Giáo Bá Khó Dỗ

Chương 2




6



Tạ An Tiêu chạy rất chuyên nghiệp, đầu tiên anh ấy đưa tôi khởi động rồi chạy cùng tôi suốt.



Nhưng tôi luôn cảm thấy anh lơ đãng, bây giờ anh rất trầm lặng và lạnh lùng, một mình đi về phía trước có vẻ hơi đáng thương.



Tôi đi theo anh, cẩn thận nắm lấy góc áo anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh giận à?”



Tạ An Tiêu dừng lại hai giây, sau đó nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi đến góc sân chơi.



Nơi này ánh sáng không tốt, chỉ còn một ngọn đường nhỏ đèn còn sáng lên.



Anh nửa ngồi xổm trước mặt tôi, đuôi mắt vậy mà có chỗ phiếm hồng, tính tình nhẫn nại nói với tôi: “Tống Hữu Ninh, em dỗ anh đi.”



Người này còn biết nói đạo lý không vậy? Tôi lại không trêu chọc anh.



Chúng tôi im lặng một lúc lâu, trong đầu tôi chợt lóe lên một điều gì đó, chẳng lẽ là vì tôi đã nói mình không phải bạn gái của anh ấy sao?



Ngay từ đầu chúng tôi đã không phải là bạn gái của anh và anh ấy vẫn chưa tỏ tình với tôi.



Nhưng nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của Tạ An Tiêu, trong lòng tôi lại mềm ra, thầm thở dài, đưa tay đặt lên đầu anh, sờ vào, khá mềm mại, cảm giác rất dễ chịu.



“Anh có thể đừng tức giận nữa được không?”



Giọng nói của tôi vốn rất nhẹ nhàng, bây giờ lại nghe có vẻ dỗ dành, như thể tôi đang cố nói một cách quyến rũ.



Tạ An Tiêu lúc này ánh mắt rất tối, trong mắt có chút gì đó không rõ, đang muốn lôi kéo tôi vào.



Anh cúi xuống, càng ngày càng gần, tôi tưởng anh sắp hôn mình nên cứng đờ chờ động tác của anh.



Nhưng anh không làm vậy, anh ấy chỉ vùi đầu vào hõm cổ tôi, cọ lung tung như một chú cún con.



"Cứ hành hạ tôi đi, chỉ có anh mới làm được.”



“Ngươi liền chiết ma ta đi, cũng cũng chỉ có ngươi có thể.”



7



Mấy ngày sau, Tạ An Tiêu dắt tôi chạy, thấy tôi chạy chậm liền trêu tôi:



“Lúc dẫm tôi không phải em chạy rất nhanh sao?”



Tại sao người đàn ông này vẫn còn ghi thù vậy? Chắc anh ấy sẽ không dẫm lại đâu nhỉ???



Tôi lặng lẽ bước sang một bên vài bước, cố gắng giữ khoảng cách với anh ấy.



Tạ An Tiêu duỗi bàn tay to lớn kéo tôi lại:



“Nhát gan như vậy, anh còn có thể ăn thịt được em chắc?”



Nói chuyện thì nói chuyện, tự dưng cúi sát như vậy làm gì?



Tai tôi lập tức đỏ bừng và tôi không muốn tiếp tục nói về chủ đề này với anh ấy.



Tạ An Tiêu không nói thêm gì nữa mà hỏi tôi:



"Nói với ủy ban thể thao của em nghỉ không chạy nữa được không? Tôi thực sự sợ đến lúc đó em sẽ ngỏm củ tỏi."



Tôi lắc đầu, tôi đã hứa với người khác rồi nên không muốn thất hứa.



Tạ An Tiêu thấy tôi kiên trì như vậy, lại dẫn tôi chạy vài vòng.



Cuối cùng tôi thật sự kiên trì không nổi nữa, trực tiếp nằm ở đường băng bên cạnh:



“Em không được, không chạy, lại chạy tiếp nữa thì liền không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.”





Kỳ lạ, Tạ An Tiêu đều chạy theo tôi toàn bộ quá trình, vậy mà lại không vấn đề gì, một chút th ở dốc cũng không có??



Thấy tôi nằm bất động liền giơ tay đỡ tôi lên: “Đi thôi ngày mai chạy tiếp.” Vừa nghe thấy vậy, hai chân tôi liền nhũn ra không thể cử động được, suýt chút nữa lại quỳ xuống đất



Tạ An Tiêu thở dài, hơi ngồi xổm xuống trước mặt tôi: “Mau lên, không biết thân thể nhỏ bé của em lớn lên như thế nào?”



Tôi đứng sau lưng anh ấy, do dự hồi lâu, thế này không ổn, vừa rồi mọi người đã nhìn về phía này rồi.



