Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 27




Sự an tĩnh sau khi hoan ái, có hơi cô đơn.

Thiếu nữ cuộn tròn cơ thể, đưa lưng về phía người đàn ông, tấm lưng tuyết trắng gầy gầy rải rác dấu hôn, chọc người mơ màng.

Giang Đường Dã gác cánh tay che trên mắt, qua thật lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Ít nhất cho anh một lý do, mới được tính là công bằng, đúng không?”

Trẻ con mới đột nhiên không yêu. Trẻ con.

Người đàn ông không nhịn được bật cười, cảm thấy trong lòng trống vắng cực kỳ, cánh tay dài của hắn thu lại, ôm Như Hứa vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen nhuyễn của nàng, nửa nhắm mắt, nói: “Tóc dài lắm rồi.”

“Anh còn không trẻ, tiểu Như Hứa.”

Hắn gọi tiểu Như Hứa, như là xác minh mình không còn trẻ, mà nàng đang độ cảnh xuân tươi đẹp thực sự.

“Trước đó em muốn anh yêu em, vẫn luôn lấy kết hôn áp chế anh, muốn anh để ý, anh đã để ý. Hiện tại có phải muốn ngược lại, bắt anh lấy kết hôn áp chế em, có phải không thì nói, em đi rồi anh sẽ lập tức kết hôn, em mới sợ hãi, mới vừa lòng phải không?”

Giọng hắn nặng nề, ôm ấp thiếu nữ mềm ấm, nhất thời cảm giác năm tháng quá im lặng, nhưng thực tế có tiếng nức nở nho nhỏ vang lên của thiếu nữ.

Như Hứa khóc lem hết mặt, rúc ở trong lòng ngực hắn, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, vừa ngứa vừa khó chịu, nàng không lau, hắn duỗi tay vì nàng lau đi.

“Ông nội đã biết, ông đã biết hết, nhưng ông không nói bất cứ điều gì.”

Giang Đường Dã cứng đờ, mắt đen ngơ ngẩn, chậm rãi khép lại đầu ngón tay ướt át, đầu tựa vào đầu Như Hứa, một lát sau mới nâng lên: “Cho nên, em cảm thấy, là do em sai.”

Như Hứa nắm chặt tay, chua xót không ngừng nảy sinh trong lòng, ngăn không được bi thương, làm thế nào cũng không rõ vì sao lại phát triển trở thành tình cảnh hiện giờ.

“Bất kể có phải em sai hay không, em cũng không bỏ qua được, anh biết không?”

Không ai có thể hiểu cảm giác của Như Hứa.

Ông nội là người nhìn nàng lớn lên, là người thân của nàng, là người khi còn nhỏ vào giờ tan học sẽ tới đón nàng chờ nàng mua kẹo cho nàng ăn,

cho dù ngay từ lúc đầu, ông không yêu thích gì mình.

Nhưng, hiện giờ, ông rõ ràng biết chuyện này, trước khi lâm chung, cũng chưa từng trách nàng một câu, chưa từng nhắc tới một câu, thậm chí, không muốn làm nàng có gánh nặng tâm lý.

“Em không có ba mẹ, chú nhỏ, em chỉ có ông nội.”

“Cho nên em không bỏ qua được… Em thật sự không bỏ qua được……”

Như Hứa nói nghẹn ngào, cảm giác Giang Đường Dã ôm mình càng chặt, vì thế xoay người, chôn trong lòng ngực hắn, khóc rống thất thanh.

“Là vì em thích anh đến vậy, thích anh như thế, em không muốn thấy anh cưới người khác, em không muốn rời khỏi anh.”

Nhưng, em không thể không rời khỏi anh.

Mắt đen của Giang Đường Dã loé ánh nước, nhẹ nhàng vỗ sau lưng thiếu nữ, không biết suy nghĩ gì, bỗng nhiên cười một cái, là một nụ cười cực kỳ trào phúng.

Còn anh thì sao.

Hắn nghĩ.

Người anh yêu, người yêu anh, từng bước từng bước đều rời bỏ anh đi, anh biết làm thế nào vượt qua đây.

Có phải nhiều năm qua đi, mới có đáp án. Cho bọn hắn đáp án.

*

Bọn họ đi Nhật Bản xem đại hội pháo bông vào tháng bảy.

Lúc chạng vạng, trên đường rất nhiều người, gái thì mặc áo tắm, đi guốc gỗ, búi tóc, cắm hoa lụa, cùng bạn bè bên cạnh đùa giỡn, dáng vẻ rất mỹ lệ.

Như Hứa cũng ở trong đó.

Màn đêm buông xuống, tiếng nói chuyện vui cười chung quanh cũng dần dần nhỏ, lúc này, mọi người đều biết, pháo hoa sắp được bắn.

