Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 19




Hai mươi năm trước nữ hiệp được giang hồ ca ngợi không chỉ một mình Thái Bình Thù, còn có La Nguyên Dung Thái Sơn quán.

Bà là con người em gái đã mất của chưởng môn Thái Sơn quán đương thời, thuở nhỏ được cậu nhận làm môn hạ, dốc lòng dạy bảo.

Khác với Thái Bình Thù tùy tiện từ quyền đến người, La Nguyên Dung là vị vô cùng thục nữ, xinh đẹp đa tài, lạnh lùng như băng, giang hồ đặt cho cái tên nhã nhặn ‘Hàn băng tiên tử’.

Trên bà còn có ba vị sư huynh nổi tiếng —— Đại sư huynh Vũ Nguyên Anh hào khí vượt mây, võ nghệ siêu quần, được đồng môn kính trọng nhất; Nhị sư huynh Vương Nguyên Kính tuấn tú hòa nhã, cẩn thận ôn hoà hiền hậu; Tam sư huynh Cầu Nguyên Phong tính nóng như lửa, kiệt ngạo bất tuần.

Trong một quãng thời gian rất lâu, bà là đệ tử nhỏ nhất của Thương Hoàn tử, cũng là tiểu cô nương được thương yêu nhất của Thái Sơn quán.

Lúc Đại sư huynh Vũ Nguyên Anh ôm bình rượu lên Vạn thuỷ thiên sơn nhai, bà thường đi theo một bên, bởi vậy cũng quen biết với chị em Doãn thị.

Bà thích nhất là Doãn Tố Liên khéo hiểu lòng người, bởi Doãn Tố Liên sớm nhìn ra tâm tư bà, mỗi lần có tiệc đều sắp xếp bà ngồi cạnh Vũ Nguyên Anh. Đại sư huynh là người phóng khoáng, thích nhất là uống rượu tâm tình với các huynh đệ, chuyện họ nói hơn phân nửa bà nghe không hiểu, nhưng chỉ cần có thể ngồi cạnh Đại sư huynh, lòng bà đã vạn phần vui vẻ.

Có khi bà nghĩ, nếu tương lai Đại sư huynh không muốn kết làm đạo lữ với bà, bà sẽ yên tĩnh làm đạo cô độc thân ở Thái Sơn quán, vậy cũng rất tốt.

Thế nhưng, nguyện vọng ấy, cũng thất bại.

Sắc mặt Cầu Nguyên Phong xám xanh: “Tứ sư muội, cô quấy đủ chưa! Vũ Cương, Vũ Hùng, hai cậu cũng làm loạn theo à!” Nửa câu sau là y gọi hai đệ tử trung niên phía sau La Nguyên Dung.

“Hôm nay là giỗ hai trăm năm của Lão tổ, trang trọng chừng nào, vậy mà các ngươi cũng dám đến quấy rầy, xem ra Thái Sơn quán đến lúc phải thanh lý môn hộ rồi!” giọng Thương Khung tử the thé nói, “Sư huynh thấy cha mẹ ngươi chết sớm, nhiều lần dung túng ngươi, nhưng hôm nay ngươi đả thương vô số người, ta làm sư thúc không thể để ngươi tiếp tục làm xằng làm bậy. Nguyên Phong, bắt tên nghiệt đồ này lại, sống chết không ngại!”

Vương Nguyên Kính lo lắng, liên tục xin xỏ: “Sư thúc, sư đệ, gì thì cũng nể mặt sư phụ, Nguyên Dung có bướng bỉnh chút, nhưng tội không đáng chết mà!”

Cầu Nguyên Phong vung tay áo hất Vương Nguyên Kính ra, ngạo mạn bước lên mấy bước: “Sư muội, nể tình sư phụ, cô buông tay chịu trói đi, ta tuyệt đối không tổn thương cô.”

La Nguyên Dung không thèm nhìn y một cái, trực tiếp hướng về Thích Vân Kha: “Thích Tông chủ, ta có thể nói mấy câu không.”

Thích Vân Kha bùi ngùi than: “La nữ hiệp, cô muốn nói gì ta đã biết. Chẳng những ta biết, mà thân hữu cùng thế hệ cũng đều biết ý cô không kém. Cái chết của Nguyên Anh huynh đệ, ai mà không đau lòng, nhưng người chết không thể sống lại, cô, cô vẫn nên buông bỏ thôi.”

Thái Chiêu quay đầu: “Mẹ, họ nói chuyện gì thế ạ.”

Mặt Ninh Tiểu Phong cũng khờ luôn: “Không biết, cha mi chưa từng nhắc đến.”