Nhưng anh lại có chút không kiên nhẫn, nhẹ giọng nói: "Mau lên, nếu không anh sẽ bế em đi."



Tôi vội leo lên, khỏi phải nói, không phải tự mình bước đi thì thật tuyệt.



Trên lưng anh ấy, tôi cố gắng duỗi thẳng cơ thể mình càng ít càng tốt để dựa vào anh ấy và đặt tay lên mép vai anh.



Nhưng Tạ An Tiêu lại đột nhiên chơi xấu, đem tôi nhấc lên trên, chóp mũi của tôi đập vào gáy anh ấy



Người này thật sự thực ấu trĩ!



Trên đường tôi có chút nhàm chán, thuận miệng hỏi câu:



“Thời điểm em thi đấu anh có tới không?”




Tạ An Tiêu đi đường thực ổn, hơi nghiêng đầu: “Tới xem em thua?”



Tôi tức giận đập cằm vào bả vai anh.



Đôi khi tôi thực sự muốn khâu miệng người này lại vì anh toàn nói những điều tôi không muốn nghe.



"Đừng gõ nữa. Nếu gõ vào vai lần nữa, bả vai đều sẽ bị em đâm xuyên qua."



"Em có muốn tôi đến không?"



Tôi vô thức nhếch khóe miệng: “Muốn thì có thể tới.”



8



Vào ngày thi đấu, Cao Tường - ủy viên thể thao đã gọi nhiều người trong lớp đến cổ vũ cho tôi.



Điều này khiến trái tim vốn đã lo lắng của tôi lại càng lo lắng hơn.



Tôi nhìn quanh không thấy bóng dáng của Tạ An Tiêu, anh quên rồi sao?



Cao Tường thấy tôi đang tìm người liền hỏi tôi:



" Còn ai chưa đến à?"



"Bạn của tôi... bạn trai của tôi, lát nữa cậu gặp anh ấy thì bảo anh ấy ở đây đợi tôi."



Tôi định nói bạn, nhưng khi nhìn thấy Lâm Thanh Thanh và bạn cùng phòng đi ngang qua, tôi lại nói thêm.



Cao Tường tới với vẻ mặt thích thú và muốn hóng bát quái:



"Bạn trai của cậu là ai? Trong lớp chúng ta có rất nhiều người thích cậu, vậy mà cậu đã bí mật có bạn trai."



"Tạ An Tiêu."



Bàn tay uống nước của cậu ta run rẩy, phần lớn nước rơi xuống đất.



Ai mà lại không biết Tạ An Tiêu, huyền thoại siêu cấp đẹp trai nhưng tính tình hung bạo của đại học A.



Chẳng trách cách đây không lâu lại có người tung tin rằng Tạ An Tiêu mỗi đêm đều chạy cùng một cô gái ở sân chơi, hóa ra là Tống Hữu Ninh, học sinh mới vào lớp.



Cao Tường cầm lên nửa bình nước xông vào trong đám người, ước gì ngày mai toàn trường đều biết tin tức này.




9



Khi nhìn thấy Lâm Thanh Thanh trên đường đua, tôi có chút sửng sốt, làm sao cô ấy có thể tham gia? Tôi chưa từng nghe Ủy viên Thể thao nhắc tới.



"Tống Hữu Ninh, cậu thật không biết xấu hổ, lại đi khắp nơi nói Tạ An Tiêu là bạn trai cậu"



Tôi di chuyển mắt cá chân của mình tại chỗ để tránh bị căng.



Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, tôi quay mặt về phía Lâm Thanh Thanh, ngây thơ nhướng mày:



"Bởi vì lời anh ấy nói, cậu không nghe thấy hôm anh ấy nói trên sân thượng à?"



Cô ấy lại giễu cợt tôi với vẻ mặt tái mét và ánh mắt khinh thường:



“Là bạn trai mà lại không tới xem cậu thi đấu? Không phải là giả đấy chứ?”



Tôi hướng về phía khán đài nhìn lại, đúng thật là không thấy Tạ An Tiêu.



Giờ này rồi mà anh vẫn không tới, tôi có chút mất mát nhưng không biểu hiện ra ngoài.



Tôi nhún vai giả vờ không quan tâm:



“Trước hết cậu nên cố gắng đừng để thua dưới tay tôi.”



Khi trận đấu bắt đầu, tôi thở chậm lại và tiến về phía trước với tốc độ ổn định như Tạ An Tiêu đã dạy.



Sau khi quan sát xung quanh, tôi thấy trình độ của mọi người đều ngang nhau, có người bắt đầu đi bộ khi đạt tới 800 mét, chỉ có một số ít người có thể kiên trì.



