Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 21 - Chương 13




Tô Chuyết khẽ giật mình, mù mờ nhìn xem Lý Tuyên. Lý Tuyên lại nói:

- Cầm nghệ như ngươi quả thực còn kém hơn so với nhạc công cấp thấp nhất, nếu có ai nghe mà thấy hay, vậy người đó nhất định bị điếc rồi!

Tô Chuyết không kìm được bật cười, nói:

- Ngươi biết cái gì!

Hai người không hợp ý, cũng không nói thêm lời nào nữa. Xe ngựa quanh đi quẩn lại, rẽ trái rẽ phải trong thành, cũng không biết rốt cuộc muốn quành quèo đến đâu. Tô Chuyết vừa gảy một khúc, dường như có chút phí sức, nên ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần.

Lắc lư suốt chừng một canh giờ, cuối cùng xe ngựa mới ngừng lại. Tô Chuyết bỗng dưng mở hai mắt ra, thì ra là hắn không ngủ. Triệu Lăng trông thấy vẻ mặt trầm tĩnh của Tô Chuyết, trong lòng thầm hô may mắn. Lúc nãy bọn họ lên xe, Triệu Lăng nhất thời nổi ý, phân phó phu xe lái xe lượn hai vòng trong thành.

Mà nhìn thần sắc của Tô Chuyết vừa nãy giống như là đang phán đoán phương vị vậy. Nếu không nhờ chủ ý nhất thời này thì thật sự sẽ để cho Tô Chuyết đạt được quỷ kế! Nghĩ tới đây, Triệu Lăng không khỏi có chút đắc ý. Đây có phải xem như Tô Chuyết lần thứ nhất thua ở trong tay mình chứ?

Tô Chuyết nhảy xuống xe ngựa, thấy xe ngựa thế mà đã ngừng ở trong một gian tiểu viện. Tiểu viện tường vây cao ngất, hoàn toàn không nhìn ra tình cảnh bên ngoài. Chẳng những không thấy được bên ngoài, mà ngay cả một tiếng động cũng không nghe thấy. Xem ra bọn hắn ngay cả lựa chọn chỗ đặt chân cũng dụng tâm vạn phần. Cứ như vậy, Tô Chuyết vô luận làm thế nào cũng không biết rõ đây là địa phương nào!

Triệu Lăng vẫn cười nói như trước:

- Sư huynh, làm phiền sư huynh ở đây chờ một lát!

Dù cho thân ở hiểm địa, Tô Chuyết cũng không cách nào nổi nóng với một cô nương đáng yêu như vậy. Y không nhịn được cười nói:

- Chỉ cần ngươi đừng để chúng ta chờ quá lâu là được!

Triệu Lăng cười cười, đưa mắt ra hiệu cho Lý Tuyên. Hai người một trước một sau rời khỏi viện tử, từ nguyệt môn đi vào nơi khác. Tô Chuyết nhấc chân vừa định đi theo xem xét, ai ngờ trong sân đã có mấy tên hán tử cao lớn thô kệch đứng xung quanh. Những người này mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn, ánh mắt hung thần ác sát nhìn xem Tô Chuyết.

Một người chặn ở phía trước, ồm ồm nói:

- Đứng đó!

Tô Chuyết xùy một tiếng, cuối cùng vẫn chỉ có thể đứng chờ tại chỗ. Đợi hồi lâu mới nhìn thấy Triệu Lăng trở về. Triệu Lăng cười nói với hắn:

- Để sư huynh đợi lâu rồi!

Triệu Lăng dường như vĩnh viễn ngọt miệng như vậy, Tô Chuyết tuy là có chút không vui trong lòng nhưng cũng có thể tiêu tán thành vô hình. Y cười cười:

- Không sao không sao...

Triệu Lăng lại nói:

- Sư phụ đã đợi không kịp muốn gặp sư huynh! Sư huynh mời đi theo muội!