Mặt Thái Chiêu ghét bỏ: “Không phải nói những người cùng thế hệ mẹ đều biết sao!”

Ninh Tiểu Phong nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Từ năm cô mi trong trận tỷ võ sáu phái bẻ gãy bảo kiếm Trấn quan của Thái Sơn quán, hai phái chúng ta không hợp nhau lắm, môn phái bọn hắn có chuyện gì Lạc Anh Cốc đương nhiên không biết!”

Lại nói, “Mà thôi đi, phá kiếm có gì ghê gớm chứ, đã quý vậy thì lấy ra tỷ võ chi, mới bẻ cái đã gãy, lúc ấy cô mi cũng trợn tròn mắt. Quá giòn, còn giòn hơn củ cải nữa!”

Thái Chiêu than lớn: “Cô cô cũng thế, làm gãy bảo kiếm người ta gì thì gì cũng phải tạ lỗi chứ ạ.”

“Tạ lỗi! Cô mi đã thành khẩn nói với Thái Sơn quán, nếu biết trước bảo kiếm này non vậy, tất nhiên chị ấy sẽ không xuất toàn lực, chị ấy thật không phải cố ý.” Ninh Tiểu Phong tức giận nói.

Thái Chiêu trừng mắt —— ấy là tạ lỗi sao?!

Thường Ninh hờ hững nhíu mày: “Câu tạ lỗi thành khẩn thế còn nghe không vào, là Thái Sơn quán không đúng.”

“…” Phàn Hưng Gia & Thái Chiêu lại im lặng, trái lại Ninh Tiểu Phong càng thấy Thường Ninh thuận mắt.

Lúc này, La Nguyên Dung lại nói: “Pháp Không thượng nhân, cũng không phải là tôi có ý định làm rộn trong ngày giỗ của Lão tổ, nhưng nếu không có các vị hào kiệt đồng đạo ở đây, tôi e là oan khuất ngập trời này không thể nào lộ rõ. Pháp Không thượng nhân, xin ngài nể mặt người cậu đã quá cố của tôi, cho phép Nguyên Dung nói mấy câu.” Bà gọi là cậu chứ không phải sư phụ, hiển nhiên không nhận mình là đệ tử Thái Sơn quán.

Pháp Không thượng nhân trầm ngâm một lát, nhìn đám Thích Vân Kha, khuyên nhủ: “Chuyện hôm nay đã đến nước này, thay vì đè xuống, chi bằng dứt khoát nói ra, trước linh tiền của Lão tổ làm rõ hiểu lầm, không mất một chuyện tốt.”

Thích Vân Kha đang định mở miệng, Cầu Nguyên Phong không vui nói: “Lời Thượng nhân quá nhẹ rồi, làm rõ thế nào chứ?! Bạo vũ lôi đình chính là lợi khí giết người năm xưa của Thiên Toàn trưởng lão, sao La Nguyên Dung lại có? Tám chín phần là cấu kết với Ma giáo! Là thứ nhất. Thứ hai, trong điện có rất nhiều huynh đệ vô tội bị thương, chả nhẽ coi như xong! Tóm lại, Thái Sơn quán nhất định phải thanh lý môn hộ!”

Pháp Không thượng nhân nghe cũng đầy khó xử.

Bỗng Thái Bình Xuân mở miệng: “La đạo hữu có phải cấu kết với Ma giáo không thì ta không biết, nhưng còn thuốc giải Bạo vũ lôi đình, muốn bao nhiêu Lạc Anh Cốc có bấy nhiêu, mọi người không cần sốt ruột.”

“Đấy cũng phải.” Chu Trí Trăn nói, “năm đó Thiên Toàn trưởng lão ỷ vào Bạo vũ lôi đình làm tổn thương vô số anh hào chính đạo của ta, trong đó có cha ta. May mà có chú Thái Trường Phong đánh hưng phấn giết chết Thiên Toàn trưởng lão, đoạt được thuốc giải để Lạc Anh Cốc nghiên cứu, cứu không biết bao nhiêu tính mạng đồng đạo.”

Một hán tử râu quai nón ra khỏi hàng, cao giọng: “Không sai, sư phụ sư bá của ta là nhờ Lạc Anh Cốc cho thuốc giải, bây giờ còn rất khỏe phơi nắng khoác lác ở nhà kia!”

Đám người đều cười, đồng thời lao nhao ra vẻ cảm tạ với Thái Bình Xuân.

Thái Chiêu kéo nhẹ y phục mẹ: “Mẹ ơi, là ông chú vì nó mà bị thương nặng trị không khỏi qua đời sao ạ?”

