Giận Dỗi Kết Hôn (Cô Vợ Ngốc Nghếch Của Tôi)

Chương 9




Buổi sáng tỉnh lại, chồng bêncạnh còn ngủ, Nam Thiến thành thói quen được anh giữ trong người, loại cảm giácnày nói không nên lời, nhưng mà mở mắt có thể nhìn thấy anh, làm cho cô cảmthấy ấm áp lại hạnh phúc.

Đương nhiên, cái này hoàntoàn là ngay mặt tự hỏi, nếu là hỏi ngược lại, cô hẳn là sẽ kinh hoảng sợ hãi,bởi vì càng có thói quen có anh bên cạnh, càng khó có thể rời anh đi, nếuchuyện bất hạnh lần trước tái diễn, cô nghĩ cô vẫn sẽ trốn được nhưng mà sẽđau lòng đến chết.

Nhưng mà làm cô cảm thấyngoài ý muốn là, giờ này khắc này chính mình nhưng lại tuyệt không lo lắng sẽcó khả năng tái diễn lịch sử, bởi vì hai tháng nay, Khấu Đạt thật sự là đặt côlên đầu, tốt đến nỗi cô đã quên lúc trước thương tâm muốn chết là tư vị gì.

Cái này có điểm nguy hiểm,nhưng cô lại hoàn toàn vô lực ngăn cản.

Nhìn khuôn mặt bên cạnh ngủsay, khóe miệng của cô lộ ra một chút mỉm cười, nhớ tới tai nạn tối hôm qua.

Anh thật sự không phải là đầubếp giỏi, cho dù đã được danh sư dạy dỗ, chuyên tâm học tập thì kết quả, miễncưỡng cũng chỉ có thể có cái lời bình tạm được.

Nhưng mà tâm ý của anh, tuyệtđối không có thiếu, cho dù tối qua anh nấu cho cô một bữa cơm không có hương vịgì, ngay cả khoai nhồi thịt cũng ngọt ngấy như đường.

Mẹ nói không thể khinh địchnhư vậy liền tha thứ cho anh, cho nên anh thực còn thật sự còn phải cố gắngnhiều đến mệt phờ, trừ bỏ về nhà ngủ, chuyện gì cũng không tệ.

Nhưng không những anh ngay cảmột câu oán hận cũng không có, thậm chí còn làm việc nhà, bao gồm quét tước,nấu cơm, giặt quần áo, còn có mỗi ngày đưa đón cô cùng đi làm, có rảnh tìm lấycớ cùng cô hẹn hò, mang cô ăn lần lượt các món ngon của Đài Bắc.

Trừ lần đó ra, anh còn mạcdanh kỳ diệu thành thòi quen tặng hoa cùng lễ vật cho cô, làm hại nhóm đồng sựnữ trong công ty một đám đều thành oán nữ, mỗi ngày đều lấy vẻ mặt hâm mộ lạighen tị muốn nhìn cô tan tầm về nhà cùng chồng cãi nhau, ngay cả Trương thúcthúc kết hôn ba mươi năm cùng dì Tâm Lam cũng như vậy.

Cô - không, là anh mới đúng,thật sự là hại người rất nặng.

Nhưng mà lại hại cô thật vuivẻ.

Mang theo mỉm cười ngóng nhìnmặt anh ngủ, cô đột nhiên muốn hôn anh, lại lo lắng bởi vậy làm anh đánh thứcmà từ bỏ.

Hai tháng qua, anh trừ bỏcông tác ở ngoài, còn phải làm việc nhà cùng chiếu cố cô, lấy lòng cô, quả thựctựa như hai đầu thiêu ngọn nến, dầu sắp hết đèn tắt.

Tuy rằng mẹ vẫn nói với cô,nếu anh cam nguyện làm lại không có câu oán hận gì, khiến cho anh làm tốt, tốtnhất thành thói quen, về sau số cô sẽ tốt. Nhưng nhìn mặt anh càng ngày càngtiều tụy, đôi mắt càng ngày càng nhiều thâm đen, cô cũng đủ lo lắng, làm saotốt số đây?

Cho nên tối hôm qua cô liềnquyết định, gia sự vẫn là anh làm, nhưng chuyện bếp núc là của cô.

