Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 47: Không cam lòng




“Ò ó o. “

Gà gáy sáng.

Tiểu Đao tối hôm qua nằm miên man suy nghĩ lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, vất vả lắm mới buồn ngủ một chút, còn bắt bản thân phải cố gắng thanh tỉnh.

Vùng Tây Bắc đến lúc rạng sáng lạnh đến không chịu được, bản thân Tiểu Đao trốn trong chăn vẫn cảm thấy có chút lạnh, vén rèm lên nhìn, Tiết Bắc Phàm vẫn nằm trên băng ghế ngửa mặt lên trời như vậy, cái gì cũng không che, nhưng lại có vẻ ngủ rất ngon.

Tiểu Đao vật lộn nửa ngày, cuối cùng khẽ cắn môi chui khỏi ra chăn, mở tủ lấy ra hai cái chăn, “Soạt” một tiếng đắp lên người Tiết Bắc Phàm.

Bản thân mình thì nhanh nhẹn quay về chui vào trong chăn trước chà chà hai tay, sau đó lại đắp thêm một cái chăn ở trên.

Nằm trên giường đắp hai cái chăn thật dày, Tiểu Đao cảm giác thoải mái, nằm được một chút, nheo mắt lại khẽ hé rèm ra một, phát hiện Tiết Bắc Phàm đã đem chăn bọc lấy người, còn trở mình, ló đầu ra hít thở, thuận tiện hướng Tiểu Đao nháy mắt.

Tiểu Đao vội vàng buông rèm che kín, mếu máo, cái tên này quả nhiên chưa ngủ! Sớm biết thế để cho hắn tự đi lấy chăn, hại nàng vẫn còn đang lạnh quá.

. . . . . .

Hình như cũng chưa ngủ được bao lâu, Tiểu Đao còn đang ở trong chăn nhắm mắt thật thoải mái, toàn thân như nhũn ra giống như tiểu miêu, chợt nghe bên tai ba tiếng gáy.

Hướng trong chăn chui vào, Tiểu Đao thuận tay lấy chăn trùm kín đầu.

“Ò ó o, ò ó o, ò ó o o…”

Tiểu Đao nghe tiếng con gà trống lớn này gáy còn theo nhịp nữa, nghe như tiếng ai gõ vào thẻ tre vậy! Nàng ở trong chăn lăn lộn, rầu rĩ nói một câu, “Có Tô Châu bình đàn* không?”

*Tô Châu bình đàn: một hình thức văn nghệ dân gian, vừa kể chuyện, vừa hát, vừa đàn, lưu hành ở vùng Giang Tô, Chiết Giang, Trung Quốc

Vừa mới dứt lời, chăn bị xốc lên một ít.

Ánh sáng chói mắt, mặc dù là nhắm mắt lại, Tiểu Đao vẫn phải che mặt lại. Động tác thật giống một con mèo nhỏ cùng bị đánh thức, rướn người một cái.

“Dậy đi, mặt trời đã lên cao rồi!” Tiết Bắc Phàm cười xong, chọt chọt mu bàn tay của Tiểu Đao.

“Không thể nào.” Nhan Tiểu Đao mắt nhắm mắt mở quan sát, giơ một ngón tay lắc lắc, “Ta vừa mới nghe tiếng gà trống gáy sáng!”

Tiết Bắc Phàm khóe miệng giệt giật, tựa vào bên cửa sổ nhìn Tiểu Đao cười, “Này, buổi chiều đại ca của cô phải đấu vòng thứ nhất, nếu không trở về sẽ không xem được!”

Tiểu Đao mở choàng mắt, kinh ngạc, “Buổi chiều là tỉ thí rồi sao?”

Tiết Bắc Phàm nâng cằm, bộ dạng ăn phải dấm chua, “Ta rõ ràng không quan trọng bằng đại ca cô!”

Tiểu Đao lấy tay kéo chăn che người, vừa nhìn hắn xua tay, “Đi, ra ngoài, bổn tiểu thư phải thay y phục!”

Tiết Bắc Phàm cố ý liếc một cái nhìn vào trong chăn quan sát một cái, giả bộ muốn nhìn lén.

