Phần 3/6
7
Mẹ nuôi nói sẽ tôn trọng quyết định của tôi.
Tôi cân nhắc mất nửa tháng.
Trong thời gian này, Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân gọi điện đến mấy lần hỏi tôi đã có quyết định chưa.
Nghe nói Giản Mặc đã về nước.
Hôm nọ Giản Miên ăn tát xong thì chạy tới quán bar uống đến say mèm, Giản Mặc xuống máy bay một cái là phi thẳng đến đó đỡ cô ta về nhà.
Cô ta ôm Giản Mặc khóc lóc kể lể suốt một đêm, khiến Giản Mặc xót chít luôn.
Ngày tiếp theo, sau khi Giản Miên tỉnh rượu thì Giản Mặc dẫn cô ta đi mua sắm liên tục gặp gì cũng mua mua mua.
Tiêu hết mấy trăm vạn trong một ngày, cuối cùng thì công chúa nhỏ của anh ta cũng vui vẻ trở lại.
Giản Miên hỏi Giản Mặc: "Anh, nếu Giản Tích trở về nhà mình thật rồi cô ta bắt nạt em thì sao, anh đứng về phía em hay là bênh cô ta?"
Giản Mặc xoa đầu cô ta đầy cưng chiều: "Đồ ngốc này, đương nhiên là phải bênh em rồi. Anh và em lớn lên cùng nhau, nó là cái thá gì mà đòi so?"
Giản Miên bấy giờ mới hài lòng, khoác tay Giản Mặc nói: "Anh trai number one."
Giản Mặc đã có người yêu, bạn gái của anh ta hiện giờ đang ở nước ngoài. Cô ấy cũng là thiên kim nhà giàu.
Tôi đồng ý nhảy việc sang công ty nhà họ Giản.
Lúc trước mạnh miệng bảo không về nhà bên đó trong lễ nhận người thân chỉ là chiêu lấy lùi làm tiến.
Đương nhiên tôi phải về chứ, không về sao báo thù được?
Cảnh tượng Giản Mặc đâm chết tôi là ác mộng ám ảnh tôi hàng đêm, mọi bi kịch đời tôi đều bắt nguồn từ anh ta. Tôi chắc chắn sẽ không để anh ta sống yên.
Ngay hôm sau, Giản Bác Viễn và Tô Thu Vân lái xe tới đón tôi.
Sau khi biết tạm thời tôi không muốn chuyển về nhà họ Giản thì hai người đó sắp xếp nơi ở cho tôi ở gần công ty. Tôi đến báo danh đi làm trong bộ phận nghiên cứu với vị trí nhân viên kỹ thuật.
Cuối tuần, bố mẹ ruột mời tôi đến biệt thự nhà họ ăn cơm, sai người giúp việc nấu cả bàn đồ ăn ngon.
Giản Mặc và Giản Miên cũng có mặt trên bàn cơm.
Đây coi như là bữa ăn lần đầu có đủ các thành viên gia đình.
Giản Mặc rất lạnh lùng với tôi. Anh ta giống Giản Miên, không chào đón tôi về cái nhà này cho lắm.
Năm đó bố mẹ đổ hết nguyên nhân việc tôi bị bắt cóc lên đầu anh ta, nói rằng nếu không phải anh ta mè nheo, quấn lấy bố mẹ đòi lên đu quay cùng mình thì tôi sẽ không bị kẻ xấu ôm đi mất.
Bao năm nay anh ta phải chịu không ít đòn roi nhiếc móc vì chuyện đó, cho nên thù tôi ghê lắm.
Còn Giản Miên là thiên sứ trong lòng Giản Mặc. Mỗi lần sau khi anh ta bị đánh bị mắng thì Giản Miên đều đến dỗ dành: "Anh, anh đừng buồn. Anh còn có em mà."
Giản Miên là thiên sứ cứu rỗi anh ta, mà tôi là ác ma kéo anh ta xuống Địa Ngục.
Trên bàn cơm, Giản Bác Viễn thấy bầu không khí quá gượng gạo nên mở lời đề nghị: "Tích Tích, con còn chưa có bạn trai đúng không? Bố mẹ tìm cho con một mối nhé?"