Kỳ thật làm như vậy cũngkhông toàn không có tư tâm, bởi vì cô thật sự thực sợ hãi bị bệnh bao tử... Haha.

Không tiếng động mỉm cười, cônhẹ tiêu sái ra phòng ngủ, một bên vừa đem mái tóc dài buộc lên, vừa đi vàophòng bếp, mở tủ lạnh, kiểm tra bên trong hiện tại có nguyên liệu gì nấu ăn,đồng thời tính toán muốn làm bữa sáng gì cho anh ăn, cùng với lần tới đến siêuthị nên bổ sung nguyên liệu nấu ăn gì.

Thịt hun khói, chân giò hunkhói, trứng, thật tốt, nguyên liệu cho bữa sáng cái gì cần có đều có, nhưng mànguyên liệu nấu ăn lại không đủ cho cả ngày, xem ra hôm nay cơm trưa hoặc bữatối nếu muốn ăn ở nhà, thế nào cũng phải tranh thủ đi chợ hoặc siêu thị.

Lấy ra cái chảo, cô quyếtđịnh trước tiên bắt đầu làm trứng ốp lếp.

Mở bếp ga, đổ vào một chút dầu,chờ dầu nóng sau đem trứng đã đánh cho vào trong nồi, một mùi trứng lập tứcxông vào mũi, nhưng mà ngay sau đó cũng là một cảm giác buồn nôn.

Cô lập tức che miệng, tắt bếpđi, quay người liền phóng vào toilet.

Nôn.

Ngay cả thời gian đem cửatoilet đóng lại đều không có, một chuỗi buồn nôn đã nhanh chóng theo trong cổhọng trào ra, nháy mắt cô chạy đến bồn cầu.

Nôn, nôn.

Trận nôn mửa thứ hai cách lầnthứ nhất cũng không xa, trên thực tế dường như là cùng một lúc, mà lần thứ balại cùng lần thứ hai kém không đến ba giây, ngắn ngủn không đến một phút đồnghồ, Nam Thiến đã nôn hết thức ăn trong bụng, sau đó từ nôn mửa biến thành nônkhan.

Thanh âm từng tiếng từngtiếng một như là muốn đem vị trong miệng nhổ ra, rốt cuộc đem ở Khấu Đạt đangngủ trong phòng đánh thức, anh không thèm mặc áo, giống như đầu tàu khôngkhống chế được tiến vào.

“Vợ! Làm sao vậy, đã xảy rachuyện gì?”

Nam Thiến không có khí lựcnói chuyện, chỉ có thể miễn cưỡng chống tay vào bồn cầu đứng lên, sau đó ngănchặn không được lại nôn khan lên.

Nôn nôn nôn.

“Tại sao có thể như vậy? Tạisao có thể như vậy?” Khấu Đạt gấp như kiến ở trên chảo, ở bên cạnh cô đi tớiđi lui, lại không có kế sách nào.

“Em không sao.” Cô trái lạisuy yếu trấn an anh.

“Không có việc gì làm sao cóthể nôn thành như vậy?” Anh tuyệt không tin tưởng cô nói.

“Có thể là do bữa tối hômqua.” Nam Thiến đoán.

Khấu Đạt ngẩn ngơ, trên mặtnhất thời tràn ngập tự trách. “Là anh làm hại?”

“Không phải, em nói lungtung, anh đừng tưởng thật.” Nhìn bộ dáng anh tự trách, cô chạy nhanh sửamiệng.

“Là anh làm hại.” Anh có vẻthực áy náy. “Thực xin lỗi, vợ.”

“Em...” Mới mở miệng muốnnói, không nghĩ tới trận buồn nôn tiếp theo lại vọt lên, làm cho cô không thểkhông lại lần nữa ôm lấy bồn cầu nôn lấy nôn để.

Chờ cô nôn khan kết thúc, anhđưa cho cô một chén nước.

“Cám ơn.”

Tiếp nhận cái chén, có chútsuy yếu than nhẹ, giây tiếp theo, anh lại đưa cho cô một chiếc khăn lông ướt,lúc này cô ngay cả khí lực để cám ơn cũng không có, trực tiếp tiếp nhận khănmặt lau miệng, trả lại cho anh.

“Đến, đứng lên.” Đem khăn mặtquăng đến một bên, anh ôn nhu đem cô từ sàn nhà kéo lên, sau đó đột nhiên chặnngang ôm lấy cô.