Tiểu Đao cầm gối, đuổi ra ngoài.

Xoa cái mũi, Tiết Bắc Phàm lắc đầu, “Nha đầu chết tiệt kia càng ngày càng bạo lực!”

Tiểu Đao ở trong chăn bận rộn một hồi, mặc xong xiêm y đi tới, đứng trước gương đồng xoay tới xoay lui, “Đáng ghét, vải này dính nước xong nhăn quá!”

Tiết Bắc Phàm lại gần liếc mắt một cái, “Có sao đâu? Nhìn rất đẹp mà.”

“Giống như không mặc xiêm y vậy.” Tiểu Đao lấy tay kéo căng vạt áo trước rồi thả xuống.

“Ta thấy rất tốt mà, quản nó nhăn hay không làm gì, chỉ cần cô mặc trên người, vải rách cũng giống kim lũ y*.” Tiết Bắc Phàm vỗ mông ngựa Tiểu Đao vô cùng trôi chảy, nhanh chóng kéo tay nàng, “Đi, ta sắp chết đói, đi ăn chút gì đi.”

*kim lũ y: y phục dệt bằng vàng

Tiểu Đao lần này không rút tay về, cùng hắn đi ra ngoài, tay kia thì kéo kéo cổ áo, có lẽ là quá để ý nếp nhăn kia, thỉnh thoảng lại lôi lôi kéo kéo, cổ áo vẫn là không nghe lời, vểnh lên như cái sừng.

Tiết Bắc Phàm mở cửa ra, theo hành lang đi đến phía trước, “Ngoài đại sảnh chắc sẽ có thức ăn, ta sắp chết đói, không thì chịu khó tìm một chút?”

“Ừ.” Tiểu Đao rốt cục cũng dừng lại việc lôi kéo cổ áo, “Ta muốn ăn đậu phụ!”

“Vùng hoang vu thôn quê này, phỏng chừng rất khó tìm.”

Đi hết hành lang là tới cầu thang, cửa sổ mở ra hướng đông, ánh nắng chiếu đến, Tiết Bắc Phàm bị ánh mặt trời thoáng qua một cái, ngẩng đầu, “Hắt xì!”

Tiểu Đao hướng hắn nhìn qua, hỏi, “Cảm mạo sao? Có phải tối hôm qua bị đông lạnh hay không?”

“Sao có thể.” Tiết Bắc Phàm cười hì hì, “Có cô cho ta cái chăn mà.”

Tiểu Đao thấy hắn ngoài miệng lại chiếm tiện nghi, nhấc chân đá hắn.

Hai người lại như trước đây tranh cãi ầm ĩ, vừa ngẩng đầu. . . . . . Chỉ thấy ở trên cầu thang, một người đang đứng.

Khách điếm này có ba tầng, bọn Tiểu Đao ở tầng hai, người nọ đang từ tầng ba đi xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm.

Tiểu Đao sau khi thấy rõ ràng là ai, nhíu mày —— khéo thật, đó chẳng phải là Tần Kha sao? Thì ra nàng cũng ở nơi này.

Khuôn mặt Tần Kha lúc này thoạt trắng thoạt xanh.

Tiểu Đao thấy vẻ mặt nàng giống như nhìn thấy quỷ, cũng có chút kỳ quái, bất quá Tần Kha này cổ cổ quái quái, đối với Tiết Bắc Phàm có chút ý tứ, vẫn là không cần nên mới sáng sớm gây sự với nàng thì tốt hơn.

Tiết Bắc Phàm dẫn theo Tiểu Đao muốn đi xuống.

Tần Kha đột nhiên giậm chân, mắng một tiếng, “Không biết liêm sỉ!”

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm ngẩn người, ngẩng đầu, chỉ thấy Tần Kha giống như đang nói hai người bọn họ, còn vươn tay chỉ vào Nhan Tiểu Đao, “Đê tiện!”

Tiểu Đao khẽ nhíu mày, vì muốn xác định chắc chắn một chút, nàng còn cố ý quay đầu lại nhìn một cái, phía sau trừ bỏ bức tường, một người cũng không có.

Nàng nháy mắt mấy cái, nói như vậy Tần Kha là đang mắng nàng sao?

