Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ

Quyển 9 - Chương 3




Thân thủ của người phu xe vẫn nhanh như trước kia, nhanh đến mức không ai thấy rõ hắn làm thế nào xông lên phía trước. Ông ta nghênh đón bóng đen kia, hai bàn tay chạm cùng một chỗ.

Bóng đen kia liền lùi lại mấy bước, căn bản khó mà đụng thẳng mũi nhọn của người phu xe. Phu xe ép lên hai bước, một chưởng vỗ đến khuôn mặt của người áo đen. Người áo đen kia từ hai chưởng vừa rồi đã biết sự lợi hại của ông ta, không dám đón đỡ, vội vàng lùi về phía sau.

Phu xe hừ lạnh một tiếng:

- Chạy nhanh thế!

Nói xong rồi đuổi theo.

Sắc mặt Tô Chuyết run lên, trong lòng dâng lên linh cảm chẳng lành. Thân pháp lùi lại của người áo đen kia ngược lại mười phần tinh xảo, thậm chí giống như đã từng diễn tập cùng người khác, không chút hoang mang.

Phu xe kia đuổi theo được ba trượng, bỗng nhiên cũng thấy không đúng, vừa quay đầu. Trong rừng hàn quang lóe lên, lại thêm một người áo đen, một thanh trường kiếm lập tức đâm thẳng về phía Vệ Tú đang ngây ngốc trên xe ngựa.

Nguyên lai đây mới thật sự là sát chiêu!

Những kẻ áo đen trước đó chỉ muốn dẫn dụ hộ vệ của Vệ Tú rời đi, để cho kẻ cuối cùng này một kích thành công!

Kiếm dài ba xích, lưỡi kiếm lập lòe, ánh chiếu khuôn mặt tái nhợt của Vệ Tú. Trái tim nàng không ngừng nhảy loạn, nhưng không nhúc nhích được một bước nào. Đến lúc này, nàng mới phát hiện, nếu như biết võ công thì tốt biết bao!

Hai thước, một thước... Trường kiếm cách ngực Vệ Tú càng ngày càng gần, Vệ Tú thậm chí có thể nhìn thấy mũi kiếm rung động và ánh nhìn lạnh lẽo của sát thủ. Nàng tuyệt đối tránh không thoát một kiếm này, phu xe đã chạy về, nhưng không đuổi kịp. Nàng chỉ có thể nhắm mắt chờ chết rồi...

Đúng lúc này, một bóng người từ một bên xông tới, ôm lấy thân hình mềm mại đang run rẩy của Vệ Tú, mạnh mẽ phóng về bên cạnh. Thẳng đến hai người chân đạp mặt đất, Vệ Tú mới dám mở mắt nhìn, nguyên lai mình còn chưa chết, mà người cứu nàng đúng là Tô Chuyết!

Tô Chuyết đỡ lấy thân thể Vệ Tú, không kịp nhìn nàng có sao không, quay người đối mặt với người áo đen kia, không dám chủ quan chút nào. Mà người áo đen kia tựa hồ không ngờ tới một kiếm của mình lại có thể thất bại, càng không ngờ tới lại đột nhiên xuất hiện một người cứu được Vệ Tú. Hắn sững sờ một chút, một lần nữa đâm kiếm tới. Bất quá mục tiêu lần này không phải Vệ Tú, mà là Tô Chuyết!

Tô Chuyết tập trung ứng đối, nhắm ngay thế kiếm, đưa tay chộp một cái, chính xác bắt được cổ tay cầm kiếm của người kia. Hai con ngươi lộ ở bên ngoài của người áo đen lóe lên hàn quang, nhíu mày, vừa muốn thôi thúc nội lực đánh văng bàn tay Tô Chuyết. Nhưng trong mắt hắn lại lóe lên một tia do dự, cuối cùng không có đánh văng.

Mà lúc này, người phu xe đã đuổi tới, vung lên roi ngựa trong tay. Cây roi khéo léo như một con rắn, phun lưỡi, đập về sau lưng người áo đen. Kình phong lẫm liệt, người áo đen đã cảm giác được, bỗng nhiên đổi kiếm sang tay trái, giơ kiếm bổ một cái khiến Tô Chuyết phải tránh đi, còn hắn thì lùi sang bên cạnh ba bước.

Một roi thất bại, phu xe cũng không đuổi theo mà ngăn ở trước người Vệ Tú, nhìn chăm chú người áo đen. Ai ngờ đối phương cũng không tiếp tục xuất kích, huýt sáo rồi quay người lui vào trong rừng rậm, không còn thấy nữa. Kẻ áo đen đã dẫn dụ phu xe cũng không dừng lại, chui vào trong rừng gần đó.

Vệ Tú lạnh lùng nói:

- Đuổi theo!

Tô Chuyết bỗng nhiên nói ra:

- Không nên đuổi theo, võ công của những kẻ này không kém. Địch tối ta sáng, cẩn thận thì hơn!

Vệ Tú không biết võ công, chỉ từ lần giao thủ vừa nãy, nhìn thấy võ công đối phương tựa hồ còn không bằng Tô Chuyết, nhưng không biết vì sao Tô Chuyết nói vậy. Nàng quay đầu liếc mắt nhìn người phu xe.

Phu xe trầm giọng, chỉ nói một câu hai chữ:

- Cao thủ!

Lúc này Vệ Tú mới tin tưởng lời Tô Chuyết nói không sai. Người áo đen vừa lui, bấy giờ nàng mới ý thức được, một cánh tay của Tô Chuyết còn đang ôm eo mình. Mà lúc này nàng chỉ mặc một món áo trong thiếp thân, tình cảnh như thế thực sự xấu hổ vô cùng. Trên mặt Vệ Tú không khỏi bay lên hai đóa mây hồng.