“Ừ, nhưng rất đáng.” Ninh Tiểu Phong vuốt nhẹ tóc con, “Thiên Toàn trưởng lão kia ưa nhất là chế độc, vì chế được thứ chí âm chí độc trong thiên hạ, chuyện tổn trời hại đất nào cũng làm. Đừng khổ sở, ông chú mi ra đi rất yên lòng.”

Phàn Hưng Gia nhẹ nhàng thở dài: “… Trong ma giáo đến cùng có bao nhiêu ác tặc chứ.”

Thường Ninh hờ hững bất động.

Ninh Tiểu Phong thấy con gái không sao, liền dặn mấy câu rồi quay lại coi ngó bé mập Thái.

Lúc này, Pháp Không thượng nhân lại đề nghị: “Người trong điện đã bị thương không ngại, chi bằng cứ để La nữ hiệp nói, miễn cho đồng môn căm hận, không gì tốt hơn. Mặt khác, uy thế Bạo vũ lôi đình năm đó chúng ta đều được chứng kiến, hai quả này kém xa tít tắp. Muốn nói La nữ hiệp cấu kết với Ma giáo, còn hơi quá sớm.”

Nghe xong nửa câu sau Chu Trí Trăn nhẹ nhàng gật đầu, ông cũng cảm thấy hai quả Bạo vũ lôi đình so với năm đó uy lực nhỏ hơn rất nhiều.

Thấy đệ tử và con nhà mình vô sự, Tống Thời Tuấn và Dương Hạc Ảnh tất nhiên là vui mừng xem kịch, nhất là kịch nội đấu Thái Sơn quán, có phải tự chuẩn bị trà nước thu tiền cũng phải xem; Chu Trí Trăn và Thái Bình Xuân thì sao cũng được. 

Thích Vân Kha nhìn quanh một vòng, nói: “La nữ hiệp, cô nói đi.”

La Nguyên Dung thận trọng giao giỏ trúc cho Vũ Cương Vũ Hùng, sau đó đi vào trong chính điện hành lễ thật sâu với Pháp Không thượng nhân.

Cầu Nguyên Phong hung hăng cắn môi, chợt lớn tiếng: “Ta nói trước, để cô khỏi tự dưng nói xấu ta!” Không đợi La Nguyên Dung mở miệng, y đã nói luôn ——

“Các vị đều biết, Đại sư huynh của ta Vũ Nguyên Anh chết trong chiến dịch Đỉnh Lô Sơn, lúc ấy đông đảo hảo hán đều tận mắt nhìn thấy, ai ngờ vị sư muội này của ta dù thế nào cũng không chịu tin, cho rằng Đại sư huynh không chết. Mười mấy năm qua dây dưa mãi, không phải bức bách bọn ta đi Ma giáo nghĩ cách cứu viện thì là một mực chắc chắn ta hại Đại sư huynh! Hừ, thật là hoang đường!”

Thương Khung tử vỗ mạnh xe lăn, cũng nói: “Không sai! Chém giết với Ma giáo, thương vong luôn khó tránh khỏi, cả đám đều phải dây dưa với nghiệt đồ này không dứt, còn chưa đủ lộn xộn sao! Huống hồ trên Đỉnh Lô Sơn ngươi và Nguyên Kính đều không đi, sao ngươi biết Nguyên Anh nhất định không chết! Thật là suy nghĩ hão huyền, làm xằng làm bậy!”

Trong điện rất nhiều người chưa từng nghe chuyện, lúc này bàn tán ầm ĩ ——

“Sao Vũ Nguyên Anh đại hiệp không chết à?”

“Sao có thể! Năm đó sư huynh của ta trên Đỉnh Lô Sơn, tận mắt nhìn thấy Dao Quang trưởng lão Ma giáo đánh Vũ đại hiệp chết mà, chỉ có điều mọi người rút lui gấp, không đem thi thể về được.”

“Thế sao La nữ hiệp kia cứ vướng bận chuyện này miết thế?”

“Ài ài, ta nghe nói La nữ hiệp ái mộ Vũ đại hiệp ghê lắm, đây là trong lòng không bỏ được đây.”

“Ôi, nhân gian ắt có kẻ si tình mà, La nữ hiệp là người si tình. Có một vị hồng nhan tri kỷ như thế tâm tâm niệm niệm mười mấy năm, Vũ đại hiệp dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt.”

“Vũ đại hiệp nhắm mắt, người sống thì bị La Nguyên Dung dày vò quá sức!”

Nghe đến đó, Phàn Hưng Gia nghi ngờ nhìn Thái Chiêu.

Thái Chiêu: “Đừng nhìn ta, ta không biết. Ta chỉ biết trận Đỉnh Lô Sơn kia là do Thái Sơn quán dẫn đầu, mời rất nhiều võ lâm hào kiệt, nhưng mãi mà nhà ta không có đi.”