“Khấu Đạt!” Cô bị hoảng sợ,nhịn không được kêu sợ hãi ra tiếng.

“Ôm anh.” Anh sắc mặt ngưngtrọng.

“Anh muốn ôm em đi chỗ nào?Mau buông em xuống, em sợ còn có thể lại nôn.” Cô suy yếu giãy giụa.

“Muốn nôn thì hãy nôn trênngười anh.” Anh không để ý, ôm cô ra khỏi toilet, thẳng tắp hướng đi ra cửa.

“Khấu Đạt, anh muốn ôm em điđâu?” Cô nhịn không được hỏi, còn tưởng rằng anh muốn ôm cô trở về phòng.

“Bệnh viện.” Anh nói.

“Em không sao, không cần đếnbệnh viện, chỉ cần trở về phòng nằm một chút là được.” Cô ngốc sửng sốt mộtchút, vội vàng xua tay.

“Không được.” Anh không chútdo dự cự tuyệt.

“Thật sự không có việc gì,sau khi nôn em đã tốt hơn rồi, em...” Lời còn chưa dứt, một cảm giác một trậnbuồn nôn khác lại vọt lên, làm cho cô vội vàng lấy tay gắt gao bịt miệng, chỉsợ thực sẽ nôn ra người anh.

“Như vậy em còn dám nói khôngcó việc gì sao?” Khấu Đạt mày nhanh túc, cước bộ không khỏi nhanh hơn lên.

***

“Ông nói cái gì?” Khấu Đạtngây ra như phỗng nhìn thầy thuốc, thì thào thấp giọng hỏi nói.

“Phu nhân của cậu có thể làmang thai, tôi giúp các ngươi chuyển đến khoa phụ sản khám.” Thầy thuốc nói lạilần nữa.

Lại ngốc sửng sốt trong chốclát, anh mới chậm rãi quay đầu nhìn bụng vợ, ngay cả y tá nói với anh xongrồi, muốn bọn họ ra bên ngoài chờ một chút, anh cũng không nhúc nhích.

“Chồng, phải đi rồi.” NamThiến có chút xấu hổ lôi kéo anh.

“Thầy thuốc nói em mang thai.”Anh phản ứng trì độn nhìn cô, tiếp tục đứng ở tại chỗ không di chuyển.

“Còn kiểm tra lại mới có thểxác định.” Cô có chút bất an, sau đó lại lần nữa lôi kéo anh, xấu hổ thấp giọngnói. “Chúng ta đi ra bên ngoài, thầy thuốc muốn khám cho bệnh nhân khác nữa.”

“Ý là anh phải làm ba ba?”Anh ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục ngốc đứng ở tại chỗ, thì thào tự nói. “Anh sẽlàm ba ba? Anh không phải đang nằm mơ?”

Nói xong anh đột nhiên độngthủ tát mình một cái.

Y tá một bên ngẩn ngơ, tiếptheo liền nhịn không được cười ra tiếng, mà anh lại còn ngơ ngác nói: “Có đau,anh không phải đang nằm mơ.” Chọc thầy thuốc cũng cười lên.

Nam Thiến đỏ mặt, xấu hổkhông biết nên nói cái gì, đành phải vội vàng bỏ lại một câu. “Thực xin lỗi.”Sau đó dùng sức lôi kéo chồng bắt đầu ngây ngô cười rời đi khỏi phòng.

“Chờ một chút, chúng ta cònphải đi khoa phụ sản, em muốn đi đâu?” Trên đường đi tới bãi đỗ xe, Khấu Đạtđột nhiên thanh tỉnh dừng lại cước bộ.

“Về nhà.” Cô nói.

“Không phải vẫn chưa đi kiểmtra sao? Làm sao vậy?” Anh chú ý tới trên mặt cô mơ hồ biểu lộ bất an.

“Anh muốn đứa nhỏ sao?” NamThiến trầm mặc một chút, mới thử mở miệng.

Anh không chút do dự gật đầu,lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”

Dường như cảm thấy cô có cáigì phiền não.

“Em không nghĩ muốn đứa nhỏsao?” Anh hỏi cô.

“Em nghĩ muốn.” Cô nói.

Khấu Đạt lập tức thở phào nhẹnhõm một hơi. “Như vậy em phiền não cái gì, vợ?”

