Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 5 - Chương 12




Sắc trời đã tối, Tô Chuyết vẫn ngồi khổ sở suy tư trong lương đình. Yến Linh Lung bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, nói: "Bọn họ tới rồi!"

Tô Chuyết nắm chặt tay lại, lẩm bẩm: "Hẳn chính là chỗ này..." Nói xong đứng bên dòng suối nhỏ, nằm trên đất, nhìn một hồi lương đình, trên mặt rốt cục lộ ra nụ cười. Y đứng dậy nói với Yến Linh Lung: "Đi! Chúng ta đi bắt hung phạm!"

Yến Linh Lung lại lắc đầu, cười đáp: "Ta là tặc, phía ngoài đều là quan nhi. Sao ta có thể đi gặp bọn họ?"

Tô Chuyết cười ha hả một tiếng, cũng không bắt buộc, chỉnh chỉnh quần áo, nhanh chân đi đến thiên sảnh trước viện.

Trong sảnh, Lữ Hiếu Như đã đón Đại Lý Tự Khanh Gia Cát Tranh vào phòng, mời ông ta ngồi chỗ thủ tọa. Tất cả mọi người trong phòng đều cung kính đứng lên, nhìn trộm xem quan lớn này. Lữ Hiếu Như khom mình hành lễ nói: "Gia Cát đại nhân, không biết ngài đến Kim Lăng khi nào, thế mà hạ quan chưa lấy được chút tin tức gì..."

Gia Cát Tranh mặt chữ quốc, sắc mặt có chút ngăm đen, nhìn xem dọa người, khi nói chuyện lại hết sức hòa khí, nói: "Ta cũng gắng sức đuổi theo, trên đường đi cũng không nghỉ, vậy thì mới đuổi kịp a!"

Lữ Hiếu Như khẽ giật mình, hỏi: "Không biết đại nhân gấp gáp đến đây như vậy, có chuyện gì gấp rút sao?"

Gia Cát Tranh cười đáp: "Còn không phải là vì vụ án Lăng gia đây? Lữ đại nhân có chỗ không biết chứ? Lúc trước ta làm Tri phủ Kim Lăng, Tần Lôi chính là bộ hạ của ta. Lần này là ông ta đến cầu khẩn, ta mới chạy tới."

Lữ Hiếu Như giật mình, nhìn thoáng qua Tần Lôi bên cạnh Gia Cát Tranh, ấp úng nói: "Hạ quan quả thực không biết Tần Bộ đầu và đại nhân còn có một tầng quan hệ này... Bất quá... Hạ quan điều tra, Tần Lôi chính là tòng phạm của án này, đang muốn bắt giữ hắn quy án!"

Gia Cát Tranh sững sờ, nhìn thoáng qua Tần Lôi. Tần Lôi càng nghẹn họng nhìn trân trối, lớn tiếng nói: "Lữ... Lữ đại nhân, lời này từ đâu nói đến? Nửa tháng trước là ngài phái ta đến Việt châu làm việc, sau khi ta đi, Lăng gia mới xảy ra chuyện. Vậy làm sao dính líu quan hệ đến ta rồi?"

Trong lòng Lữ Hiếu Như cả kinh, thầm kêu: "Không tốt, trúng kế rồi!"

Đúng lúc này, Tô Chuyết cười ha ha một tiếng, đi vào trong phòng, nói: "Tô Chuyết gặp qua Gia Cát đại nhân!"

Gia Cát Tranh nói: "Ngươi chính là Tô Chuyết? Xem ra chuyện nơi đây chỉ có ngươi có thể giải thích cho ta?"

Tần Lôi tiến lên phía trước nói: "Tô lão đệ, đã xảy ra chuyện gì? Sao ta biến thành tòng phạm rồi?"

Tô Chuyết đưa tay ngăn ông ta lại, nhìn thoáng qua đám người, có kẻ đã đoán được, càng nhiều người vẫn chưa hay biết gì. Y nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Tần đại ca chớ trách, tiểu đệ ra hạ sách này, đều là vì cứu Lăng Sương."

