Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 22 - Chương 16




Nghe được lời của Ngọc Nương, Tô Chuyết nao nao, tiếp theo cười nói:

- Vậy phải xem bản sự của Ngọc cô nương rồi!

Ngọc Nương quát một tiếng, nói:

- Tính mạng của chính ngươi mà cũng không biết tự thương tiếc, lẽ nào còn muốn ta quan tâm hay sao? Tô Chuyết, ta cho ngươi biết, ta căn bản không có bản sự giải được phệ tâm cổ độc. Phệ tâm cổ theo máu lưu động, chẳng những không thể xác định vị trí của cổ trùng, càng không có khả năng tách mạch máu để lấy cổ trùng ra. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!

Nàng nói lưu loát một hơi, giống như đang biểu đạt sự bất mãn đối với việc Tô Chuyết một mình mạo hiểm. Lần này Chu Thanh Liên ngược lại hoàn toàn đứng ở bên Ngọc Nương, cũng hết sức bất mãn với Tô Chuyết. Đây gọi là tấm lòng thầy thuốc, có lẽ thầy thuốc trong thiên hạ đối mặt với bệnh nhân đều có tâm tình giống như nhau.

Tô Chuyết cười cười, xoay người nói:

- Các ngươi cũng mau chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ đi về Đại Đồng suốt đêm!

Y nhanh chân đi xa, không để người khác trông thấy vẻ bất đắc dĩ và cay đắng trong nụ cười của mình.

Nếu như có thể sống sốt thì ai nguyện ý đi chết chứ?

Tô Chuyết cởi bỏ quần áo nhuốm đầy máu tươi, mặc vào một bộ áo da Khiết Đan. Năm ngàn người đều đã chuẩn bị ổn thỏa, một nhánh thiết kỵ nghiễm nhiên biến thành một đội tàn binh bại tướng Khiết Đan.

Tô Chuyết triệu tập Hạ Thanh Phong phát mệnh lệnh, năm đội nhân mã dựa theo sắp xếp trước đó hướng về Đại Đồng phủ. Từ xa nhìn lại, đoàn người này quả thực như một đội quân lính mất chỉ huy, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì mới có thể phát hiện, nhóm người này mặc dù trận hình tán loạn, nhưng không hề có vẻ hoảng loạn. Hơn nữa tốc độ của bọn họ rất nhanh, căn bản không giống như là quân đội chiến bại.

Con ngựa mà Tô Chuyết cưỡi đã chết trong cuộc tiến công doanh trại lúc trước, may mà lần này cướp được không ít ngựa của người Khiết Đan. Những con ngựa này đều là giống ngựa thảo nguyên, cao lớn hùng tráng, còn khỏe mạnh hơn so với giống ngựa của Đại Tống. Tô Chuyết chọn một thớt ngựa đi ở trước nhất.

Hạ Thanh Phong đi theo bên cạnh, như cũ có chút lo lắng, nói ra:

- Tô tiên sinh, bản lãnh của tiên sinh chúng ta đều rõ như ban ngày. Nhưng mà Đại Đồng chính là thị trấn quan trọng, e là có đại quân trấn giữ. Nếu chỉ dựa vào năm ngàn người chúng ta thì sợ khó mà đánh hạ.

Tô Chuyết cười cười, nói:

- Ta nói muốn tiến đánh Đại Đồng phủ lúc nào?

Hạ Thanh Phong sững sờ:

- Vậy tiên sinh có ý định gì?

Tô Chuyết nghiêm mặt nói:

- Hạ Tướng quân, tướng quân thuộc lòng binh thư, lẽ nào còn không hiểu dụng tâm của ta hay sao? Ta đang muốn dùng kế sách vây Nguỵ cứu Triệu, chế tạo biến loạn ở cảnh nội Đại Liêu, khiến Liêu quân không thể không rút quân!

Trước đó Hạ Thanh Phong đã lờ mờ đoán ra, giờ phút này được chính miệng Tô Chuyết thừa nhận thì vẫn cảm thấy cực kỳ chấn kinh. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm thấy bội phục sâu sắc đối với lòng can đảm và kế hoạch của Tô Chuyết. Mặc dù hắn cũng biết, hành động lần này chỉ sợ là cửu tử nhất sinh. Trách không được thời điểm trước khi đi sắc mặt của Vương tướng quân lại nặng nề như thế.

Hắn quay đầu trông thấy mấy người Quách Uy chuyện trò vui vẻ, còn thảo luận trận đại thắng vừa rồi, hồn nhiên không ý thức được tình cảnh nguy hiểm. Hạ Thanh Phong nói:

- Tô tiên sinh, vẫn là nên nói cho bọn họ biết kế hoạch này thì tốt hơn...

Tô Chuyết nhìn chằm chằm vào hai mắt của Hạ Thanh Phong, thấy trong mắt đối phương lộ ra thần sắc nặng nề. Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, bọn họ cũng không lo lắng năm ngàn người này không dám tác chiến, mà là lo lắng nếu như nói rõ sự thật, sợ là sẽ ảnh hưởng sĩ khí.

Một nhánh quân đội bị đánh tan thường thường không phải là kẻ địch quá mạnh, mà là đánh mất lòng tin tác chiến. Nếu như một người biết mình chắc chắn phải chết thì sẽ còn có mấy phần khí lực đi làm việc đây?

Chân trời phương đông đã tảng sáng, từ xa có thể trông thấy tường thành cao vút của Đại Đồng. Người Khiết Đan là dân tộc du mục, không am hiểu xây thành. Tường thành này phần lớn là tiền triều tu kiến. Về sau Thạch Kính Đường đem mười sáu châu U Vân chắp tay hiến tặng cho Khiết Đan, từ đó các vùng đất đai này thuộc về Liêu quốc.