“Em...”

Nam Thiến muốn nói lại thôi,làm cho anh nhịn không được nhíu mày.

“Em không phải đến bây giờcòn không thể tha thứ cho những chuyện trước kia anh làm? Không tin anh có thểthiệt tình đối đãi em, cho nên không nghĩ nhanh như vậy thay anh sinh đứa nhỏ?”Anh đoán.

Cô có chút khiếp sợ, khôngnghĩ tới anh lại nghĩ như vậy.

“Không phải.” Cô nói cho anh.“Em không phải đầu gỗ, có tâm cũng có cảm giác, lần này anh thay đổi bao nhiêu,làm bao nhiêu, em tất cả đều biết.”

“Cho nên em rốt cuộc phiềnnão cái gì?” Anh nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô.

“Em trước đây từng bị một lầntai nạn xe cộ nghiêm trọng...” Cô đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu.

Khấu Đạt vẻ mặt khó hiểu nhìncô, không hiểu cô vì sao đột nhiên nhắc tới chuyện trước đây, nhưng mà nhưngcũng không có mở miệng đánh gãy.

“Đó là khi em còn bé, lúc sáutuổi, tai nạn xe kia làm cho em ở suốt trong bệnh viện một tháng, ở nhà tĩnhdưỡng nửa năm.”

Nhịn không được nhíu mày,Khấu Đạt không nghĩ tới cô từng bị đau đớn như vậy.

“Xương hông của em từng bị gãy,lực va đập rất lớn lúc tai nạn không chỉ làm em gẫy xương, còn khiến cho ebị tổn thất một phần tử cung.” Cô thấp giọng nói. “Thầy thuốc khi đó liền nóicho em biết, em đời này muốn mang thai sinh đứa nhỏ dẫn so với người bìnhthường khó khăn hơn, thậm chí còn không có khả năng, bởi vì tử cung của em lúcấy cũng bị thương...”

“Cho nên vừa rồi em mới cóthể hỏi anh có muốn đứa nhỏ không sao? Em lo lắng lời vị bác sĩ trước kia à,cho nên không thể vui nổi?” Anh bừng tỉnh đại ngộ.

Cô hốc mắt phiếm hồng gật gậtđầu.

“Đứa ngốc.” Khấu Đạt nhịnkhông được đem cô vào trong lòng. “Vì sao lại vì loại sự tình này phiền não?Anh nói muốn đứa nhỏ, là vì đứa nhỏ này là em sinh cho anh, anh mới muốn, nếukhông phải em sinh, đưa anh anh cũng không cần. Sao lại không thể vui mừng? Ítnhất cũng phải sung sướng một chút chứ? Chuyện đứa nhỏ chúng ta thuận theo tựnhiên, anh không bắt buộc, em cũng không cần nghĩ nhiều lắm.” Anh ôn nhu trấnan.

“Nhưng em không muốn làm choanh thất vọng.” Cô nghẹn ngào, anh vừa rồi ở trong bệnh viện thoạt nhìn vui vẻnhư vậy.

“Em sẽ chỉ làm anh lo lắng,sẽ không làm cho anh thất vọng. Lúc trước, ở nhà nhìn em nôn giống như ngay cảvị đều phải nhổ ra, em có biết anh lo lắng bao nhiêu không? Còn có vẻ mặt vừarồi của em cũng làm cho anh thực lo lắng, anh sợ mình lại làm sai cái gì, làmcho em mất đi tín nhiệm cùng cảm giác an toàn đối với anh. Cho nên, khôngcần lại làm cho anh lo lắng được không?”

“Nếu kết quả kiểm tra emkhông có mang thai, hơn nữa về sau cũng rất khó mang thai...”

“Anh không phải mới vừa đãnói sao? Chuyệcn con cái thuận theo tự nhiên, anh không bắt buộc.” Anh lắc lắcđầu nhẹ giọng đánh gãy. “Nếu có đương nhiên là chuyện tốt, nếu không, hai chúngta liền dắt tay thoải mái khoái trá đi suốt đời, có được không, vợ?”

Nước mắt chậm rãi theo hốcmắt chảy xuống, Nam Thiến không tiếng động gật đầu.

