Giam Giữ Một Ánh Nguyệt Quang

Chương 47: Cơn ác mộng.




Hơi thở cô dồn dập, hình ảnh trong mộng dường như đã khắc sâu vào tâm trí Thanh Nguyệt, cảm giác lạnh buốt dọc theo sống lưng khiến cô phải rùng mình. Thanh Nguyệt ôm mặt, hơi thở không đều, người bên gối thì vẫn đang chìm trong mộng sâu, cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.

Một cơn ác mộng kinh khủng.

Thanh Nguyệt ngồi một lúc lâu, cuối cùng cũng ổn định lại nhịp thở, ánh sáng nhỏ của nền trời rọi vào trong phòng. Cơn gió lạnh rít gào truyền đến bên tai cô, đường chân trời phía xa rộng lớn biết bao nhiêu, Thanh Nguyệt dần bình ổn lại.

Cô vươn tay trái, xoa xoa đầu Tư Hành, tự nói trong tâm:

[Mình đã mơ cái gì vậy chứ.]

Thanh Nguyệt rời tay khỏi mái tóc đen, di chuyển chậm, rất khẽ đặt chân xuống giường, cô đẩy cửa rời khỏi phòng. Muốn đi uống nước, hành lang dài luôn sáng ánh đèn, Thanh Nguyệt đi từng bước không nhanh không chậm.

Cô nâng mắt nhìn hành lang dài, đôi mắt dừng lại ở phía trước, bất chợt đầu nhói đau. Thanh Nguyệt nhíu chặt mày, tay trái ôm lấy đầu, da đầu giống như bị thứ gì đó rất mảnh đâm chọc, nhói lên trong từng giây từng phút, những hình ảnh cô chưa từng nhìn thấy, những thanh âm chưa từng nghe đột ngột hiện lên trong tâm trí.

Chớp nhoáng hiện lên.

Hình ảnh chính bản thân Thanh Nguyệt liều mạng chạy trên lành lang dài, hình ảnh anh túm chặt lấy tay cô. Hình ảnh của những ký ức rời rạc xuất hiện, tiếng xiềng xích nặng nề vang vọng, Thanh Nguyệt cau mày.

"Đau... đau quá."Cô vịn vào tường, tay ôm lấy đầu, đầu gối tựa hồ như sắp gục xuống.

Mọi thông tin ập tới, Thanh Nguyệt nhắm chặt mắt. Cơn đau dần dịu xuống,

những hình ảnh đọng lại trong tâm trí khiến cô phải kinh hãi, có hình ảnh Tư Hành nắm lấy tay Thanh Nguyệt rất chặt, kéo mạnh cô về phía anh.

Sau lưng Thanh Nguyệt vang lên giọng nói trầm khàn

"Thanh Nguyệt, em làm gì vậy?"

Cô giật thót mình quay đầu lại, là Thẩm Tư Hành.



Ánh mắt ngập tràn dịu dàng nhìn Thanh Nguyệt, cô đứng im, bất chợt cảm

thấy muốn chạy. Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn anh, hình ảnh ấy lại một lần nữa hiện lên, thật sự rất giống, Tư Hành lên tiếng trước:

"Em bị sao vậy?"

Cô chợt tỉnh, khẽ lắc đầu, nhỏ giọng: "Không, không."

Anh vươn tay xoa xoa má Thanh Nguyệt, Tư Hành tiến bước, cúi xuống hôn lên trán cô. Thanh Nguyệt giật mình nhắm chặt mi, cô nghe rõ giọng nói ẩm áp của anh.

"Trán em đổ nhiều mồ hôi quá, em làm sao vậy? Kể anh nghe.

Thanh Nguyệt không nói gì, bị anh ôm chặt trong lòng, cô im lặng một lúc mới trả lời:

"Thanh Nguyệt không sao, chỉ là cảm thấy khát nước thôi."

Tư Hành không suy nghĩ nhiều, anh nói:

"Để anh đi lấy nước cho em, trở về phòng đi, ngoài đây lạnh lắm."

Cô vẫn như mọi khi, Tư Hành nói gì Thanh Nguyệt nghe đó, ngoan ngoãn gật đâu:

"Vâng."

Cô bước từng bước trở về phòng, đầu vẫn còn có chút đau. Thanh Nguyệt mang theo dòng suy nghĩ trở về phòng:

"Những hình ảnh vừa rồi, rốt cuộc là sao chứ?"



Mọi chuyện diễn ra ngày càng kì lạ, từng ngày trôi qua, cô đều nhớ lại những mảnh ký ức nhỏ rời rạc. Thanh Nguyệt vẫn sinh hoạt như bình thường, Thẩm Diệp vẫn đều đặn đến thăm khám cho cô, nhưng qua thăm khám và nói chuyện riêng, đều không phát hiện ra điều gì.

Thẩm Diệp bắt đầu giảm liều thuốc, cô sợ sẽ ảnh hưởng nặng tới trí nhớ của Thanh Nguyệt, chỉ duy trì thuốc một tuần một bát.

Đường Thanh Nguyệt ngồi bên cửa sổ, đầu óc nghĩ tới những mảnh ký ức

đang hiện lên trong tâm trí, cô chưa từng kể nó cho ai. Nhưng chúng cứ quấn lấy Thanh Nguyệt hằng đêm khiến cô bị thiếu ngủ, Thanh Nguyệt càng tò mò về bản thân mình hơn.

Nhưng chính cô cũng không biết, những gì đột ngột hiện lên trong tâm trí mình là thật hay giả. Những thứ ấy khiến Thanh Nguyệt kinh hãi, một Tư Hành không hề giống với người cô biết, những điều kinh khủng hiện lên, Thanh Nguyệt cũng chưa từng trải qua.

Cô không biết bản thân mình bị làm sao, Thanh Nguyệt cũng để ý việc Thẩm Diệp đều đặn đến khám cho mình, Thẩm Diệp chưa từng trả lời những câu hỏi của Thanh Nguyệt, giống như một cỗ máy vô tri vô giác. Từng ngày trôi qua, cô đều nhớ ra những mảnh vỡ trong ký ức tối tăm.

Nó như đang giày vò Thanh Nguyệt từng ngày.

Giờ đây, cô đang ngồi trong lòng anh, Thanh Nguyệt được Tư Hành dạy tiếng Pháp, anh muốn giúp cô không cảm thấy nhàm chán. Thanh Nguyệt cầm bút bằng tay trái, rất khó khăn, chữ viết ra ngoằn ngoèo như giun, cô không bỏ cuộc, luôn được Tư Hành cổ vũ.

Thanh Nguyệt dần làm quen với cách viết bằng tay trái.

Cô ngồi trong lòng Đình Xuyên, nghe anh khen ngợi mình, khóe môi cong cong để lộ ra nụ cười hạnh phúc tự hào. Thanh Nguyệt nghĩ:

[Đây mới chính là anh, Tư Hành.]

Thời gian trôi qua, cô lại thêm một tuổi.

Những ký ức nhỏ nhặt vẫn không ngừng hiện lên, mỗi ngày một chút. Thanh Nguyệt dường như không còn để tâm tới nó nữa, cô coi nó như một cơn ác mộng bình thường, Thanh Nguyệt tin anh, người cô thương và cũng là người thương Thanh Nguyệt.

Cô đã nghĩ như vậy.

Thanh Nguyệt có rất nhiều thời gian rảnh trong ngày, cô luyện tập những gì Tư Hành dạy mình.