Nói xong đi trước dẫn đường. Hai người xuyên qua hành lang, đi vào một căn phòng ốc.

Căn phòng này rất lớn, bày biện bên trong lại hết sức đơn giản, lộ ra một tia trống trải quạnh quẽ. Trong phòng có hai người ngồi đối diện nhau, chính là Vô Ngã và Quỷ Ẩn. Lý Tuyên đứng giữa hai người, lạnh lùng liếc nhìn Tô Chuyết.

Triệu Lăng thi lễ với Quỷ Ẩn một cái, rồi đi đến sau lưng lão mà đứng. Tô Chuyết cất bước vào cửa, cũng không đi vào trong mà chỉ đứng ở trước cửa.

Đây là một vị trí vô cùng vi diệu. Ở một nơi như thế này, vô luận là ai cũng không thể không tăng cao cảnh giác. Coi như quan hệ của Vô Ngã và Quỷ Ẩn Phong Tòng Quy bây giờ là hợp tác, cũng không khỏi cách nhau một khoảng cách. Tô Chuyết đứng trước cửa chính là vì mục đích này.

Nếu như có người muốn gây bất lợi cho Tô Chuyết, y cũng có thể chạy ra ngoài phòng ngay lập tức.

Phong Tòng Quy mở miệng nói trước:

- Tô Chuyết, nghe nói ngươi dọc đường mang đến cho Lý Tuyên không ít phiền phức!

Tô Chuyết cười cười, nói:

- Phiền phức từ trước đến nay đều là tự tìm, ông nói đúng không?

Phong Tòng Quy cười ha ha, gật đầu đồng ý, lại nói:

- Mấy tháng không gặp, không ngờ vài tháng không gặp, ngươi chẳng những không có bởi vì sự kiện kia mà trở nên sa sút tinh thần, vẫn cứ thoải mái như cũ! Tốt lắm, tốt lắm...

Ai cũng biết sự kiện kia là chỉ cái gì. Nếu không phải bởi vì Quỷ Ẩn mở miệng tiết lộ thân thế của Tô Chuyết, Tô Chuyết cũng sẽ không lâm vào cảnh quẫn bách như hiện tại.

Đối với chuyện này, trên mặt Tô Chuyết cũng không hề có một chút vẻ phẫn hận nào. Y thản nhiên đáp:

- Quá khen!

Vô Ngã cười nói:

- Nghĩ không ra Tô tiên sinh vẫn giữ phong độ như xưa!

- Nếu ta cũng ngồi thì sẽ càng có phong độ!

Tô Chuyết lập tức đáp lời.

Phong Tòng Quy và Vô Ngã nhìn nhau cười một tiếng.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ ngồi, Tô Chuyết vừa nói có ý rõ ràng. Phong Tòng Quy nới với Triệu Lăng:

- Đi, mang ghế dựa cho sư huynh con!

Triệu Lăng nghe lời đến góc tường chuyển ghế dựa mang đến cửa. Tô Chuyết tùy tiện ngồi xuống. Sắc mặt Lý Tuyên lại cực kỳ khó coi. Bởi vì trong căn phòng này, hắn là Thiên bộ chi chủ mà cũng không có tư cách ngồi xuống nói chuyện với Phong Tòng Quy và Vô Ngã.

Nhưng mà Tô Chuyết lại có chỗ ngồi. Hơn nữa thân phận của Tô Chuyết bây giờ còn là tù phạm của Lý Tuyên.

Vấn đề ở đây không chỉ là chỗ ngồi, mà còn có nghĩa tượng trưng cho thân phận và địa vị. Rất rõ ràng, ở trong lòng Vô Ngã và Phong Tòng Quy, địa vị của Tô Chuyết còn cao hơn nhiều so với Lý Tuyên hắn! Đây là chỗ khiến Lý Tuyên không thể chịu đựng nhất.

Phong Tòng Quy lạnh nhạt nói:

- Bây giờ ngươi đã ngồi xuống, có lời gì muốn nói?