“Anh nhớ rõ lúc trước kết hônrõ ràng với khuôn mặt luôn tươi cười, như thế nào biến thành hai mắt đẫm lệ?”Anh thở dài, ôn nhu lại đau lòng thay cô lau đi trên mặt nước mắt. “Đừng lolắng lung tung nữa, được không?”

Cô gật gật đầu.

“Vậy hiện tại có thể đi khoaphụ sản sao?”

Do dự một chút, cô rốt cụclại gật gật đầu.

“Đừng nghĩ nhiều, hết thảythuận theo tự nhiên.” Anh hôn môi cô một chút, lại trấn an.

Lời nói của anh khiến cho côcó thêm dũng khí lại gật gật đầu, lúc này kiên định rất nhiều.

Hết thảy thuận theo tự nhiên,hết thảy thuận theo tự nhiên, cô nói cho chính mình cũng thôi miên chính mình,nhưng trong lòng vẫn có thanh âm, hy vọng ông trời có thể cho cô cơ hội làm mẹ,cô thề mình nhất định sẽ là một người mẹ tốt.

Làm ơn, ông trời ơi.

“Chúc mừng cô mang thai.”

Khi bác sĩ mỉm cười nói vớicô những lời này, Nam Thiến nước mắt rơi như mưa, kích động không thể khống chếchính mình.

Cô mang thai, cô thật sự mangthai, không có làm cho Khấu Đạt thất vọng, cũng không có làm cho anh không vuimừng một hồi, trong bụng của cô có cục cưng, hai người bọn họ có đứa nhỏ, ô ô...Cô thật sự mang thai, ô...

Kế tiếp bác sĩ nói cái gì, côcũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ Khấu Đạt tựa hồ luôn luôn tại cùng bác sĩ nóichuyện, về phần nói gì đó cô một chút ấn tượng đều không có.

Chờ khi cô rốt cục khôi phụcbình tĩnh, hai người đã về nhà, mà Khấu Đạt vội vàng ở bên người cạnh cô tiếpđiện thoại.

“... Dạ, con biết, con sẽ rabên ngoài tìm xem có ai bán hay không... Dạ, con biết, nhưng con sợ tính sai...Rất đơn giản? Không phải, con biết... Dạ, thật. Tiểu Thiến sao?”

Đột nhiên nghe thấy tên mình,Nam Thiến rốt cuộc nhịn không được tò mò dựa vào hướng chồng, không tiếng độnghỏi: “Ai nha?”

“Mẹ em.” Khấu Đạt dùng khẩuhình miệng trả lời cô.

Mẹ? Nam Thiến khinh sửng sốtmột chút, nói với anh: “Cho em nghe.”

“Mẹ, Tiểu Thiến muốn cùng mẹnói chuyện.” Khấu Đạt nói với nhạc mẫu ở đầu kia, sau đó đem điện thoại giaocho vợ. “Mẹ đã biết chuyện em mang thai.” Anh nói với cô, đồng thời thân thủđem cô ôm vào trong lòng, làm cho cô có thể thoải mái dựa vào chính mình, cũnglàm cho chính mình có thể ôm cô cùng đứa nhỏ đang trưởng thành trong bụng.

“Mẹ.” Tiếp nhận điện thoại,Nam Thiến ngọt ngào với mẹ ở đầu kia điện thoại, tâm tình vô cùng tốt.

“Mẹ nghe Khấu Đạt nói conmang thai, đây là thật vậy chăng?” Không phải không tin con rể nói, chính làmuốn nghe chính con gái chia sẻ niềm vui này.

“Dạ.”

Đây là thanh âm hạnh phúc sao?“Chúc mừng con, Tiểu Thiến.”

“Cám ơn mẹ.”

Thật, đoạn tình cảm chấm dứt,nên trọng điểm.

“Mẹ vừa rồi đã hỏi qua KhấuĐạt tình trạng của con, nghe nói tình huống cũng không tệ lắm, nhưng mà chính tìnhtrạng thân thể của con, chính con hẳn biết, cho nên trong lúc mang thai, làmcái gì đều phải rất để tâm, uống thuốc bổ cũng không thể thiếu. Mẹ đã nói choKhấu Đạt hẳn là chú ý chuyện tình cùng nên uống thuốc bổ gì, vì để ngừa vạnnhất, mẹ nói lại lần nữa với con. Nghe tốt lắm, không thể...”