Thường Ninh: “Nói nhảm, nhà của cô vừa bẻ gãy trấn quan bảo kiếm của người ta, đương nhiên người ta không mời các người.”

Thái Chiêu lườm hắn.

Nghe Cầu Nguyên Phong nói, La Nguyên Dung không kinh không giận, người vốn từng xinh đẹp chịu hơn mười năm gian nan vất vả chỉ còn lại lạnh bạc già nua. Bà chậm rãi mở miệng: “Tam sư huynh không cần phải gấp, cũng xin các vị từ tốn nghe ta nói.”

“Năm đó, bọn ta thám thính được Ma giáo làm xằng trên Đỉnh Lô Sơn, lấy người sống luyện đan, hại dân lành xung quanh không ít. Đại sư huynh quyết ý trừ hại cho dân, mời bạn bè hào kiệt rộng khắp một đường quét sạch cái ác. Chỉ là không ngờ chiếm cứ Đỉnh Lô Sơn không phải ma đầu bình thường, mà là Dao Quang trưởng lão một trong Thất tinh trưởng lão Ma giáo.”

“Phe ủng hộ Dao Quang rất đông, sau khi hai bên đánh giáp lá cà, Đại sư huynh biết thế không thể địch, mới gào to gọi mọi người mau chóng rút lui, nhưng Tam sư huynh Cầu Nguyên Phong cứ mãi tham công, thừa dịp Lĩnh Nam song hiệp và Giác Phương thiền sư liều chết quấn lấy Dao Quang trưởng lão để cản cho mọi người phía sau, tùy tiện ra tay đánh lén Dao Quang trưởng lão… Tam sư huynh, ta nói không sai chứ.”

Cầu Nguyên Phong xanh đen sắc mặt.

Tuy nói đánh lén gian tặc Ma giáo không phải chuyện xấu, nhưng rõ ràng Vũ Nguyên Anh đã hạ lệnh rút lui, lại có ba người nghĩa hiệp liều chết cản đường, lúc này y đánh lén, thành công còn dễ ăn nói, thất bại chả nhẽ không phải là hại người?

Đám người nhìn sắc mặt Cầu Nguyên Phong giây phút này, không cần nghe tiếp cũng có thể đoán được tất nhiên đánh lén thất bại.

La Nguyên Dung tiếp tục nói: “Tam sư huynh vội vàng đánh lén, đổi lại kích phát hung tính tên ma đầu, lão liều mạng chịu một kiếm của Tam sư huynh, xuất tuyệt kỹ Độc mãng toàn tâm trảo đánh nát tươi đầu Giác Phương thiền sư, chưởng Lĩnh Nam song hiệp một chưởng rất nặng, lập tức quay lại đối phó Tam sư huynh.”

Bà đau thương cười hừ, “Bây giờ Tam sư huynh là chưởng môn cao quý, thần công cái thế, nhưng khi đó công phu Tam sư huynh cũng chỉ có vậy thôi.”

“Câu này không sai, ta có thể làm chứng. Năm đó Cừu chưởng môn cũng chỉ mạnh hơn La sư muội chút xíu.” Tống Thời Tuấn vui vẻ xen vào.

Đệ tử Thái Sơn quán trợn mắt nhìn ông, đệ tử Quảng Thiên môn cũng trợn mắt lại y đúc.

“Với công lực của Dao Quang trưởng lão, mười Tam sư huynh cũng mất mạng. Thế nhưng Đại sư huynh, Đại sư huynh anh ấy…” nước mắt La Nguyên Dung lăn xuống, “Anh ấy không chút nghĩ ngợi, quay lại cứu Tam sư huynh, không cần giữ mạng mà quấn đấu với ma đầu một chỗ. Vị Tam sư huynh này của ta, thừa dịp, bỏ trốn mất dạng!”

Quần hùng ít nhiều biết Vũ Nguyên Anh chết do Đỉnh Lô Sơn, nhưng tình hình chính xác năm ấy giờ đây mới lần đầu biết đến.

Trong phút chốc quần hùng xôn xao, ngay cả đệ tử nhỏ tuổi trong sáu phái cũng kinh ngạc không thôi, ánh mắt cả đám nhìn Cầu Nguyên Phong liền rất không tốt đẹp, nhất là mấy vị tính nóng như lửa, trực tiếp khinh bỉ nhổ toẹt nước bọt xuống đất.

Cầu Nguyên Phong đón lấy các loại ánh mắt, cố tự trấn định: “Không sai, năm đó là Đại sư huynh cứu ta, nhưng cũng không phải là ta tham sống sợ chết tự muốn chạy trốn, mà là Đại sư huynh bảo ta trốn!”