Tô Chuyết bỗng xê dịch cái mông, nghiêm túc nói ra:

- Cái ghế này ngồi không thoải mái.

Phong Tòng Quy nhướng mày, trên mặt chợt lóe lên nộ khí. Trong lòng lão không khỏi rét lạnh, trông thấy thần sắc của Tô Chuyết chẳng hề để ý thì âm thầm lưu ý trong lòng. Rõ ràng Tô Chuyết đang cố tình chọc mình nổi giận, rốt cuộc Tô Chuyết muốn làm gì? Lẽ nào hắn thật sự không sợ chết? Phong Tòng Quy không khỏi suy nghĩ trong lòng.

Vô Ngã cười nhạt nói:

- Chắc là ghế dựa ở đây còn kém hơn ổ chó của ngươi lúc làm ăn mày.

Tô Chuyết cười nói:

- Hòa thượng, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua câu này sao? Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình.

- Đáng tiếc cuối cùng ngươi vẫn bị người khác tìm được!

Vô Ngã cười lạnh.

Tô Chuyết cười ha hả, nhìn Lý Tuyên, nói ra:

- Đúng vậy, Lý công tử dù sao có thủ đoạn thông thiên, thần thông quảng đại!

Y chuyển đề tài câu chuyện, ngang nhiên nói:

- Nhưng các ngươi không nghi ngờ là ta cố tình để hắn tìm được hay sao?

Vô Ngã và Phong Tòng Quy nhíu chặt lông mày, liếc nhìn nhau, trong mắt đều toát ra vẻ ngờ vực thật sâu. Khi nhận được Lý Tuyên truyền thư, biết được Lý Tuyên đã bắt giữ Tô Chuyết, bọn hắn cũng nghĩ đến khả năng này.

Lý Tuyên nhiều lần nếm qua thua thiệt dưới tay Tô Chuyết, làm sao có thể tùy tiện bắt được Tô Chuyết chứ?

Phong Tòng Quy thản nhiên nói:

- Ồ? Thì ra là ngươi cố ý để Lý Tuyên tìm ra. Ngươi làm như thế có mục đích gì?

Tô Chuyết lười biếng đáp:

- Không có mục đích gì, chỉ là cảm thấy chán quá, làm ăn mày cũng hơi khó chịu, muốn hoạt động một chút mà thôi!

Lý Tuyên đã nhìn ra hai người Vô Ngã và Phong Tòng Quy bắt đầu hoài nghi, nhịn không được lớn tiếng mắng:

- Phi! Tô Chuyết, ta còn chưa bao giờ thấy kẻ nào mặt dày như ngươi! Rõ ràng là bị ta phát hiện hành tung, bố trí Thiên La đại trận bắt giữ!

Trên mặt Tô Chuyết mang nụ cười nhàn nhạt, cũng không phản bác. Vô Ngã và Phong Tòng Quy càng thêm không hiểu ra sao, bộ dáng của Tô Chuyết rõ ràng là để bọn hắn phán đoán, đến cùng là ai có thể đáng tin hơn. Ảo ảo thật thật như vậy quả nhiên khiến bọn hắn không thể phỏng đoán.

- Đảo khách thành chủ!

Lúc này Tô Chuyết đang âm thầm lẩm bẩm bốn chữ này trong lòng. Sự tình phát triển toàn bộ ở trong lòng bàn tay của y.

Tô Chuyết rõ ràng nắm chắc tình thế ngay lập tức, giống như là y vừa bước vào căn phòng này là biết nên làm gì, phải làm gì vậy. Chuyện bây giờ phát triển càng lúc càng tiến tới dự đoán của mình. Chỉ cần Vô Ngã và Phong Tòng Quy sinh ra nghi hoặc trong lòng thì sẽ xuất hiện cơ hội. Mà chỉ khi mình trở thành phe thứ ba chân chính ngang hàng với bọn hắn thì mới có thể bắt được cơ hội mà chuyển bại thành thắng!