưởng thụ.

Thanh Nguyệt chỉ hôn lên nó, lúc nãy khi cô dỗ dành anh, cũng là hôn.

Tư Hành nói lại:

"Thanh Nguyệt, ăn nó đi, đừng cắn"