Tiết Bắc Phàm vẻ mặt hơi sửng sốt, trái lại dường như hiểu được điều gì đó, không giận, ngược lại nở nụ cười.

Tiểu Đao nghiêng đầu suy nghĩ con ngươi liếc hắn, thầm nói chính mình bị mắng Tiết Nhị này còn cười vui vẻ như vậy?!

“Nương ngươi chưa từng dạy ngươi lễ nghĩa liêm sỉ sao!” Tần Kha đi xuống chạy vài bước, trừng mắt nhìn Nhan Tiểu Đao.

Tiểu Đao thật không hiểu vì sao lại bị nàng mắng, nhíu mày, “Ngươi mới sáng sớm ăn lộn thuốc sao? Nương ta dạy ta nhiều rồi!”

“Nương ngươi dạy ngươi? Vậy có thể thấy được là thượng bất chính hạ tắc loạn, nương ngươi cũng không phải loại nữ nhân tốt đẹp gì.” Tần Kha nói chuyện nước miếng chấm nhỏ đều phun lên mặt Tiểu Đao.

Tiểu Đao hai tay liền giơ lên, chống nạnh, thực sự nàng đã bị Tần Kha làm cho nổi điên. Mới sáng sớm đã mắng còn chưa tính, còn mắng đến trên đầu nương nàng, nghĩ là có thể nhẫn nhưng nàng ta lại chọc Tiểu Đao đến không nhịn nổi.

Nếu nói tranh cãi, Tiểu Đao chính là người nói năng chua ngoa, nàng cao thấp đánh giá Tần Kha một phen, “Miệng cô đúng là không sạch sẽ chút nào, đừng tưởng rằng cô không phải nữ nhân thì có thể loạn mắng nữ nhân!”

Lúc này đến phiên Tần Kha sửng sốt, giậm chân, “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ai nói ta không phải nữ nhân?”

Tiểu Đao hơi hơi nhếch mi, “Ta thấy cô thế nào cũng không giống, làm gì có cô nương nhà ai lại đi chặn đường mắng chửi người đâu? Thô lỗ như vậy, chắc chắn là nam nhân giả trang?”

“Ngươi. . . . . .”

“Hơn nữa, cô nói ta không biết lễ nghi liêm sỉ, ta làm cái gì?”

“Ngươi, ngươi quyến rũ người!”

“Ta quyến rũ ai?”

Tần Kha nhìn thẳng Tiết Bắc Phàm.

Tiểu Đao mí mắt nhíu nhíu, “Hắn là gì của cô a?”

“Ta. . . . . .”

“Hắn là tướng công của cô?”

“Không. . . . . .”

“Tình nhân?”

“Không phải!”

“Tốt lắm, hắn với cô không thân cũng chẳng quen, ai quyến rũ hắn có quan hệ gì với cô?”

“Ta. . . . . .”

Tiết Bắc Phàm sờ sờ cằm, trọng điểm Tiểu Đao cãi nhau hình như không phải rất đúng a. . . . . . Có phải hay không giận đến hồ đồ rồi? (Tiểu Diệp: ý là anh nghĩ đáng lẽ chị nên chửi nó vụ nó mắng má chị chứ k phải vụ nó chửi chị quyến rũ)

“Hơn nữa, con mắt nào của cô nhìn thấy ta quyến rũ hắn?” Tiểu Đao vứt cho nàng ánh mắt xem thường, “Ta không mang câu cũng không dẫn đầu, cô dạy ta cái dạng gì gọi là quyến rũ cái dạng gì kêu là không quyến rũ?”

“Ngươi già mồm át lẽ phải!” Tần Kha khó thở, “Vừa sáng sớm, ngươi quần áo không chỉnh cùng nam nhân đi ra khách điếm, không biết xấu hổ!”

Tiểu Đao nghe ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Tiết Bắc Phàm, lại suy nghĩ, sờ sờ cổ áo, giơ chân, “Này! Ngươi nói đi. . . . . .”

“Bị ta nói trúng chứ gì!” Tần Kha thấy nàng nóng nảy, sắc mặt càng khó xem vài phần, “Hai người cũng không thành thân, lại ngủ chung một gian phòng, thật không biết xấu hổ.”