Tô Chuyết phát giác sự khác thường người đẹp trong ngực, cũng tỉnh ngộ, vội vàng buông lỏng cánh tay, cố ý quay đầu đi.

Vệ Tú vội vàng mặc quần áo tử tế, lại khôi phục bộ dáng công tử mặt trắng. Nhưng nét ửng hồng trên mặt vẫn khó mà tiêu tan, ngượng đến đỏ cả mặt.

Nàng thấp giọng nói ra:

- Vì sao cứu ta? Không phải ngươi coi ta là kẻ địch sao?

Nàng không chỉ mặt gọi tên, nhưng ba người ở đây đều biết nàng đang nói ai.

Người phu xe thức thời đi kiểm tra tình huống tổn hại của xe ngựa.

Tô Chuyết sững sờ, không ngờ nàng sẽ hỏi một câu như thế, ậm ừ hai tiếng, đáp:

- Nếu cô chết rồi, chẳng phải ta sẽ buồn bực đến chết sao?!

Y vốn muốn nói là, có đối nghịch cùng Vệ Tú thì cuộc sống mới không buồn bực. Nhưng Vệ Tú lại hiểu sang ý khác, trên mặt càng đỏ hơn, quay đầu đi chỗ khác, không nói lời nào. May mắn bóng đêm mờ tối, Tô Chuyết không phát giác được sự khác thường của nàng.

Không lâu sau, tứ Kim Cương cũng dồn dập trở về, mặt mũi tràn đầy chán nản, không dám đáp lời với Vệ Tú. Bất quá Vệ Tú cũng biết bọn họ nhất định không bắt được người kia nên cũng không hỏi.

Tô Chuyết ở một bên cúi đầu trầm tư, bỗng nhiên nói:

- Vệ Tú, những người này đều nhằm vào cô mà tới!

Y không nói, Vệ Tú cũng đã nhìn ra. Nàng biết Tô Chuyết còn muốn nói tiếp, lẳng lặng lắng nghe.

Tô Chuyết nói tiếp:

- Những kẻ này biết rõ năng lực hộ vệ của cô, lên kế hoạch chu đáo, đến có chuẩn bị, hơn nữa nhất định rất quen thuộc với cô! Vừa nãy người kia rõ ràng có thể dùng nội lực đánh văng tay ta, nhưng lại không dùng. Điều này nói rõ hắn muốn che dấu thân phận thật sự, nói cách khác, hắn rất có thể là người mà cô nhận biết!

Sắc mặt Vệ Tú càng ngày càng khó coi, tựa hồ nghĩ đến điều gì, trong mắt lóe lên vẻ tức giận. Nàng không nói một lời, quay người trở lại chiếc xe ngựa đã tàn tạ, ngồi xuống. Nàng không nói lời nào, Tô Chuyết cảm thấy không có hứng thú, cũng trở về quán trà ngồi xuống.

Một đêm này mấy người không ngủ nữa, an tĩnh ngồi vậy đến bình minh. Chiếc xư ngựa đã hoàn toàn hư hại, Vệ Tú và người phu xe chỉ có thể một người cưỡi một con ngựa, tiếp tục đi lên con đường phía trước. Tô Chuyết chậm rãi đi theo phía sau bọn họ. Sắc mặt Vệ Tú vẫn rất khó coi, đương nhiên hắn không muốn đi trêu chọc nàng, vẫn giữ yên lặng.

Mới đi không quá một dặm đất, bỗng nhiên một người trong tứ Kim Cương ở phía trước kêu lên:

- Người chết!

Tô Chuyết nghe vậy giật mình, thúc ngựa chạy tới phía trước, quả nhiên trông thấy trong rừng cây bên đường có mười mấy người nằm ngổn ngang. Một người gần nhất ngửa mặt lên trời, khuôn mặt rất quen, chính là tên tiểu nhị trong quán trà hôm qua. Mà những xác chết này không phải ai khác, chính là đám giặc cướp ngày hôm qua!

Vệ Tú nhìn thấy những người này, không cảm thấy ngoài ý muốn. Tô Chuyết thì hơi kinh ngạc, trầm ngâm nói:

- Sao những người này lại chết ở đây?

Vệ Tú nhàn nhạt phân phó thủ hạ:

- Tiếp tục đi đường!

Tô Chuyết lớn tiếng nói:

- Chờ một chút! Những người này chết thật kỳ lạ, nhìn tình huống thi thể đã chết cả đêm rồi. Bọn hắn rất có thể bị những kẻ áo đen hôm qua giết chết. Lại xem vết thương trên người bọn hắn, không phải do kiếm, mà là vết đao. Hơn nữa vết đao vừa rộng vừa sâu, là vết thương do loan đao của người Khiết Đan để lại. Nói như vậy, tối hôm qua bọn người kia là người Liêu! Làm sao người Liêu lại nhận biết các người? Chẳng lẽ là...

Tô Chuyết đột nhiên im bạch, phát hiện Vệ Tú đang lạnh lùng nhìn hắn. Hắn giật mình hiểu được, đêm qua Vệ Tú đã biết rốt cục là ai muốn giết nàng!

Chỉ là Tô Chuyết rất không rõ, vì sao lại là người kia? Y không lo được vẻ khó coi trên mặt Vệ Tú, vẫn như cũ hỏi lên nghi ngờ trong lòng:

- Tại sao Vệ Thắng muốn giết cô?