“Ồ, trước đó Vũ Nguyên Anh bảo ngươi rút lui thì ngươi không nghe, xông lên chọc tên ma đầu giờ lại muốn chạy trốn? Đây là cướp công gây hoạ tự mình đến, dọn dẹp giải quyết hậu quả để tay người? Thảo nào ai cũng nói Cừu chưởng môn thật tình, ha ha, quả nhiên là thật tình nha.” Vân Triện đạo trưởng lại âm dương quái khí lên tiếng.

Tống Thời Tuấn muốn cười ra tiếng, lớn tiếng tán thành: “Vân Triện đạo hữu nói rất đúng! Cầu quán chủ, chính ngươi gây họa nên tự mình gánh chứ. Gây xong rồi chạy, không phải gài chết Đại sư huynh ngươi rồi sao!”

Thương Khung tử giận ngược: “Đánh giết ma đầu, chính đạo hào kiệt vốn không thể đổ cho ai khác, dù rằng Nguyên Phong có chút nóng lòng, cũng không thể bảo là sai lầm gì lớn! Nguyên Anh liều mình cứu giúp, đúng ra là chúng nó đồng môn tình thâm, chẳng ai sai cả!”

Vân Triện đạo nhân: “Được thôi, ngài nói không sai thì không sai.”

Thái Chiêu thì thầm: “Mai mốt khi ta xuống núi, ta nhất định phải mời mấy vị Vân Triện đạo trưởng uống rượu.” Làm dữ đặc biệt quá sảng khoái!

“Cô tỉnh lại đi.” Thường Ninh liếc qua cô gái má phấn măng tơ.

Thích Vân Kha thấy bầu không khí không tốt, vội vàng nói: “La sư muội, chuyện này thật quá bất hạnh. Nhưng ván đã đóng thuyền, cô cũng nên bớt đau buồn đi! Ta nghĩ Nguyên Anh huynh đệ cũng là tự nguyện cứu sư đệ mà chết.”

Vương Nguyên Kính rơi lệ, lẩm bẩm: “Đều là ta không tốt, hôm đó không đi cùng.”

“Lúc ấy Nhị sư huynh đang dưỡng thương mà, sao đi được.” Một đạo nhân trẻ tuổi tuấn tú vội vàng giải thích.

“Không, Đại sư huynh không chết! Ta biết, anh ấy không có chết!” La Nguyên Dung một vòng nước mắt, “Mười mấy năm qua, ta đi thăm những hảo hán Đỉnh Lô Sơn năm đó còn sống sót, không một ai tận mắt chứng kiến Đại sư huynh tắt thở cả!”

Nghe bà nói chém đinh chặt sắt thế, cả đám trong điện cũng do dự.

Cầu Nguyên Phong giận cười: “Hôm đó trước khi ta rời đi đã quay đầu lại nhìn lần cuối, nhìn thấy ma đầu Dao Quang một trảo Độc mãng toàn tâm chụp lấy tim Đại sư huynh —— đổi lại cô thử hỏi mọi người xem, mấy mươi năm qua dưới Độc mãng toàn tâm trảo có còn ai sống sót không! Giác Phương thiền sư là Đại đệ tử Pháp Không thượng nhân, công lực ông ấy không mạnh hơn Đại sư huynh sao, cũng không chịu nổi một lực trảo của tên ma đầu, đầu lập tức nứt ra, mất mạng tại chỗ!”

Quần hùng xôn xao gật gù.

Năm xưa Độc mãng toàn tâm trảo uy danh hiển hách, có tên ra trảo người vong, tuyệt không để ai sống sót, là tuyệt kỹ thành danh của Dao Quang trưởng lão, bây giờ nghĩ lại còn khiến người sợ hãi. Có điều cũng bởi vì quá mức bá đạo hung mãnh, tốn lực cực lớn, ngay cả bản thân Dao Quang trưởng lão cũng không thể tấn công liên tiếp nhiều lần.

Chu Trí Trăn không đành lòng: “La sư muội, nếu Vũ đại ca thật sự bị trúng độc Mãng toàn tâm trảo, vậy tuyệt đối không thể còn sống, muội nên nghĩ thoáng chút thôi.”

“Nếu trúng độc Mãng toàn tâm trảo, dĩ nhiên hẳn phải chết chắc.” La Nguyên Dung nói, “nhưng nếu có bảo vật thay Đại sư huynh cản bớt thì sao. Nhà ta có một bảo vật tổ truyền, Hộ tâm kính bằng huyền thiết.” Bà chỉ ra cái la to ngoài điện, “Cùng chất liệu với cái la này, chế tạo từ huyền thiết dưới đáy biển, chính là thứ gia phụ trước khi lâm chung để lại cho ta.”

