Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 21 - Chương 9




Tô Chuyết nghe vậy, sắc mặt hơi đổi. Trầm mặc một hồi, y bỗng cười nói:

- Lý Tuyên à Lý Tuyên, không ngờ lòng dạ ngươi vẫn nhỏ mọn như xưa!

Lý Tuyên cười lạnh một tiếng, nói:

- Có câu nói rất hay, lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Tô Chuyết, như ngươi gọi là tội ác chồng chốt, tự có trời phạt!

Hắn càng nói càng đắc ý, âm thầm mững rỡ không thôi vì chủ ý của mình. Tô Chuyết lẳng lặng nhìn xem hắn, phảng phất như đang đánh giá một thằng nhóc không hiểu chuyện. Lý Tuyên bị Tô Chuyết nhìn chằm chằm thì trong lòng phát sợ, cả giận nói:

- Ngươi nhìn ta làm gì?

Tô Chuyết không kìm được bật cười, vừa cười vừa nói:

- Lý Tuyên, có phải là ngươi đang tính toán trong lòng, chỉ cần ta không có chết trên tay ngươi. Vậy ngươi có thể rũ sạch trách nhiệm, nhiều lắm là bị Vô Ngã và Quỷ Ẩn truy vấn tội thất trách mà thôi. Tốt xấu gì ngươi cũng là nhất bộ chi chủ, bọn hắn tuyệt đối không có khả năng trách phạt quá nhiều vì chuyện này!

- Không sai!

Lý Tuyên biết chút kế vặt này tất nhiên không thể gạt được Tô Chuyết.

- Coi như ngươi biết thì có ích gì? Ha ha ha...

Tô Chuyết lại mỉm cười nói:

- Lý Tuyên, ngươi không nên cao hứng quá sớm!

Lý Tuyên nhìn xem Tô Chuyết vẫn nở nụ cười tỉnh bơ, nhất thời trong lòng nghi ngờ không chừng. Nhưng vô luận hắn chất vấn thế nào, Tô Chuyết cũng không chịu nói rõ ràng.

Lý Tuyên đang kỳ quái thì thủ hạ đã lái đến một chiếc xe ngựa. Hai tên hán tử dẫn theo Tô Chuyết như dẫn tù phạm đẩy vào trong xe. Buồng xe này bốn phía không cửa sổ, giống như là một chiếc hộp sắt, ngồi ở bên trong vô cùng ngột ngạt.

Tô Chuyết trông thấy Lý Tuyên cũng chui vào, nhịn không được phàn nàn nói:

- Lý Tuyên, xe ngựa này của ngươi rất không thoải mái mà...

Vừa dứt lời, ngoài xe vang lên tiếng roi ngựa, xe ngựa đột nhiên khởi động. Tô Chuyết hoàn toàn không có chuẩn bị, lập tức lăn xuống chỗ ngồi. Trong lòng Lý Tuyên thống khoái, cười nhạt nói:

- Mặc dù không thoải mái, nhưng chiêu đãi ngươi cũng dư xài rồi!

Hắn nhìn xem Tô Chuyết bị trói hai tay, thật vất vả mới ngồi vững trong chiếc xe ngựa đang lao vùn vụt, thì không khỏi cười nói:

- Tô Chuyết, như ngươi gọi là tự làm tự chịu!

Tô Chuyết không để ý, chỉ cười nhạt nói:

- Lý Tuyên, chúng ta cũng coi như là người quen cũ, ngươi có bao giờ thấy ta chịu thiệt thòi chưa?

Lý Tuyên khẽ giật mình, nghĩ kỹ lại, hình như Tô Chuyết đích xác không giống như là người chịu thiệt thòi. Hắn nhíu mày:

- Ngươi có ý gì?

Tô Chuyết nói:

- Không có ý gì, chỉ là nhắc nhở ngươi, đừng nhấc đá rồi tự đập chân mình, câu nói tự làm tự chịu còn chưa biết là nói cho ai đâu!

- Tại sao ngươi mãi không chịu nói cho rõ ràng?

Lý Tuyên hỏi.

Tô Chuyết hỏi ngược lại:

- Vậy ngươi có biết vì sao Quỷ Ẩn và Vô Ngã muốn gặp ta như thế không?