“Cô đừng nói hưu nói vượn, chúng ta không có!” Tiểu Đao tức giận, nhấc chân đá Tiết Bắc Phàm, “Ngươi nói đi!”

Tiết Bắc Phàm nháy mắt mấy cái, vẻ mặt mờ mịt, “Nói cái gì?”

“Nói chúng ta không phải loại quan hệ này!” Tiểu Đao giậm chân.

“A!” Tiết Bắc Phàm cười, thân thủ ôm bả vai Tiểu Đao có vẻ rất thân mật, “Chúng ta thực không phải loại quan hệ này. . . . . . Ai!”

Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Đao một phen nhéo tai hắn, “Tiết Nhị chết tiệt, ngươi nói bậy bạ gì đó!”

“Theo lời cô dạy nói mà. . . . . .” Tiết Bắc Phàm nhe răng, “Nương tử tương lai!”

“Nương cái đầu ngươi!” Tiểu Đao túm hắn đạp mạnh một cái, mặt đỏ đỏ đến rối tinh rối mù, “Ngươi đừng hủy danh tiết của ta, bổn tiểu thư còn muốn thành thân đó!”

“Không phải nói ta tốt lắm sao!” Tiết Bắc Phàm ngẩng mặt, “Người khác không tốt đâu.”

Tiểu Đao xấu hổ, thân thủ đẩy hắn, “Tiết Nhị chết tiệt, không thèm để ý ngươi, chúng ta mỗi người đi một ngả!” Nói xong, thở phì phì chạy đi.

“Ai!” Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao thực bị chọc cho tức giận cũng đã ghiền. Quay đầu lại nhìn Tần Kha, lập tức nhẹ nhàng chỉ tay, “Đừng nói lung tung, bất quá có nói lung tung cũng chẳng sao cả.” Nói xong, liền cợt nhả đuổi theo, miệng còn không thành thật, “Nương tử tương lai!”

Tiểu Đao bịt hai tai lại chạy như bay, làm bộ như không biết hắn, da mặt đều mất hết, lưu manh này nói chuyện không thể cản được! Tức chết!

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm đi rồi.

Tần Kha đứng tại chỗ, mũi có chút chua xót, không thể nói rõ khổ sở trong lòng.

Lúc này, Tiết Hình đi xuống, “Không thể tưởng tượng được, Tiết Bắc Phàm cùng nữ tử kia có mối quan hệ tình nhân, nàng ta đến tột cùng là có thân phận đây? Nhìn cứ như là Tiết Bắc Phàm chủ động.”

“Nha đầu kia thật ra cũng có năng lực khiến người khác chủ động.” Phương Đồng Lý từng bước đi xuống, tới bên người Tần Kha, cố ý nói nói mát, “Gương mặt đẹp dáng người cũng tốt, tuổi lại trẻ, công phu nhất nhì, còn là một nha đầu thông minh, muốn cái gì có cái đó. Sư muội, muội nói có phải hay không?”

Tần Kha hung tợn trợn hắn một cái.

“Đúng rồi, nàng ta có thân phận gì vậy?” Tiết Hình ngẩng đầu, hỏi một bóng người đang đứng ở chỗ rẽ trên lầu, “Vương huynh không phải quen biết nàng sao?”

Lúc này, đứng ở bên trên, từ trong tối hé mặt ra, chính là Vương Bích Ba.

Trên gương mặt cực kỳ tuấn tú của hắn chưa từng xuất hiện vẻ vui sướng, đứng trong bóng tối, nhìn thấy ngoài cửa sổ dưới ánh mặt trời, Tiết Bắc Phàm nhanh chóng đuổi theo Nhan Tiểu Đao, giơ tay túm tóc nàng.

Tiểu Đao đá hai chân hắn, Tiết Bắc Phàm cười hì hì chắp tay nhận sai với nàng, mặt dày mày dạn.

Tiểu Đao lắc lắc mặt không nhìn hắn, hắn liền mua một đống bánh bao bánh rán trái phải đi theo. Đi tới trước một tiệm đậu hũ, Tiểu Đao tựa hồ do dự một chút, Tiết Bắc Phàm cưỡng ép đem nàng lôi vào.