Tôi đang định từ chối thì Tô Thu Vân tiếp lời: "Mẹ thấy thằng nhóc thứ hai nhà họ Giang cũng không tệ, nhà mình với nhà bên ấy tính làm thông gia..."
Không đợi Tô Thu Vân nói xong Giản Miên đã chen vào: "Mẹ, lúc trước không phải mẹ bảo con thử tiếp xúc với Giang Lăng Xuyên xem sao à? Giờ mẹ với bố muốn chuyển cơ hội này của con cho Giản Tích đúng không?"
Tô Thu Vân cười làm lành: "Hôm qua mẹ uống trà chiều với bà Giang, bà ấy liên tục bảo Giang Lăng Xuyên không có ý gì với con, chỉ sợ không làm được thông gia rồi. Thế nên bây giờ mẹ mới đang nghĩ hay là để Tích Tích tiếp xúc với thằng bé thử xem."
Giản Miên xị mặt không vui: "Sao mẹ lại tin bà ấy. Con và Giang Lăng Xuyên hợp nhau thật ý, anh ấy còn hẹn con đi xem concert đây này!"
Giản Bác Viễn hoà giải: "Thế à? Vậy được rồi, con và Giang Lăng Xuyên cứ tiếp tục gặp gỡ thêm mấy lần xem sao."
Nghe thế Giản Miên mới dịu mặt lại. Cô ta đầy tự tin nói: "Bố mẹ yên tâm đi, con nhất định có thể tóm gọn trái tim của anh Lăng Xuyên."
Giản Mặc buông đũa, sắc mặt vốn đã lạnh lùng giờ càng lạnh lùng hơn. Anh ta đứng lên: "Con no rồi, con về phòng trước."
Giản Miên ăn thêm hai miếng rồi cũng đứng dậy: "Bố mẹ, hình như anh không được khỏe lắm. Con đi xem anh thế nào chút nhé."
8
Cơm nước xong xuôi, Tô Thu Vân đưa tôi đi tham quan biệt thự, sẵn tiện chọn luôn một phòng tôi thích, chờ bao giờ nghĩ thông suốt thì dọn về.
Diện tích của biệt thự sân vườn kiểu Trung Quốc rất rộng, không thể dạo hết trong một chốc một lát được.
Tôi bảo mẹ ruột về nghỉ ngơi trước, để tôi chậm rãi tự đi ngắm xung quanh.
Lúc đi đến tầng hai, tôi nghe thấy cuộc hội thoại của Giản Mặc và Giản Miên từ một căn phòng nào đó vọng ra.
"Miên Miên à, Giang Lăng Xuyên là loại đàn ông chơi bời trăng hoa. Thằng đó không xứng với em, anh không đồng ý em gả cho nó đâu."
"Anh, kiểu gì thì em cũng phải lập gia đình đúng không nào? Không phải anh cũng có bạn gái đấy thôi? Em cũng không thích bà bạn gái kia của anh mà anh có chia tay chị ta đâu."
"Cô ấy đang mang thai, không chia tay ngay được." Giản Mặc ngập ngừng, còn nói thêm: "Miên Miên à, em không lấy chồng cũng không sao, anh có thể nuôi em cả đời."
"Chị ta mang thai á? Anh ghê nhỉ." Giản Miên cười khẽ, giọng điệu chua chát. "Xem ra em và Giang Lăng Xuyên chắc là cũng nên tích cực thân thiết hơn, nói không chừng có thể lâu ngày sinh tình ha."
"Em dám?"
"Em dám đấy."
......
Chậc, tôi không biết nên bình luận gì về chuyện này nữa luôn.
Sau hôm đó, tôi vùi đầu vào công việc.
Giản Miên cũng ở trong công ty, giữ chức trưởng phòng bộ phận kiểm soát sản phẩm.
Trong công tác tôi khó tránh khỏi phải trao đổi với cô ta. Không ít lần cô ta lén lút ngáng chân tôi nhưng lần nào tôi cũng hóa giải được hết.
Tôi đã tìm hiểu rõ ràng khúc mắc giữa hai nhà họ Giản và nhà họ Giang.
Công ty nhà họ Giang vốn là nhà cung cấp nguyên vật liệu cho tập đoàn nhà họ Giản.