Pháo hoa sáng ngời bay thẳng lên trên không, mọi người đồng loạt ngửa đầu, biểu cảm hưng phấn ngắm nhìn, thỉnh thoảng nói chuyện với người bên cạnh cái gì đó, đó thật là một bầu không khí tốt đẹp lại yên ắng.

Tựa như ánh mắt của mỗi người đều bị pháo hoa chiếu sáng, lấp lánh sáng lên, không nói lời nào, toát ra tình yêu.

Như Hứa nghiêng đầu, nhìn về phía Giang Đường Dã, lẳng lặng mà nhìn, khóe môi đang cười, hắn cảm nhận được, cũng quay đầu, cúi đầu hôn nàng.

Bất cứ một đôi tình nhân nào trong đám đông cũng hôn môi giống bọn họ.

Chỉ là giây tiếp theo, bọn họ sắp chia lìa.

Đường phố buổi tối, đám đông chen chúc, Như Hứa gắt gao nắm tay Giang Đường Dã, ngay khi quay đầu trong nháy mắt, phát hiện người phía sau không còn, trong tay đã trống không.

Thiếu nữ nhỏ xinh lẻ loi một mình đi trên đường phố tấp nập.

Không biết đi mất bao lâu, nàng bỗng nhiên dừng lại, đôi tay bụm mặt, bị lạc đường, nước mắt không ngừng trào ra, tiếng khóc rất lớn, người đi ngang qua sôi nổi chú ý, sau đó vòng qua nàng.

Chỉ có một người, vỗ nhẹ vai nàng, đưa cho nàng một cái khăn tay.

Như Hứa đột nhiên ngẩng đầu, bắt lấy tay người đó, nhưng phát hiện chỉ là một gương mặt xa lạ.

Nàng tiếp nhận khăn tay, nắm chặt trong lòng bàn tay, chậm rãi đứng lên, xoay người, trở về.

Mà đằng sau, Giang Đường Dã đưa tiền cho người đàn ông đó, mỉm cười nói cảm ơn, rồi xoay người, đi tới một hướng khác.

Năm đó Như Hứa 18 tuổi, Giang Đường Dã 28 tuổi. Chính như hắn lời nói, hắn không còn trẻ.

Bọn họ vẫn yêu lẫn nhau, nhưng không phải mối quan hệ yêu nhau. –

Năm thứ nhất Như Hứa ở nước Pháp, quen biết bạn gái cùng phòng, tên là Anna, một cô gái nóng bỏng xinh đẹp.

Cô hỏi Như Hứa, từng có mấy người bạn trai.

Như Hứa cười lắc đầu, cụng ly với cô một cái, nhìn hình ảnh trên phim, nói, chỉ có một người đàn ông duy nhất.

Anna bĩu môi, nói, cậu không thật thà một chút nào, cô gái xinh đẹp giống cậu, sao có thể mới có một người bạn trai.

Như Hứa cười, lần nữa cường điệu, anh ấy không phải bạn trai, anh ấy là người đàn ông.

Anna nhún nhún vai, nói, được rồi, hỏi tiếp, vậy hai người chia tay rồi hả.

Không gian an tĩnh trong chốc lát, chỉ có nam nữ chính nói lời kịch trong phim.

Như Hứa uống xong hết một ly rượu, mới mở miệng, nói, có lẽ vậy.

Anna lại lần nữa mù mờ, giống một đứa bé xoa xoa tóc, nói, tớ cũng thật không hiểu được mấy người.

Một năm đó, Như Hứa nhận được tin nhắn Giang Ái gửi tới, trong tin nói một ít tình hình gần đây, còn nhắc tới Giang Đường Dã, nói hắn đang làm quen, một cô nữ sinh có bằng cấp cao khí chất tốt.

Như Hứa cũng đáp lời một ít, đối với việc của Giang Đường Dã, chỉ nói một tiếng “vậy à”.

Mà người được câu trả lời “vậy à”, cười nhạo một tiếng, ở quán bar uống say đến không biết gì, cuối cùng nằm trên sô pha say bất tỉnh nhân sự, còn niệm tên nàng.

Thẩm Ngân thở dài, nói: “Đúng là hai người tự tìm đường ch*t.”

Giang Đường Dã ý định tự chuốc say bản thân, chỉ là đầu óc vẫn rất tỉnh táo, nghĩ nàng, nhớ nàng, rồi lại cười bản thân gần 30 tuổi, ở chỗ này vì tình mà khốn khổ, giống thằng hề.

Cười cười, bỗng nhiên rơi nước mắt, nói, tôi thật sự rất nhớ cô ấy. Tôi thật sự rất nhớ cô gái nhỏ của tôi.