Gia Cát Tranh hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, còn không mau nói xem!"

Lữ Hiếu Như có lòng muốn ngăn cản Tô Chuyết nói chuyện, nhưng lại trở ngại Gia Cát Tranh ở bên, trong lòng thật sự là loạn thành một đoàn. Tô Chuyết nói: "Nguyên bản vụ án của Lăng Sương, buổi trưa hôm này liền phải hành hình. Tuy tiểu dân biết Lăng Sương bị oan uổng, nhưng không hiểu sao án này đã bị Lữ Tri phủ định thành thiết án. Tiểu dân một cây làm chẳng nên non, chỉ có thể chơi chiểu hiểm. "

"Tiểu dân biết từ trước đến nay Lữ Tri phủ xem Tần Bộ đầu là cái đinh trong mắt, muốn trừ bỏ cho thống khoái. Vì vậy liền nói láo Tần Lôi là tòng phạm bản án, để Lữ Tri phủ trì hoãn hành hình, lúc này mới cứu Lăng Sương một mạng! Mà ngay từ lúc tiểu dân đến Kim Lăng, đã nghe nói Tần Bộ đầu vừa vặn ra ngoài rồi, cảm thấy việc này có kỳ quặc, liền sai người tranh thủ thời gian đưa tin tức cho Tần Bộ đầu. May mắn ông ta cũng đã nghe nói việc này, vội quay trở về, lúc này mới bắt kịp!"

Y giải thích xong, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ. Thẩm Đông Lai nói: "Trách không được, Tần Lôi tới gặp ta nói có chuyện khẩn cấp, hôm nay nhất định phải chạy tới, nguyên lai đều là sắp xếp của ngươi!"

Tô Cầm minh bạch ngọn nguồn câu chuyện, không khỏi âm thầm hổ thẹn, hận mình trách lầm Tô Chuyết. Đám người Thẩm Đông Lai, Lữ Khang thấy Tô Chuyết lại đắc kế, hận đến nghiến răng, đáng tiếc giờ phút này có Gia Cát Tranh ở đây, không dám tiếp tục nói thêm gì.

Lữ Hiếu Như cười khan nói: "Kế sách của Tô công tử quả nhiên là hay!" Tiếng nói lại tràn ngập thù hận khắc xương.

Gia Cát Tranh nói: "Ừm, mặc dù là ngươi sốt ruột cứu người, nhưng sao ngươi biết Lăng Sương bị oan uổng hả? Nếu ngươi không tìm được chứng cứ, ta cũng không thể tha cho ngươi!"

Tô Chuyết cười nói: "Việc này muốn nói lên từ đầu. Sớm trước bốn năm ngày, tiểu dân vừa rời thành Trường An, có một người đưa đến một phong thư, chính là vị Tô Cầm cô nương này cho tiểu dân." Nói xong lấy ra một lá thư từ trong ngực, nói tiếp: "Lá thư này chỉ có bốn chữ, chính là Lăng Sương gặp nạn! Lúc ấy tiểu dân không kịp nghĩ nhiều, liền muốn chạy đến Kim Lăng. Nhưng tiểu dân lại có chút kỳ quái, tiểu dân hành tung bất định, vị ca kỹ nổi danh Kim Lăng này sao biết mà phái người truyền tin cho tiểu dân?"

Gia Cát Tranh cũng gật đầu, cảm thấy xác thực có kỳ quặc. Tô Chuyết nói tiếp: "Lúc ấy tiểu dân liền nhớ tới một vị cao nhân ở Kim Lăng, cũng chính là công tử Lữ Tri phủ, Lữ Khang! Từ mấy tháng trước, tiểu dân còn từng nếm qua thiệt thòi ngầm dưới tay vị Lữ công tử này, cho nên không thể không lưu chút tâm nhãn với hắn."

"Ta phỏng đoán, nhất định là Lữ công tử biết hành tung của ta, Tô Cầm cô nương mới đi cầu hắn hỗ trợ tìm ta, đúng hay không?"