Nhớ tới chuyện xưa, Tô Chuyết không nén được tâm tư ngàn vạn. Lúc này trinh sát trở về bẩm báo:

- Tô tiên sinh, Hà tướng quân, Đại Đồng phủ đã mở cửa thành!

Tô Chuyết gật đầu, nói:

- Xem ra thủ quân Đại Đồng còn chưa biết sự tình Tây Sơn đại doanh bị tập kích.

Hạ Thanh Phong nói:

- Vậy ta đi phân phó bọn họ hành sự theo kế hoạch!

Tô Chuyết gật đầu, không lâu sau, năm lộ đại quân chia làm ba đội. Hổ đội của Quách Uy và báo đội vòng sang hướng Bắc, Tô Chuyết và Hạ Thanh Phong thì mang theo lang đội cùng sư đội trực tiếp hướng đông. Mà Chung Vũ suất lĩnh xà đội đã sớm chạy đường vòng tới hướng đông thành Đại Đồng.

An bài như vậy đã được Tô Chuyết nghĩ sâu tính kỹ. Y không muốn tiến đánh Đại Đồng, thậm chí cũng không hề nghĩ tới việc chiếm giữ Đại Đồng. Hổ đội và báo đội chính là bộ phận tinh nhuệ nhất, nhiệm vụ của bọn họ chính là giữ vững cửa bắc Đại Đồng, đề phòng cửa bắc đóng lại chặt đứt đường ra.

Mà hành động của xà đội thì bí ẩn và nhanh chóng nhất, nhiệm vụ của bọn họ chính là giả vờ tiến công cửa đông, hấp dẫn sự chú ý của quân canh giữ. Tô Chuyết thì dẫn theo lang đội và sư đội dựa theo đặc điểm xâm chiếm như lửa trong binh pháp Tôn Tử, từ cửa tây lừa gạt vào thành, giết ra một đường máu, rồi ra ngoài từ cửa bắc.

Tô Chuyết suy đi tính lại cách thức chấp hành kế hoạch, bảo đảm sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì. Trong lúc suy nghĩ, đã có thể trông thấy dân chúng ra vào từ cổng thành Đại Đồng.

Bên trong Đại Đồng Thành hết thảy như thường. Nơi này là Tây Kinh Liêu quốc, vô cùng phồn hoa, khách thương bách tích qua lại nối liền không dứt. Không ai nghĩ đến một đội quân Tống như lang như hổ đã tới trước mặt bọn họ, sắp sửa đánh vỡ sự bình tĩnh của nơi đây.

Quân canh giữ cửa thành từ xa trông thấy một đội tàn binh bại tướng chậm rãi đi tới, bước lên phía trước đưa ra nghi vấn:

- Các ngươi là ai?

Người này nói ngôn ngữ Khiết Đan, trong quân có quân sĩ quen thuộc tiếng Khiết Đan lập tức tiến lên phía trước đáp:

- Chúng ta là quân đội rời xuống từ Chân Định phủ!

Quân sĩ kia không có một chút hoài nghi, gật đầu một cái với quân canh giữ cổng thành. Quân canh giữ liền khiêng lên hàng rào gióng gỗ ngăn chặn. Tô Chuyết thấy thế liếc mắt ra hiệu cho Hạ Thanh Phong.

Hạ Thanh Phong hiểu ý, đột nhiên rút ra cương đao bên hông, chém ngã tên quân sĩ vừa đưa ra nghi vấn xuống đất:

- Theo ta xông vào!

Đại quân sớm đã súc thế chờ đợi, nghe được mệnh lệnh lập tức xông ra. Quân canh giữ không kịp đề phòng, chỉ mới trợn mắt há mồm đã bị hai ngàn người lao vào. Mấy chục tên lính Khiết Đan trong nháy mắt trở thành vong hồn dưới đao.

Dân chúng tới lui đã sợ đến choáng váng, ngồi phịch xuống đất run rẩy. Trước đó Tô Chuyết cũng đã ra nghiêm lệnh không ai được phép tổn thương dân chúng vô tội.

Hai nước giao chiến, tướng sĩ chiến sĩ chết nơi sa trường cũng không có vấn đề. Nhưng dân chúng không nên bị tổn thương. Tô Chuyết sâu sắc minh bạch đạo lý thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa. Bọn họ xâm nhập nội địa Liêu quốc, cũng không chiếm thiên thời và địa lợi, chỉ có thể nắm chặt yếu tố trí thắng là nhân hòa.

Huống chi, ở mười sáu châu U Vân, đại đa số người bản xứ đều là người Hán.

Hai đội lang và sư tiến vào trong thành, xông qua bên đường ném xuống một mồi lửa. Trong thành đa số người Hán sinh sống trong phòng gạch ngói. Mà người Khiết Đan đã quen du mục, thích cư trú trong lều vải, bởi vậy dựng lều vải ở rất nhiều nơi.

Phòng gạch ngói không dễ bắt lửa, mà các trướng bồng thì vừa châm lửa là bốc hỏa. Lập tức trong thành ánh lửa nổi lên bốn phía, khói lửa mù trời.

Cửa đông Đại Đồng thành, xà đội đã bắt đầu đánh trận giả. Không ít quân canh giữ đều bị hấp dẫn lên cửa đông, đề phòng có người xông vào trong thành.

Áp lực bên phía Tô Chuyết cũng nhỏ đi không ít. Y dẫn theo hai đội nhân mã, không chút nào ham chiến, xông thẳng vào trong thành không ngừng một khắc.

Phương hướng bọn họ đi chính là trung tâm Đại Đồng thành. Trước đó Tô Chuyết đã cẩn thận nghiên cứu, nơi đó chính là vị trí quan trọng nhất trong thành, Tây Kinh vương phủ!