Hồi bố mẹ ruột tôi mới chập chững những bước đầu tiên trên con đường lập nghiệp thì ông bà Giang đã liên tục nâng đỡ. Lúc nhà họ Giản cheo leo bên bờ vực họ còn góp vốn mua cổ phần để giúp bố mẹ ruột của tôi giải quyết khó khăn trước mắt.
Nhưng sau này, công ty nhà họ Giản ngày càng phát triển, bố mẹ ruột không chỉ đá ông bà Giang ra khỏi hội đồng quản trị mà còn đổi luôn nhà cung cấp nguyên vật liệu.
Đúng là ăn cháo đá bát.
Mấy năm gần đây, việc kinh doanh của nhà họ Giản không có đột phá gì còn nhà họ Giang phát triển được một hạng mục kỹ thuật độc quyền nên các nhãn hàng lớn chuyển sang hợp tác với nhà họ Giang hết cả.
Bố mẹ ruột tôi lại muốn thân thiết lại với nhà họ Giang nên nghĩ ra chiêu kết làm thông gia này.
Cách làm này quả là khiến người ta khó lòng hiểu nổi. Nhà họ Giang có thể hợp tác lại với nhà họ Giản thì chỉ có thể giải thích bằng hai trường hợp.
Một, họ độ lượng đến mức không thèm để ý ân oán trong quá khứ.
Hai, họ có ý đồ khác.
Một đêm cuối tuần nọ, Giản Miên đăng một dòng trạng thái trên trang cá nhân:
[Cùng crush đi xem concert nè.]
Ảnh đi kèm là mười ngón tay đan vào nhau với bối cảnh hiện trường concert của một ca sĩ nào đó.
Xem ra cô ta đi xem concert với Giang Lăng Xuyên rồi nhỉ.
Sáng thứ hai đầu tuần, tôi gặp Giản Miên trong thang máy.
Cô ta vén mái tóc uốn xoăn lơi ra sau tai để lộ vết hôn trên cổ, liếc tôi một cái và nói như ra oai: "Con trai thứ hai của nhà họ Giang đã là của tôi rồi, cô đừng hòng giành cơ hội này với tôi."
Xem ra tối hôm qua cô ta không chỉ cùng Giang Lăng Xuyên đi nghe nhạc mà còn cùng anh ta qua đêm nữa.
Tôi thờ ơ trả lời: "Thế thì chúc mừng trước nhé, bà Giang tương lai."
"Cô không cần ra vẻ hào phóng trước mặt tôi, thật ra ghen tỵ lắm rồi chứ gì?" Cô ta nói với vẻ khiêu khích: "Đừng tưởng rằng cô về làm cho công ty thì có thể lay chuyển địa vị của tôi trong lòng bố mẹ và anh. Vịt con xấu xí đừng hy vọng hão huyền biến thành thiên nga trắng muốt."
Hôm nay Giản Miên mặc một cái váy dài bó sát màu trắng phối hợp với hoa tai kim cương, tôn lên dáng người thanh tao quý phái như thiên nga của mình.
Tôi mặc trang phục công sở màu đen, vừa trưởng thành vừa chuyên nghiệp.
Tấm gương trong tháng máy phản chiếu hình ảnh một đen một trắng của tôi và cô ta. Tôi không hề cảm thấy mình có gì thua kém.
Lúc thang máy xuống đến tầng một thì trùng hợp gặp ngay Giang Lăng Xuyên đang đứng chờ. Anh ta mặc âu phục may đo cao cấp màu đen.
Hôm nay bộ phận nghiên cứu của chúng tôi mời đại diện công ty nhà họ Giang sang tham gia hội nghị thảo luận về việc nghiên cứu sản phẩm mới.
Giang Lăng Xuyên mang theo mẫu nguyên liệu đến thuyết trình cho chúng tôi để thúc đẩy chuyện hợp tác sắp diễn ra.
Giang Lăng Xuyên bước vào thang máy, ánh mắt của anh ta dán chặt vào tôi.
Giản Miên ghen, khoác tay anh ta: "Lăng Xuyên, giữa trưa cùng ăn cơm nha."