Đám người sửng sốt.

“Hôm đó trước khi Đại sư huynh ra cửa, ta đau khổ cầu khẩn Đại sư huynh mang Hộ tâm kính dưới y phục, nếu không ta tuyệt đối không thả cho anh ấy đi.” La Nguyên Dung thần sắc đau thương, “cuối cùng Đại sư huynh đã nhận lời.”

Bà chợt ngẩng đầu, “Có Hộ tâm kính bằng huyền thiết trên người, có là Độc mãng toàn tâm trảo, cũng chưa chắc có thể trí mạng!”

Cầu Nguyên Phong thầm giật mình, không dám nghĩ kỹ lại, táo bạo hét lớn: “Đây chỉ là lời một phía cô nói, chưa ai từng thử qua, nào ai biết tấm gương kia của cô có tác dụng hay không! Huống hồ ta cũng không biết Đại sư huynh mang Hộ tâm kính mà!” Thật ra nói đến nửa câu sau, sức đã không còn đủ.

“Dù Đại sư huynh đã chết, dù chỉ còn là một cái xác, ngươi cũng nên cướp về!” La Nguyên Dung khàn khàn giận hét, “Ngươi luôn sinh lòng ghét hận Đại sư huynh, ngươi luôn thấy mình mạnh hơn anh ấy, luôn thấy nếu còn anh ấy ngươi vĩnh viễn không ngày nổi danh, cho nên mới vứt bỏ anh ấy không để ý! Ngươi nghĩ chỉ cần không còn Đại sư huynh, ngươi sẽ có thể kế thừa Thái Sơn quán!”

Cầu Nguyên Phong giận phát run cả người: “Ngươi, ngươi ngươi chỉ biết nói bậy, hoang đường, hoang đường vô cùng!”

Chu Trí Trăn cũng nói: “Chuyện cũng đã qua. Lúc ấy tu vi Cừu chưởng môn kém xa Nhị sư huynh Vương Nguyên Kính hắn. Dù xếp theo thứ tự hay là võ công, sau Nguyên Anh huynh đệ cũng nên là Vương sư huynh kế tục chức chưởng môn. La sư muội, tội danh này lớn quá.”

“Đúng! Cũng là vì nghiệt chướng hồ đồ ngu xuẩn thế này mới hại chết sư phụ ngươi!” Thương Khung tử cuối cùng đã tỉnh táo lại, nhanh chóng la to, “Lúc ấy bọn ta đang ở Tây Bắc, sư huynh bị bệnh, bỗng dưng nghe Nguyên Anh chết thảm, lập tức búng ra ngụm máu! Nghiệt chướng này vẫn chưa buông tha muốn mọi người đi Ma giáo cứu người! Chết cũng đã chết rồi, cứu cái gì nữa chứ!”

“Thế sao Dao Quang trưởng lão muốn gửi thư cho sư phụ!” La Nguyên Dung hô to.

Lời vừa dứt, quần hùng khó tin, ngay cả Tĩnh Viễn sư thái cũng bước lên mấy bước, trầm giọng nói: “Thương Hoàn tử đạo trưởng ghét ác như thù, tuyệt đối không có khả năng giảng hòa với Ma giáo, La thí chủ, ăn nói cẩn thận!”

Năm đó hai phái chính tà chém giết máu chảy thành sông, thế như nước lửa, nếu ai bị nghi ngờ có thông đồng với địch, lập tức trở thành kẻ địch của chính đạo.

Giọng La Nguyên Dung run rẩy: “Ngày hôm sau trận Đỉnh Lô Sơn, sư phụ nhận được một lá thư tự tay Dao Quang trưởng lão viết. Trên thư nói, Đại sư huynh không chết, ma đầu kia muốn dùng Đại sư huynh đổi lấy Khai Dương trưởng lão. Sư phụ không dám tin, nhưng vẫn mong Đại sư huynh không chết thật, nên cầm thư lên núi Cửu Lãi, tìm Doãn Lão tông chủ bàn bạc.”

“Sao lại ra thêm một trưởng lão nữa đây, đến cùng Ma giáo còn bao nhiêu cao thủ như thế chứ.” Thái Chiêu lẩm bẩm.

Thường Ninh an ủi: “Yên tâm, bảy lão đã chết hiện giờ chỉ còn lại hai.”

Lúc này ánh mắt mọi người chuyển sang Thích Vân Kha.

