Giam Giữ Một Ánh Nguyệt Quang

Chương 4: Mạng cô anh giữ.




Rất gần, càng ngày càng ngần.

Thanh Nguyệt bất chợt giật mình, sống lưng lạnh buốt, đầu ngón tay thon dài bị cái lạnh làm cứng đờ, không có bất cứ cảm giác gì. Cô hít một hơi, khí lạnh của mùa đông xâm nhập vào trong phổi, khiến việc thở cũng làm Thanh Nguyệt đau đớn.

Chóp mũi cô ửng hồng, lạnh lẽo không còn chút sức sống.

Thanh Nguyệt giờ đây muốn chạy cũng không thể chạy, đứng dậy cũng là việc khó khăn, thân thể cô vô lực lạnh lẽo. Tứ chi cứng đờ, chân Thanh Nguyệt tựa hồ bị đá nặng đè lên, bông tuyết trắng xóa rơi xuống, vương lại nơi tóc đen của cô.

Nhịp thở Thanh Nguyệt yếu dần, khí lạnh tràn vào phổi khiến việc hô hấp khó khăn.

Bất chợt, cánh tay cô bị thứ gì đó cắn chặt, cơn đau đến thấu xương ập lên thân thể nhỏ bé. Sói, là sói, nó cắn chặt lấy cánh tay mảnh mai của Thanh Nguyệt, kéo mạnh cô trên nền tuyết trắng.

Cổ họng Thanh Nguyệt khô rát, cơn đau bị vật nhọn cắm vào khiến cô phải la hét, đại não bị kích động: "Aaaa..."

Tiếng la hét khàn đặc, vang vọng một khoảng trời u uất, tiếng gió rít ngào bên tai khiến Thanh Nguyệt kinh sợ, mây mù sắc xám dày đặc giăng kín cả bầu trời. Gió lớn hòa cũng bão tuyết, nơi da thịt bị răng nhọn cắm sâu bắt đầu chảy ra máu đỏ, cơn đau lên tới tỉnh điểm.

Nó giống hệt như bị đinh nhọn dài găm sâu xuống da thịt, sắc đỏ của máu tươi lại càng nổi bật giữa màu thanh bạch của tuyết trắng. Cô đau, rất đau, đau đến thấu xương thấu thịt, thấu cả tâm can.

Giọt lệ nóng ấm nơi đáy tuôn trào, lăn dài trên má Thanh Nguyệt.

Cô nhắm chặt mắt, mi mắt khẽ run run, không dám hé mở dù cho một chút. Thanh Nguyệt sợ lắm, cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, toàn thân run rẩy không ngừng. Thân thể Thanh Nguyệt bị con sói kéo mạnh, cánh tay bị cắn tứa ra càng nhiều một sắc đỏ của máu tươi, mùi tanh xộc thẳng mũi cô.

Thanh Nguyệt có cảm giác, một phần da thịt của mình như bị xé toạc, đau đớn đến điên loạn.



"Pằng"

Trong một khắc tuyệt vọng, tâm trí bị bóng tối bao trùm, một thanh âm lớn khiến cô choàng tỉnh. Ngay sát bên tai Thanh Nguyệt, cô nghe rõ ràng tiếng của súng, màng nhĩ bị thứ thanh âm này làm cho nhói đau, rồi lại ù đi ngay sau đó.

Thanh Nguyệt cảm nhận được có thứ chất lỏng nóng ấm tanh tưởi bắn lên mặt mình, lông mi cong dài ướt đẫm máu tanh, cả người cô run rẩy không dám cử động. Mở mắt càng không dám. Cánh tay bị cắn chảy rất nhiều máu, huyết sắc trên má Thanh Nguyệt mất dần, mi mắt nặng trĩu không thể mở nổi.

Cơn đau nơi cánh tay cào xé tâm trí cô.

Thanh Nguyệt không nghe được bất cứ thứ gì, tai cô ù đi, tâm trí của chính mình cũng không giữ nổi nữa.

Thanh Nguyệt không biết, thực sự không biết bản thân đang như thế nào, lý trí như bị cơn đau nuốt trọn. Cô ngã ngục xuống nền tuyết, mất sức mất máu, chìm vào giấc mộng không tên.

Ấm, rất ấm.

Thanh Nguyệt cảm thấy cả người ấm áp, ngón tay trái thon dài trong vô thức khẽ động.

Gió lạnh từng cơn từng cơn cứ kéo đến lướt qua vạn vật, cũng làm chuông gió nhỏ được treo trước cửa sổ đung đưa qua lại, thanh âm "lenh kenh" lạnh lẽo vang vọng trong phòng lớn. Truyền đến bên tai cô khiến Thanh Nguyệt tỉnh giấc, mày khẽ cau lại, đôi mắt khép hờ mơ màng nhìn lên trần nhà.

"Kẽo kẹt"

Tiếng cửa mở nặng nề vang lên, có người bước vào, anh chầm chậm bước tới bên bếp lò trong phòng. Tư Hành thân mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo, vai rộng lưng thẳng, mái tóc đen được anh vuốt gọn gàng, đôi mắt trắng đen rõ ràng lạnh tựa băng tuyết.

Tư Hành cho thêm củi gỗ vào lò.



Anh xoay người, từng bước từng bước tiến về phía bên giường. Cô đảo mắt nhìn qua Tư Hành, người đàn ông nhìn thấy ánh trăng nhỏ của mình đã tỉnh. Không biểu lộ ra chút cảm xúc nào trên khuôn mặt, tâm mắt chỉ có chút động, khó mà đoán được suy nghĩ của anh lúc này.

Tư Hành ngồi xuống giường, anh nắm chặt lấy cằm nhỏ Thanh Nguyệt, đôi mắt nhìn xuống từ phía trên, tưởng như muốn đục sâu vào đối phương. Mi mắt cô khẽ run, cổ họng đau rát, cuối cùng chính là anh lên tiếng trước:

"Sao? Muốn nằm đó ngắm tôi tới khi nào, dậy rồi thì ăn gì đó đi."

Thanh Nguyệt không lên tiếng, tay phải cô bị bó lại, bất động chẳng còn chút cảm giác gì. Tư Hành đứng dậy, cầm lấy bình nước trên bàn, không nhanh không chậm rót ra cốc. Anh túm lấy gáy Thanh Nguyệt, xốc cô lên trong một lần, Tư Hàm uống một ngụm nước, ghé sát lại môi hồng ẩm ướt, liền bị Thanh Nguyệt tránh né.

Mày đen cau lại, Tư Hành nuốt trôi ngụm nước trong miệng, trầm giọng nói:

"Tôi có ý tốt giúp em."

"Em tránh cái gì hả?"

Anh leo hẳn lên giường, ghé sát lại gần cổ trắng của cô. Đặt lên da thịt mềm mại một vết hôn, Thanh Nguyệt dùng tay đẩy Tư Hành ra, nhưng thân thể người này vững như núi, đã không đẩy được ngược lại còn bị đàn áp.

Giọng nói cô khàn khàn, yếu lạnh:

"Cút... cút ra..."

Anh bóp mạnh lấy má Thanh Nguyệt, nói:

"Tôi không thích cút đấy, em làm gì được tôi?"