"Môi trường làm việc, chú ý cư xử." Giang Lăng Xuyên tránh Giản Miên như tránh tà, thái độ có vẻ khá lạnh lùng. "Nói sau đi."
Mặt Giản Miên cứng đờ.
Qua gương thang máy, cô ta thấy Giang Lăng Xuyên liên tục liếc nhìn tôi.
Tôi lễ phép chào hỏi: "Xin chào tổng giám đốc Giang."
Giang Lăng Xuyên vươn tay ra: "Xin chào, tôi biết cô là Giản Tích."
Giản Miên thấy chúng tôi bắt tay thì tức đến nổ cả mắt.
Vừa rồi cô ta còn nói tôi là vịt con xấu xí, bây giờ chính cô ta mới là con vịt xấu xí không ai thèm ngó ngàng tới.
Cô ta cho rằng tôi định tranh đoạt Giang Lăng Xuyên của cô ta.
Nhưng tiếc là sai mất rồi, trong đầu tôi chỉ có chỗ cho công việc.
Giang Lăng Xuyên là nhà cung cấp nguyên liệu mà tôi phải giao tiếp trong lúc làm việc, chỉ thế thôi.
9
Hội nghị buổi sáng diễn ra xong, tôi sang quán sát vách công ty ăn trưa.
Không ngờ lại tình cờ gặp Giang Lăng Xuyên.
Anh ta chỉ chỗ trống bên cạnh tôi, hỏi: "Giản Tích, tôi ghép bàn với cô được không?"
Đúng giờ ăn nên quán gần như kín chỗ, tôi ngẩng đầu nhìn một vòng không thấy có bàn nào trống.
Xét đến sau này còn phải gặp nhau trong công việc, tôi gật đầu nói: "Được."
Giang Lăng Xuyên ngồi xuống bên cạnh tôi. Anh ta cầm menu chọn món.
Lúc phục vụ dọn món lên, anh ta cởi áo vest đen lộ ra áo sơ mi trắng bên trong.
Ăn được một nửa thì Giản Miên tới.
Cô ta trông cực kỳ giận dữ, không để đám đông xung quanh mà chất vấn tôi:
"Giản Tích, cô biết xấu hổ chút đi được không? Sao mà phải vội vàng tranh giành đàn ông với tôi thế?"
Giang Lăng Xuyên xụ mặt: "Giản Miên, đừng làm loạn. Tôi và cô ấy chỉ là ghép bàn thôi."
"À thế à." Giản Miên lạnh lùng cười. "Hôm nay là ghép bàn, mai kia ghép giường luôn ấy nhỉ."
Tôi nghiêm giọng nói: "Giản Miên, tốt nhất là cô nắm rõ tình huống đã rồi hãy nói."
"Không cho cô biết tay thì cô chưa rõ ai mới là bạn gái chính thức của Lăng Xuyên nhỉ."
Dứt lời, Giản Miên vớ lấy cốc trà trên bàn hắt về phía mặt tôi.
Đương nhiên tôi sẽ không đứng yên cho cô ta giội rồi.
Tôi né sang một bên.
Cùng lúc đó, Giang Lăng Xuyên giơ tay ra đỡ thay tôi nên nguyên cốc trà của Giản Miên giội hết lên người Giang Lăng Xuyên.
Sơ mi trắng của anh ta giờ toàn là cặn trà.
Mặt Giang Lăng Xuyên đen sì, anh ta cau mày nói: "Giản Miên, đừng tự cho mình là bạn gái của tôi. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường."
Giản Miên vặn lại: "Bạn bè bình thường mà lên giường với nhau ư?"
"Không thể nói chuyện được với cô mà." Giang Lăng Xuyên đứng dậy đi toilet xử lý vết nước trà đọng trên quần áo.
Vừa rồi vẫn có một ít trà hắt dính người tôi.
Tôi đứng lên vẩy vẩy rồi cầm cốc cà phê trước mặt hắt thẳng vào cái váy dài trắng muốt của cô ta.
"Giản Miên, tôi không nhường cô đâu. Về sau chớ có chọc chị đây." Bỏ lại câu này, tôi ra quầy thu ngân thanh toán rồi nghênh ngang rời đi.
Giản Miên như một tên hề đứng ở phía sau, nghiến răng nghiến lợi nhìn theo.