Lý Tuyên nhíu mày, đây cũng là một nút thắt vòng vèo trong lòng hắn mà không tài nào gỡ được. Nếu không phải bởi vì mệnh lệnh làm người ta không tìm ra đầu mối đó thì bây giờ hắn đã sớm báo thù xong xuôi rồi.

Tô Chuyết tự hỏi tự trả lời:

- Đó là bởi vì, trong tám miếng lệnh bài của Bát Bộ Thiên Long có cất chứa một bí mật cực lớn!

- Bí mật gì?

Lý Tuyên hơi kinh hãi.

Tô Chuyết nhún nhún vai, đáp:

- Đây cũng là nguyên nhân mà ta muốn gặp Vô Ngã. Nghe nói bí mật này chỉ có Bát Bộ chi chủ mới biết được.

Y dừng một chút, lại nói:

- Lý Tuyên, kỳ thật ngươi và ta còn có Quỷ Ẩn đều như nhau mà thôi. Chúng ta đều rất muốn biết bí mật này đến cùng là cái gì. Hiện tại bí mật này trở thành thẻ đánh bạc để Vô Ngã cùng Quỷ Ẩn hợp tác, mà ba miếng lệnh bài trên tay ta trở thành thẻ đánh bạc để bọn hắn đọ sức. Nếu như ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy sẽ không có ai biết được ba miếng lệnh bài trong tay ta ở nơi nào. Bí mật này cũng vĩnh viễn không thể nào có đáp án. Vô Ngã đánh mất thẻ đánh bạc, trong lòng Quỷ Ẩn cũng sẽ mãi mãi lưu lại một tiếc nuối. Lý Tuyên, ngươi nói xem, dưới loại tình huống này, nếu như ta xảy ra chuyện gì, bọn hắn sẽ còn trách phạt ngươi hay không?

Trái tim của Lý Tuyên nhảy một cái, bỗng ý thức được có gì sai sai. Hình như là mình lại bị Tô Chuyết lừa rồi! Hắn oán hận nói:

- Thì ra ngươi đã sớm tính toán là ta không cách nào động vào ngươi!

Khóe miệng Tô Chuyết nở nụ cười, nói:

- Lý Tuyên, qua mấy ngày nay, ta cố gắng nghiên cứu hạng người như ngươi. Bởi vậy ta mới dám khẳng định, ngươi chắc chắn sẽ không giết ta. Mà bây giờ cũng tuyệt đối không dám để ta tùy tiện chết trên tay người khác. Bởi vì ngươi sợ... không chỉ là sợ thủ đoạn của Vô Ngã và Quỷ Ẩn, hơn nữa chính ngươi cũng muốn biết bí mật kia đến cùng là gì, có đúng không?

Lý Tuyên hừ lạnh một tiếng:

- Không ngờ ngươi cũng tính là tri kỷ của ta! Lẽ nào ngươi cho rằng ta không thể nào tìm ra mấy tấm lệnh bài trong tay ngươi à?

Tô Chuyết đã tính toán kỹ càng, bởi vậy y nhắm mắt lại, thản nhiên nói:

- Tất nhiên ngươi có thể thử một lần!

Tô Chuyết càng yên tâm lớn mật để Lý Tuyên đi tìm, Lý Tuyên càng thêm không dám khẳng định có thể tìm được lệnh bài.

Đang khi nói chuyện, xe ngựa đã một đường lái vào thành Kim Lăng, dừng lại ở hậu viện của một căn khách sạn xa hoa. Lý Tuyên là một gã đàn ông hiểu được hưởng thụ, mặc kệ cái gì đều muốn tốt nhất. Bởi vậy Tô Chuyết cũng không cảm thấy kinh ngạc vì trông thấy nơi xa hoa thế này.

Lý Tuyên vừa xuống xe, liền phân phó thủ hạ chuẩn bị nước nóng cho Tô Chuyết rửa mặt. Ở trong xe hắn đã buồn bực chịu đựng mùi mồ hôi khó ngửi trên thân Tô Chuyết suốt một đường, đầu óc sớm đã phình to. Mà trên đường đi Tô Chuyết không ngừng châm chọc lại càng làm hắn thêm đau đầu.