Sau khi ngồi xuống, Tiểu Đao còn đang mặt giận, mãi đến khi Tiết Bắc Phàm bưng một chén đậu hũ đầy ắp đến đặt trước mặt nàng, cũng không biết nói câu gì, Tiểu Đao giật giật miệng, nâng tay đánh người.

Tiết Bắc Phàm bưng bát đưa cho nàng chén đậu hũ non mềm, thêm mấy cái bánh bao, ân cần gắp thức ăn, Tiểu Đao híp mắt ăn đậu hủ, trên mặt từ lâu không còn tức giận như trước.

Đến kẻ mù còn nhìn ra được, đây là kiểu tình nhân giận dỗi, liếc mắt đưa tình.

“Vương huynh?”

Tiết Hình gọi hắn một tiếng.

Vương Bích Ba phục hồi tinh thần lại, cảm giác song cửa trong tay tựa hồ đã muốn nát, cúi đầu nhìn —— quả nhiên, song gỗ đều bị bóp đến biến hình. Vương Bích Ba có chút khó tin nhìn hai tay của mình, trong lòng không hiểu —— Tiểu Đao nguyên bản sẽ không vừa ý chính mình, nàng không thích hắn – loại người có tiền có thế có địa vị tự nhận là hô phong hoán vũ lấy thúng úp voi vì thế lúc nào cũng ra vẻ nam nhân cao cao tại thượng, từ rất lâu rồi nàng đã nói qua. Hắn đuổi theo lâu như vậy, nàng cũng không động tâm, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa nhìn qua nhiều lần, vẫn đều là kiên quyết cự tuyệt. . . . . . Nhưng bản thân vẫn là không cam lòng.

Quả thật, trong nhà còn có Lan Chi là làm cho hắn có chút quan tâm, thời điểm Lan Chi rời đi làm cho hắn cảm thấy trong lòng bị như bị nhéo nhẹ một cái, không thoải mái, vì thế hắn cũng chạy đi.

Chỉ là hiện tại, Vương Bích Ba cảm thấy trong ngực cũng không phải là chỉ đơn giản bị nhéo một cái, mà là bị cái gì xé rách thành một lỗ hổng, cảm giác khó chịu không cam lòng, là cảm giác hắn chưa từng có.

Nhìn thấy Tiết Bắc Phàm bộ dạng đắc ý vui vẻ, hắn cũng rất không thoải mái. Đột nhiên thấy Tiết Bắc Phàm nguyên bản cúi đầu chọc ghẹo bỗng nhiên ngẩng đầu, thoáng nhìn qua hắn, còn trưng một bộ mặt cười. . . . . . tràn đầy ý khiêu khích.

Vương Bích Ba giận tái mặt, sự không cam lòng trong lồng ngực theo máu chảy vào bên trong huyết mạch, giống như mãnh thú rống giận rít gào, Tiết Bắc Phàm. . . . . . Ngươi muốn chết!

“Vương huynh?”

Vương Bích Ba lần này rất nhanh quay lại, thu hồi tay, nhẹ nhàng vuốt vuốt vụn gỗ trong tay, cúi đầu che lấp đi bộ dạng tối tăm cùng oán hận mà một quý công tử không nên có, cúi đầu nói, “Nàng. . . . . . lai lịch cũng không nhỏ.”

Bọn người Tiết Hình nhìn thấy Vương Bích Ba, cảm thấy giọng điệu hắn nói chuyện lạnh vài phần, cả người cũng tựa hồ cùng ngày hôm qua rất bất đồng.

“Chỉ là một nữ tử trẻ tuổi mà thôi, có thể có lai lịch gì?” Tiết hình thử thăm dò hỏi.

Vương Bích Ba khóe miệng hơi nhếch, cảm giác do dự trong lòng cuối cùng đã bị cảm giác khó chịu không cam lòng che phủ, ngẩng đầu, giọng điệu vân đạm phong khinh, “Nàng là nữ nhi của Nhan Như Ngọc, Nhan Tiểu Đao.”