Giang Nguyệt Cố Nhân

Chương 3: NHẬP HỘ KHẨU (1)




Tôi có chút phiền muộn đến gần,Tiết Viễn đại khái đã sớm biết tôi ở đây, quay đầu lại hỏi: "Nơi này của các cậu, có sân luyện võ không? ”

Ah, muốn luyện công buổi sáng?

Tâm trạng của tôi ngay lập tức được giải toả, còn không đúng lúc liên tưởng đến loại cún con tinh lực tràn đầy mỗi ngày đều phải đi dạo một vòng lớn.

"Có, chẳng qua là nơi công cộng, rất nhiều người ở đó, mỗi ngày họ đều luyện tập.”

Hắn dường như không hiểu, tôi quyết định đưa hắn ta ra ngoài dạo chơi.

Hắn buộc tóc lại, từ bên trong nhà cầm ra một đôi dép lào, thoạt nhìn còn rất tiêu sái, giống như cao nhân ẩn sĩ phiên bản hiện đại, hơn nữa quả thật có võ công thâm tàng bất lộ.

Từ lúc ra ngoài đến đi xuống cầu thang, mọi cảnh tượng bình thường đều trở nên tươi mới đối với hắn. Bước chân của hắn theo tôi rất ổn định, đôi mắt nhìn khắp nơi, tôi giải thích cho hắn, cảm giác giống như mang theo trẻ em mẫu giáo đi du lịch mùa xuân, không đúng, du lịch mùa hè: "Đó là xe điện, sạc điện có thể chạy, điện, là một loại năng lượng..."

Tự dưng cảm thấy ngôn ngữ và kiến thức của tôi có chút nghèo nàn, tôi bắt đầu lên kế hoạch tìm lại lớp học trực tuyến khoa học cho trẻ em.

May mắn Tiết Viễn rất nể mặt tôi, nghe rất chuyên chú, thấu tình đạt lý, nhìn chung cũng hiểu, thậm chí có thể suy một ra ba: "Cái kia gió nóng thổi tóc cũng là dùng điện? ”

"Thông minh." Tôi thật lòng khen ngợi.

Trời còn sớm, phố xá vắng tanh, không ai nghe thấy cuộc trò chuyện kỳ lạ của tôi với hắn. Cảnh vật xung quanh không sai biệt lắm, lớp học thường thức kết thúc, trong lúc nhất thời lâm vào im lặng không nói nên lời.

Tôi vẫn hơi lo lắng, nhìn vẻ mặt hắn ta rồi ngập ngừng nói: "Anh... đột nhiên lại đây, không thấy khó chịu sao?"

"Đã tới nơi này, vậy thì an ổn mà ở thôi" Giọng điệu của hắn lạnh nhạt, biểu tình cũng không có dao động gì: "Phát sầu cũng vô dụng. ”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tâm lý này rất ổn định, tránh cho tôi phải làm tư vấn tâm lý cho hắn, rất tốt.

"Hơn nữa còn có thể gặp được cậu." Hắn nhìn qua, trong mắt chứa nụ cười ôn hòa.

Hắn không nhớ một cái tát kia của tôi cộng thêm thù trói buộc, càng tốt.

Một đường chậm rãi đi tới, thị lực chưa từng bị đầu độc bởi các thiết bị điện tử hiện đại thập phần kinh người, Tiết Viễn chỉ về phía các cô chú đang tụ tập phía xa, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc: "Cái kia là Thái Cực Quyền, còn có cờ tướng. "

Đúng rồi, tôi vui mừng gật đầu, văn hóa trung hoa có một lịch sử lâu đời, có tìm thấy cảm giác như ở nhà hông.

Trên đường người đi đường càng lúc càng nhiều, Tiết Viễn cao lớn cùng mái tóc dài hiện ra vài phần như hạc đứng giữa bầy gà, hắn nhìn quanh bốn phía, có lẽ phát hiện mình cùng người khác có khác biệt rất lớn, bỗng nhiên nói với tôi: "Tôi muốn cắt tóc ”

Tôi giật mình: "Không phải thân thể phải chú ý, tóc tai thuộc về cha mẹ à?”

Hắn nhếch môi lộ ra một chút ý cười: "Không có việc gì, cha mẹ tôi cũng sẽ không để ý. ”

Cha mẹ hắn có để ý hay không tôi không biết, cảm thụ hiện tại của tôi giống như Lưu Mai nói với Lưu Tinh muốn nhuộm thứ này thành màu xanh lá cây.

*Lưu Mai là nhân vật trong phim « Gia đình có con». Lưu Tinh là con trai, vô cùng phản nghịch.

Tôi ngơ ngác nhìn Tiết Viễn không hề khúc mắc, thậm chí có vài phần nóng lòng muốn thử, đột nhiên cảm thấy vị tướng quân trầm tĩnh trưởng thành này có thể có một linh hồn cực kỳ phản nghịch ẩn trong cơ thể.

Như hắn muốn, tôi đã đưa hắn đến tiệm cắt tóc gần đó.