Gian Hàng Bão Táp

Chương 6




9.

Sóng gió đã qua đi, mấy gian hàng trên con phố kia lại trở nên tấp nập trở lại.

Tôi tranh thủ ngày nghỉ của Tạ Tu Trúc, vội vội vàng vàng tới quầy bánh của ông lão sau khi tan làm.

Nghiên Nghiên hôm nay không rảnh nên tôi đành tới một mình.

“Cháu gái lại tới rồi đấy hả!” Ông Dương chào đón tôi một cách nồng nhiệt.

Tôi chọn một chỗ trông rất hợp phong thủy rồi ngồi xuống, “Ông à, cho cháu hai bánh nướng và một bát canh đậu phộng.”

“Có ngay đây.” Ông Dương khéo léo phết bánh, “Cô bé tóc dài kia nay không tới hả?”

“Cậu ấy đang bận việc, lần sau nhất định sẽ tới.”

“Ta múc cho cháu thêm canh nhá.”

“Cảm ơn ông nhiều!”

Bánh, canh đầy đủ, tôi vô cùng mãn nguyện ăn uống, sợ ăn không thì chán nên còn mở Chân Hoàn truyện ra để xem.



Không biết qua bao lâu, cách đó không xa lại truyền tới âm thanh huyên náo.

Tôi đang tập trung xem phim, nên thành ra không chú ý, tiếp tục uống canh của mình.

Lần nữa ngẩng đầu lên, chỉ thấy chiếc xe ba bánh của ông lão chạy thật nhanh, chỉ để lại một bóng lưng vội vã.

Tôi chợt thấy không ổn, đảo mắt nhìn quanh, tất cả các gian hàng đều đã biến mất trong chớp mắt.

Còn tôi, ở trên con phố vắng này, một bàn, một ghế, ngồi một mình.

Tại sao bọn họ lại nhanh chân thế?

Tại sao trong chốc lát tôi lại trở nên giống một con gấu bất lực ngồi trên tảng băng trôi thế này??

Còn có ông ơi, ông để quên bàn ghế rồi đây này huhuhu!

Quả nhiên, bên lề đường lại xuất hiện chiếc xe quen thuộc, một người đàn ông cao lớn bước xuống---

Tạ Tu Trúc.