Hết lần này tới lần khác Tô Chuyết còn không ngừng cười nói:

- Chốc nữa mua cho ta một bộ quần áo vừa thân, chất lượng cần phải đẹp đẽ một chút, đừng mất thân phận thế tử Nam Đường của ngươi... Trong nước tắm thả thêm chút cánh hoa, tinh dầu... Ta bị trói hai tay, rất là không tiện. Nếu ngươi tìm hai cô nương xinh đẹp đến hầu hạ, vậy thì tốt nhất...

- Hừ!

Lý Tuyên lạnh lùng nhìn xem Tô Chuyết vào phòng, trong lòng không ngừng tính toán. Đoạn đường này tuy nói không quá vui sướng nhưng cũng có chút thu hoạch. Trong Bát Bộ Thiên Long cất giấu một bí mất lớn, chuyện này hắn cũng nghe thấy đôi chút, bây giờ từ trong miệng Tô Chuyết xác định, đích xác để hắn động tâm không ngừng.

Nghĩ tới đây, Lý Tuyên gọi qua một tùy tùng, nhỏ giọng thì thầm vài câu. Người kia ngầm hiểu, quay người rời đi. Lý Tuyên chậm rãi bước đi thong thả đến tiền đường khách sạn, kêu một bầu rượu, vừa uống vừa suy nghĩ lời nói của Tô Chuyết trên đường đi.

Chỉ một lúc sau, tùy tùng kia trở về, nhỏ giọng bẩm báo:

- Chủ thượng, trên thân người đó xác thực không có lệnh bài!

Lý Tuyên nhíu mày, lại hỏi một lần:

- Ngươi thật nhìn kỹ rồi?

Người kia gật đầu, đáp:

- Cả ánh mắt cũng chưa từng nháy một cái, hơn nữa cẩn thận tìm kiếm trên bộ quần áo bẩn của hắn, cũng không thấy lệnh bài đâu!

Lý Tuyên khó nén vẻ thất vọng, tự lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ hắn thật sự không đặt trên thân? Vậy thì ở nơi nào?

Hắn phất phất tay, người kia theo lời lui ra.

Qua một canh giờ, Tô Chuyết mới từ phòng trọ xuống lầu. Y chẳng những đổi một thân quần áo trắng thuần, tóc dài cũng búi lên, cạo râu ria sạch sẽ, cứ như là biến thành một người khác vậy. Chỉ là hai tay của y còn bị trói, chắc hẳn thời điểm làm những việc này cũng phí không ít công phu.

Chẳng qua Tô Chuyết cũng không hề để ý thần sắc quái dị của người khác, Tô Chuyết liếc thấy Lý Tuyên đang uống rượu giải sầu thì bước lên cười nói:

- Lý công tử không mời tại hạ uống rượu sao? Rất lâu rồi ta chưa hưởng qua hương vị rượu ngon! Làm kẻ có tiền vẫn là tốt hơn!

Lý Tuyên hừ lạnh một tiếng:

- Ta thấy ngươi làm ăn xin trái lại hết sức phù hợp!

Tô Chuyết tùy tiện ngồi xuống, cười nói:

- Đa tạ khen ngợi, ngày khác ta nhất định sẽ đem môn đạo trong đó tỉ mỉ dạy cho ngươi!

Đang nói, mười mấy bộ khoái bỗng nhiên bước vào cửa khách sạn. Một người cầm đầu cao lớn vạm vỡ, mặt mũi tràn ngập vẻ dữ tợn. Hắn cầm trong tay một bức tranh, bước vào khách sạn liền so sánh từng khách uống rượu trong tiệm với bức tranh.

Người khác đâu có chịu nổi cái nhìn soi mói của hắn, lập tức mất hứng uống rượu, lần lượt đứng dậy thanh toán. Chỉ còn lại Lý Tuyên và Tô Chuyết vẫn lạnh nhạt uống rượu như cũ.

Bộ khoái kia nhìn hồi lâu, bỗng vỗ bàn một cái, trầm giọng nói:

- Ngươi chính là Tô Chuyết?!

(chưa xong còn tiếp.)