Y đột nhiên đặt câu hỏi với Tô Cầm, Tô Cầm không do dự, liền gật đầu. Tô Chuyết lại nói: "Nếu trong lòng đã có hoài nghi, thì không thể không phòng. Vì vậy ta để một vị hảo hữu thay ta đuổi tới lão trạch Lăng gia ở Cô Tô trước, tra một chút rốt cục Lăng Sương phát sinh chuyện gì, mà ta thì một mình chạy tới Kim Lăng. "

"Nhưng mà trên đường đi, ta luôn cảm thấy có người âm thầm đi theo, về sau ta mới nghĩ đến chính là gã đưa thư kia, chắc chắn hắn là người của Lữ Khang!"

Lữ Khang hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Hồ ngôn loạn ngữ, bản công tử căn bản nghe không hiểu ngươi đang nói gì!"

Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, hướng ngoài phòng hô: "Hoa Bình, vào đi!"

Vừa dứt lời, Hoa Bình áp giải một người áo đen bị trói gô vào phòng. Tô Chuyết nhìn thì biết là Yến Linh Lung bắt được kẻ này, để Hoa Bình mang theo. Tô Cầm vừa thấy mặt người kia, thì thốt lên: "Quả nhiên là ngươi!"

Tô Chuyết nói: "Đây chính là người đưa tin cho ta, cũng chính là kẻ vẫn luôn âm thầm giám thị ta trong những ngày qua."

Gia Cát Tranh nghiêm nghị hỏi: "Ngươi tên là gì, rốt cuộc là ai?"

Người kia sợ hãi rụt rè, không dám nói nhảm, đáp: "Tiểu nhân tên là Kim Dương, là môn khách của Lữ công tử..."

Lữ Khang cả giận nói: "Nói hươu nói vượn! Ta căn bản không biết kẻ này, Tô Chuyết, ngươi tùy tiện tìm người đến vu hãm ta sao? Vì sao ta muốn giám thị ngươi chứ?"

Tô Chuyết không để bụng, cười nói: "Ngươi không thừa nhận cũng được, ngươi biết việc ta tra án có chút môn đạo, thì muốn để kẻ này lúc nào cũng báo cáo cho ngươi tiến triển của ta, cũng tốt cho người làm cản trở từ trong, từ đó kiếm lời! Bất quá, không ngờ hắn cũng không báo cáo cho người chuyện gì hữu dụng chứ? Bởi vì ta còn có một vị bằng hữu cao minh hơn tới giúp ta, đây đều là ngươi không ngờ đến a?"

Lữ Khang hừ một tiếng, bị Tô Chuyết nói trúng tâm sự, nhất thời nói không nên lời.

Tô Chuyết lại nói: "Bởi vì biết được có kẻ theo dõi, ta chỉ có thể âm thầm điều tra, lại âm thầm thoát khỏi giám sát, lúc này mới có thể tra được chân tướng, mà không để người khác biết, miễn cho lại đạp vào vết xe đổ Nhân Tế tự lần nữa!"

Gia Cát Tranh nói: "Ngươi nói nhiều như vậy, còn chưa nói rõ vì sao Lăng Sương bị oan uổng?"

Tô Chuyết nói: "Kỳ thật việc này nguyên bản rất đơn giản, đại nhân thử nghĩ xem, nếu Lăng Sương là hung thủ, tại sao lại nhốt chính mình ở hiện trường hung án, chờ người đến bắt đây? Hơn nữa lúc ấy trên thân Lăng Sương cũng không có vết máu, hắn là tạm thời đến, còn chưa thay đổi quần áo, như vậy làm sao trên thân không dính vào một chút vết máu đây? Thứ ba, hung khí mà hung thủ dùng để giết người cũng không cánh mà bay, căn bản không trên thân Lăng Sương. Có những điểm đáng ngờ này, chẳng lẽ còn chưa thể hoài nghi Lăng Sương là bị người vu oan sao?"

Gia Cát Tranh gật đầu, cau mày, cầm lấy hồ sơ bản án này từ trong tay quan ghi chép, chậm rãi xem xét, nửa ngày mới chầm chậm đáp: "Không sai, xác thực rất có vấn đề!"