“Không thể ăn đồ lung tung,không thể mang vật nặng, không được với lên cao lấy đồ vật, có thể ăn liền ăn,có thể ngủ là ngủ...” Mẹ ở đầu kia điện thoại nói, Khấu Đạt cũng tựa vào bêntai cô, nói vào lỗ tai khác của cô, một chữ không lầm làm cho cô kinh ngạc mởtròn hai mắt, cũng thiếu chút không cười ra tiếng.

“Đừng náo loạn.” Cô đổi bêntai nghe điện thoại, cười cùng anh lắc đầu.

“Anh nào có nào loạn? Đâychính là chuyện rất trọng yếu nha.” Anh vẻ mặt vô tội, sau đó tiếp tục hòa cùngmẹ vợ ở đầu kia điện thoại thao thao bất tuyệt hạng mục công việc cần chú ý. “Cảmthấy không thoải mái sẽ đi khám bác sĩ, nếu có bị ra máu, trăm ngàn không cầnquá khẩn trương, nhanh đi khám bác sĩ, trọng yếu nhất là, ba tháng đầu tiênđừng cho Khấu Đạt chạm vào con...”

Khấu Đạt đột nhiên câm mồm,nghẹn họng nhìn trân trối, lộ ra biểu tình khó có thể tin, sau đó đột nhiêntiến đến bên cạnh điện thoại, oán giận đối với mẹ vợ đầu điện thoại kia. “Sao,điểm ấy mẹ vừa rồi chưa nói.”

Không nghĩ tới anh lại làmnhư vậy, Nam Thiến ngây người ngẩn ngơ, hé ra mặt lập tức đỏ bừng lên.

“Anh đang làm cái gì?” Cô đánhanh một cái, dở khóc dở cười.

“Ba tháng, việc này rất khôngcó nhân đạo.” Anh vẻ mặt cầu xin, còn cố ý nói lớn tiếng, dường như chỉ sợ mẹvợ đầu điện thoại kia nghe không thấy.

“Khấu Đạt!” Nam Thiến nhịnkhông được lại đánh anh một cái, mặt đỏ đến độ sắp thiêu cháy. Anh nhất định làcố ý!

“Nhưng mà vì vợ yêu cùng đứacon đáng yêu, con sẽ nhẫn nại, thỉnh mẹ vợ yên tâm.” Anh đột nhiên lại lớntiếng nói, làm đầu điện thoại kia Nam mẫu nhịn không được nở nụ cười.

“Nó bình thường đều đùa giỡnnhư vậy sao?” Bà vừa cười vừa hỏi.

“Hôm nay có điểm thất thường,đại khái là hưng phấn quá độ.” Nam Thiến trả lời.

“Em nói đúng vậy, vợ.” Anhđồng ý, sau đó lại hôn cô một cái, thanh âm hôn môi lại rõ ràng lớn rơi vào đầukia điện thoại.

“Nó đang hôn con sao?” Nammẫu ha ha nở nụ cười.

Nam Thiến mặt đỏ đến bạo, chỉcó thể sống chết trừng anh, căn bản không có mặt mũi trả lời.

“Đúng vậy, mẹ.” Người có da mặtdày phóng khoáng lạc quan tiếp nhận điện thoại trong tay vợ, nhẹ nhàng lêntiếng trả lời.

Nam mẫu nhịn không được tạiđầu kia cười to ra tiếng, mà Nam Thiến thì tại đây đầu đỏ lên mặt, thân thủ đánhngười đàn ông bên cạnh. Anh cũng dám trả lời như vậy, quá mất mặt, thật sự quámất mặt nha!

“Mẹ, con gái mẹ ngược đãi conrể mẹ, cô ấy đánh con.” Người có da mặt dày phóng khoáng lạc quan ra vẻ ủykhuất hướng mẹ vợ trách cứ.

“Đánh là tình, mắng là yêu,con cứ vui vẻ nhận.” Nam mẫu cười nói.

Khấu Đạt ngẩn ngơ, không nghĩtới mẹ vợ sẽ dùng đến chiêu này.

“Dạ, tiểu tế thụ giáo.” Anhcười khổ.

Nam Thiến nhịn không đượccười ra tiếng, hai mà đỏ bừng mê người tươi cười, làm cho Khấu Đạt ngực căngthẳng, dường như không thể hô hấp.