Thích Vân Kha khó xử, thở dài nói: “Thật ra trước trận Đỉnh Lô Sơn, Khai Dương trưởng lão Ma Giáo đã bị sư phụ và các sư thúc bá bắt sống, lúc ấy bị nhốt trong địa lao Vạn thủy thiên sơn nhai. Dao Quang trưởng lão và Khai Dương trưởng lão rất có giao tình, cho nên…”

Dương Hạc Ảnh nghẹn ngào: “Chả nhẽ Thương Hoàn tử đạo trưởng muốn xin Doãn Lão tông chủ dùng ma đầu kia đổi lấy học trò cưng của ông ta? Không thể nào. Chả nhẽ Doãn lão tông chủ nhận lời?”

“Đương nhiên là không!” Tống Thời Tuấn lớn tiếng, “Năm đó cha vợ ta, cùng Trình Hạo sư huynh, rồi còn có sư đệ Vương Định Xuyên của ông được xưng là Thanh phong Tam lão, ba người tình như thủ túc, uy danh hiển hách. Chính là vì đuổi bắt ma đầu Khai Dương, Thanh Phong Tam lão ba mất hai! Cha vợ ta đau xót khó kiềm, triền miên giường bệnh mấy tháng chưa khỏi —— chuyện này Pháp Không thượng nhân có biết.”

Pháp Không thượng nhân niệm phật hiệu: “Đúng thế.”

Cả đám trong điện cùng nghĩ: Thanh Khuyết Tông người ta dùng hai vị đại tông sư mới đổi lấy đại ma đầu, sao bỏ qua đem đi đổi Vũ Nguyên Anh đây, huống hồ còn không biết Vũ Nguyên Anh đến cùng là sống hay chết.

Thích Vân Kha nói: “Sư phụ và Thương Hoàn tử tiền bối có mấy chục năm giao tình, vốn dĩ không nên từ chối, nhưng nhớ đến cái chết thảm của Trình sư bá Vương sư thúc, khó mà quyết đoán. Cuối cùng, sư phụ quyết ý phó ước với Thương Hoàn tử tiền bối, nếu Vũ huynh đệ thật sự không chết, hai người họ sẽ nghĩ cách hiệp lực bắt Dao Quang trưởng lão, sau đó cứu Vũ huynh đệ. Ai ngờ, ai ngờ…”

“Không có ai ngờ gì cả.” Thương Khung tử nói, “quả nhiên chuyện này là giả, từ đầu tới đuôi là cạm bẫy ma đầu bố trí. Sư huynh ta sau khi phó ước trọng thương trở về, không lâu liền qua đời. Cũng may ông ấy và Doãn lão tông chủ hiệp lực, cuối cùng đánh chết Dao Quang ma đầu, cũng coi như trừ một mối hại lớn cho võ lâm!”

Cầu Nguyên Phong bổ sung: “Trước khi lâm chung sư phụ còn nói rõ ràng —— Đại sư huynh chết rồi, sau này không cần tin bất cứ lời nào của Ma giáo! Tứ sư muội, lúc ấy cô cũng ở trước giường bệnh của sư phụ, cô không nghe thấy sao!”

Thái Chiêu ngạc nhiên khó hiểu: “Chả nhẽ Dao Quang trưởng lão lừa Thương Hoàn tử tiền bối? Sau đó Khai Dương trưởng lão thì sao?”

“Vụ này ta biết.” Phàn Hưng Gia hiếm có cơ hội phát huy, “Lôi Sư bá từng nói, Khai Dương trưởng lão vừa nghe Dao Quang trưởng lão chết liền không để ý cố sống cố chết muốn vượt ngục, đêm đó bị giết chết ở vách đá.”

Thái Chiêu: “Oa, nhìn không ra ác đồ Ma giáo cũng có tình nghĩa huynh đệ sâu nặng vậy.”

Thường Ninh móc nghiêng khoé mắt: “… Tình nghĩa đích thật là tình nghĩa, huynh đệ à, không chắc.”

Thái Chiêu nghe không hiểu, lực chú ý lại bị La Nguyên Dung kéo về.

“Ta có nghe.” La Nguyên Dung bình tĩnh nói, “Lúc ấy trong lòng ta trách cứ sư phụ, về sau mới nghĩ rõ ràng, sư phụ là vì ta, lúc ấy ông đã không còn cách nào.”

Bà nói, “Hai vị sư thúc bá Thanh Khuyết Tông lấy mạng đổi lấy Khai Dương trưởng lão, không thể lại đem đánh đổi Đại sư huynh. Sư phụ lại không còn sống lâu nữa, sau này còn ai cho ta chỗ dựa đây, người đi trà lạnh.”