Tôi hy vọng mỗi ngày cô ấy đưa cho tôi một viên kẹo. Tôi hy vọng, cô ấy vĩnh viễn yêu tôi

*

Năm thứ nhất, Giang Đường Dã từng đến nước Pháp, trong tình huống Như Hứa không biết tí gì.

Nàng sáng sớm đi tới trường, hắn liền lái xe đi theo phía sau, tới trường học rồi lại đi theo phía sau, xen lẫn trong đám người, nhìn nàng cười nói

với bạn học, chờ đến khi vào học, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, ngắm nhìn hình bóng nàng ngồi ở hàng ghế phía trước nghe giảng chép bài.

Chờ một ngày qua đi, một mình nàng đi về chỗ ở, hắn liền đi theo sau ở phía xa xa, sợ nàng phát hiện.

Nàng đi, hắn đi theo, ánh trăng trên trời nhìn hai người bọn họ.

Như Hứa bị cảm hai ngày, mãi ho khan chảy nước mũi, Anna hỏi nàng muốn đi bệnh viện không, Như Hứa không muốn lỡ tiết, nói, chờ ngày mai tiết học kết thúc liền đi.

Ngày hôm sau vừa đến trường học, nàng phát hiện trong ngăn kéo có rất nhiều loại thuốc cảm, nhìn chằm chằm đống thuốc, Như Hứa rũ mắt, che lại suy nghĩ trong mắt.

Ai ngờ, không chống nổi được đến lúc tan học, Như Hứa ngủ mất khi học nửa khóa, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, làn da nóng hổi, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Một nam sinh đang muốn bế nàng lên, lại bị Giang Đường Dã chen vào đám người đẩy ra, bế Như Hứa lên đi ra ngoài.

Anna chớp chớp mắt, vội vàng theo sau.

Ở bệnh viện, thiếu nữ nằm ở trên giường bệnh truyền dịch, hôn mê, sắc mặt tái nhợt và đáng thương.

Giang Đường Dã ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm nàng, di động vẫn luôn reng, hắn không thèm để ý.

Anna hỏi hắn là ai.

Giang Đường Dã còn chưa kịp nói, Anna lại tự hỏi tự trả lời, nói, anh chính là người đàn ông đó.

Hắn ngước mắt nhìn Anna một cái, không nói gì, lại phóng ánh mắt lên trên người Như Hứa, không dời.

Anna câm nín, cảm thấy bản thân là người tàng hình.

Chờ đến đêm khuya, Như Hứa nửa mơ nửa tỉnh, cổ họng vừa động lại đau, nói không lên lời, chỉ mơ mơ màng màng bật ra mấy âm tiết, muốn uống nước.

Có người đút nước ấm cho nàng, cuồn cuộn không ngừng, cho đến khi nàng không còn khát.

Nhưng đối phương không rời đi.

Không phải chỉ đơn thuần đút nước, môi hắn hôn lên khuôn mặt nàng, da thịt nóng bỏng, bắt lấy ngón tay nàng, kín kẽ mà chế trụ, gắt gao.

Không đếm được hết rốt cuộc hôn bao lâu.

Gương mặt thiếu nữ càng đỏ, hơi thở hổn hển, có nước mắt trượt qua khóe mắt, bị tiếp được, nhẹ nhàng mút vào.

Nàng muốn mở mắt nhìn người trước mắt, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt nổi.

“Lây bệnh cho anh đi.”

Nghe người nọ nhẹ giọng nói.

Vì sao lại có người muốn bị cảm mạo, Như Hứa miên man suy nghĩ, ngay sau đó lâm vào hôn mê.

Sáng sớm ngày hôm sau, Như Hứa tỉnh lại, nhìn căn phòng rỗng tuếch, sinh ra vài phần hoảng hốt.

Giơ tay hoạt động một chút, lại đụng phải một đống kẹo dưới chăn.

Như Hứa ngơ ngẩn, lông mi run rẩy, mở ra một viên, bỏ vào trong miệng, sau đó một mình lẳng lặng dựa vào trên tường, nhìn nhánh cây trụi lủi ngoài cửa sổ.

Năm thứ nhất, cứ như vậy đi qua. Coi như, mơ thấy đi.

*

Giang thành.

Thẩm Ngân nắm tóc, quầng thâm mắt nhìn rất nặng, người đàn ông không che giấu nổi sự mỏi mệt, chỉ vào hắn, giận không biết nên nói gì.

“Mày có biết mày vừa vứt bỏ một đơn hàng lớn thế nào không???”

Gương mặt Giang Đường Dã mệt mỏi, mở to mắt, lạnh lùng, nhìn qua là dáng vẻ rất không dễ chọc: “Mày biết tao mất đi thứ gì không?”

“Tình yêu.”

Thẩm Ngân: “……” Kệ.

Có phải thằng chó nào thất tình cũng đều hoang tưởng như vậy. K k k.

Ha ha.