“Vợ, em thật đẹp.” Anh ngơngác ngóng nhìn cô, không tự chủ được bật thốt lên nói.

Oanh! Mặt Nam Thiến mới hơichút hạ nhiệt độ trong nháy mắt lại nóng đỏ lên.

“Anh rốt cuộc đang nói cái gì?”Cô vừa thẹn lại quẫn đánh anh, chợt nghe tiếng cười khoái trá của mẹ từ đầu kiatruyền đến, cùng với thanh âm đặc biệt đề cao.

“Mẹ không quấy rầy vợ chồng cáccon nói chuyện yêu đương, Tiểu Thiến, có rảnh con lại gọi điện thoại cho mẹ,bye bye.” Nói xong, lập tức cắt đứt điện thoại.

Nghe thấy đầu kia điện thoạitruyền đến âm thanh tít tít, Khấu Đạt đem điện thoại để xuống.

“Tốt lắm.” Anh vừa lòng mỉmcười.

“Cái gì tốt?” Cô hờn dỗitrừng mắt. “Anh không phải là đến bây giờ còn ghi hận mẹ em lúc trước lừa anh,cho nên mới liều mình ngăn cản em cùng mẹ em thân cận?”

“Nguyên nhân gì khiến cho emkết luận như vậy?” Khấu Đạt dở khóc dở cười.

“Bằng không anh vừa rồi làmchi vẫn quấy nhiễu em cùng mẹ nói chuyện?”

“Anh có quấy nhiễu sao?”

“Không có sao?” Cô mắt lénhìn anh.

“Trời đất chứng giám, khôngcó được không?” Anh ủy khuất nói.

“Vậy hành vi vừa rồi của anhgọi là gì?” Cô hỏi.

“Hành vi nào?” Anh biết rõcòn cố hỏi, lập tức làm cho vợ giận trừng mắt, kia bộ dáng xinh đẹp đáng yêu,làm cho anh trong nháy mắt lại ngực đập trật một nhịp, cảm giác hô hấp khókhăn.

“Vợ!” Anh bỗng nhiên nhanhbắt lấy ngực, biểu tình thống khổ.

“Làm sao vậy?” Nam Thiến bị bộdáng của anh dọa sợ chết khiếp.

“Anh...” Anh nói rồi lạithôi, thoạt nhìn như là thống khổ đến nói không nên lời nói, hướng cô ngoắc,muốn cô tới gần.

“Chồng, anh làm sao vậy?Không cần làm em sợ.”

Cô lập tức dựa vào anh, saobiết tiếp theo giây anh lại đột nhiên chạm lên mặt cô nói: “Anh là kìm lòngkhông đậu.” Tiếp theo liền hôn trụ cô.

Nam Thiến đầu tiên là ngâyngười một chút, kế tiếp lại chỉ cảm thấy tức giận, cô dùng sức đẩy anh ra, tứcgiận động thủ đánh anh.

“Anh làm chi như vậy làm emsợ!”

“Thực xin lỗi, nhưng mà anh vừarồi thật sự có loại cảm giác không thở nổi.” Anh lập tức lại đem cô ôm tronglòng, ăn nói khép nép giải thích.

Vừa nghe anh nói như vậy, tứcgiận lập tức bị lo lắng thay thế. “Làm sao vậy?” Cô quan tâm hỏi.

“Bởi vì em thật đẹp, làm choanh có cảm giác không thở nổi.”

Tức giận mới bình ổn trongnháy mắt lại toát ra ngọn lửa, Nam Thiến tức giận thân thủ vừa muốn đánh anh,tay ở giữa không trung bị anh đỡ được, sau đó đến bên môi ôn nhu hôn môi.

“Anh yêu em, vợ.” Anh thâmtình chân thành ngóng nhìn cô. “Cám ơn em nguyện ý tha thứ cho anh, lại cho anhmột lần cơ hội để em trở lại bên anh, cám ơn em mang đứa con của chúng ta, cámơn em, anh yêu em.”

Tức giận qua đi, thủ nhi đạichi là nói không nên lời, ấm áp vây quanh cả người cùng với trái tim của cô.

Cô chậm rãi tiến sát vàotrong lòng anh, nói: “Không khách khí.”