“Hôm sau khi sư phụ ra đi, sư thúc liền thay mặt nhận chức chưởng môn, rồi đến Tam sư huynh làm chưởng môn. Những đồng môn kính trọng Đại sư huynh nhớ thương Đại sư huynh, đều từ từ bị lọc khỏi Thái Sơn quán.”

“Giờ đây, đã không ai còn nhớ anh ấy.”

Trong lòng mọi người đều dâng lên một niềm thương cảm, thiếu niên anh hùng chính phái đã từng uy phong lẫm lẫm, cứ thế bị quên lãng.

La Nguyên Dung đột nhiên ngẩng đầu: “Thế nhưng ta vẫn nhớ anh ấy, ta vĩnh vĩnh viễn viễn sẽ không quên anh ấy!”

“Ngươi đủ chưa!” Cầu Nguyên Phong giận dữ, “Đại sư huynh quả thật đã chết rồi, ngươi còn dây dưa không xong. Thôi ngươi đưa ra chứng cứ để tâm phục khẩu phục đây! Đừng cứ vin vào Hộ tâm kính, có trời mới biết hữu dụng hay không!”

“Chứng cứ? Đương nhiên.” La Nguyên Anh lộ ra nụ cười đầy thê lương oán độc, “Nếu không có chứng cứ chắc chắn, sao hôm nay ta dám lên Vạn thuỷ thiên sơn nhai chứ.”

Trong lòng mọi người chấn động.

La Nguyên Dung quay lại: “Vũ Cương, Vũ Hùng, … Cẩn thận một chút.”

Được gọi đến tên hai người thận trọng giỏ giỏ trúc tơ vàng ra, bên trong dường như được phủ một tấm thảm nhung thật dày mềm mại; tầm mắt mọi người đều tập trung đến, phát hiện trong thảm nhung bọc một người.

Mở tấm thảm nhung, trước lộ ra một cái đầu, rồi bả vai, lồng ngực, phần bụng, sau đó, sau đó không có nữa…

Không có??

Thái Chiêu ở xa, nghi ngờ định duỗi cổ nhìn cho rõ, bỗng nghe thấy trong chính điện Doãn Tố Liên phát ra một tiếng kêu thảm cực kỳ sợ hãi, sau đó lăn đùng xỉu.

Mọi người rốt cục thấy rõ bộ dáng ‘người này’.

—— ông ấy bị khoét đi hai mắt, cắt mất đầu lưỡi, cái mũi từng cao ngất cũng bị san bằng, chỉ để lại hai cái lỗ phát ra tiếng hít thở; tứ chi cắt cụt, cả người chỉ còn thân; trên thân vết thương chồng chất, chỉ nhìn da thịt lộ ra là có thể nhìn ra vết roi cắt, đao cứa,kinh mạch đốt, lửa thui, than bỏng, thịt khoét…

Hay là nói, này đã không thể gọi là một con người.

Cả đám chỉ nghe tiếng thở nặng nề của nhau trong điện.

“Đây, đây là…” giọng Dương Hạc Ảnh run run ngay cả mình cũng không dám nhận.

“Nguyên Anh huynh đệ!” Vân Triện đạo nhân kêu to, nhào tới như phát điên ôm lấy ‘người’ kia, thảm liệt khóc lớn, “Nguyên Anh huynh đệ, sao cậu lại thành thế này! Sao cậu, sao cậu lại thành thế này!”

Một tiếng như thức tỉnh người trong mộng, trong điện có không ít người từng gặp Vũ Nguyên Anh, cho dù xa nhau hai mươi năm, cho dù giờ phút này đã vô cùng thê thảm, nhưng lờ mờ có thể nhận ra ‘Hắn’ chính là Vũ Nguyên Anh trưởng đệ tử Thái Sơn quán năm đó uống rượu cỡi ngựa bờ nước xuân!

“Gian tặc Ma giáo thật không một chút nhân tính, thật không bằng cầm thú!” Tống Thời Tuấn rống to.

Ngay cả Chu Trí Trăn xưa nay ôn nhã cũng nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ đến cực điểm.

Hôm nay Thái Chiêu đã nghe đám đông ồn ào rất nhiều lần, hoặc reo hò, hoặc đùa cợt, hoặc thị uy, nhưng đều không ầm ầm vang dội bằng lúc này, tất cả thét lên nỗi tiếc hận chói tai, la mắng kinh hô, xôn xao vang vọng!

Một tai hoạ tận trời còn đáng sợ hơn cái chết, rơi vào thiên chi kiêu tử đã từng nhất hô bách ứng này.

Thái Chiêu cảm thấy từ sâu trong lòng nổi lên một cơn giận lạnh lẽo.