Thực sự tôi không còn chịu đựng được nữa, nhưng tôi không muốn để mọi công sức của mình trong thời gian này bị đổ bể.



Tôi nghiến răng lao về đích.



Nhưng vào giây phút cuối cùng, có ai đó đã va vào tôi từ phía sau và tôi ngay lập tức khuỵu gối xuống đường đua.



Cú ngã nặng đến mức đầu gối của tôi lập tức chảy máu và thậm chí có thể nhìn thấy cả xương.



Tôi cố cử động chân và cơn đau khủng khiếp khiến tôi mất sức ngay lập tức.



Đúng lúc tôi đang ngơ ngác, Tạ An Tiêu xuất hiện, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ và áy náy:



"Xin lỗi anh đến muộn."



Lúc này trong lòng tôi xuất hiện những gợn sóng, tôi bị sự dịu dàng của anh làm cho mất cảm giác. Chạm nhẹ vào vị trí trái tim giống như thật sự bị làm cho rung động.




Tạ An Tiêu ôm chặt tôi trong tay, tôi có thể cảm nhận rõ ràng những đường cơ dưới áo anh.



Khi đi ngang qua Lâm Thanh Thanh, anh dừng lại, vẻ mặt u ám nhìn cô với ánh mắt trịch thượng.



“Tôi nhất định sẽ truy cứu chuyện này, và cô cách xa cô ấy ra.”



Khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ, mang theo 10 phần uy hiếp đến mức những người xung quanh không dám thở.



Vừa rồi bọn họ cũng không để ý là ai đẩy, hiện tại nhìn Tạ An Tiêu nhắm vào Lâm Thanh Thanh, cũng hiểu được là ai, mọi người lặng lẽ tránh sang một bên, tránh xa nơi thị phi này.



10



Ta An tiêu vẫn không nói gì từ lúc đưa tôi tới bệnh viện, đáy lòng tôi có chút hoảng hốt.



Bác sĩ thì thầm nói chuyện với tôi khi đang bôi thuốc khử trùng:



“Cô bé, tại sao bạn trai của em lại đáng sợ như vậy? Em chịu nổi hả?”



Tôi gật đầu với bác sĩ, nhỏ giọng đồng ý:




“Là rất hung dữ, em thậm chí còn không dám gây sự với anh ấy.”



Tạ An Tiêu quay đầu lại nhìn sang, hai mắt nhìn nhau, đôi mắt sâu thẳm và nghiêm túc.



Tôi lập tức ngồi thẳng dậy và giả vờ như vừa rồi mình chưa nói gì.



"Xong rồi, gần đây đừng để bị ướt và đừng ăn đồ cay, đi lại sẽ có chút đau, ra ngoài nên có người đi cùng."



Bác sĩ không giống như là nói với tôi mà là nói với Tạ An Tiêu.



Anh không hề bộc lộ chút không kiên nhẫn nào mà viết ra từng điều một và hỏi bác sĩ những điều cần chú ý khác.



Chờ bác sẽ đi rồi anh liền bước tới trước mặt tôi, nhéo má hỏi:



“Rất hung dữ? Không dám chọc?”



“Anh thấy là em gây sự với anh nhiều lắm.”



Khuôn mặt của cô gái có chút trẻ con và mềm mại.



Tạ An Tiêu như là phát hiện một chân trời mới, hết tay trái nhéo rồi lại đổi sang tay phải.



Không khí xung quanh càng ngày càng ái muội, yết hầu anh khẽ nhúc nhích, muốn hôn cô.



Anh nghĩ vậy và làm đúng như vậy, lợi dụng lúc tôi không hề phòng bị lập tức hôn, bàn tay to nắm cái gáy nhẹ nhàng đem người vây quanh.



Tôi căng thẳng đến mức tim gần như nhảy ra khỏi lồ ng ngực, nhưng tôi không hề phản kháng.



Hôn xong, Tạ An Tiêu dùng đầu mũi của mình cọ xát chóp mũi của tôi, khàn giọng hỏi:



“Sao hôm nay lại ngoan như vậy?”



Tôi chợt muốn hỏi rõ về mối quan hệ này.



Trước đây anh dùng tôi làm lá chắn, còn bây giờ thì sao?



"Tạ An Tiêu, anh có thích tôi không?"



Anh thở dài, vẻ mặt có chút đau khổ:



“Tống Hữu Ninh, hôn em ở phòng học nhạc, cùng em chạy bộ, đến xem em thi đấu, em cho là tôi rất rảnh rỗi à?”



“Anh thích em, rất rất thích em!”



Tạ An Tiêu bình thường cà lơ phất phơ nhưng giờ phút này thần sắc cực kỳ nghiêm túc.



Tôi sửng sốt mấy giây nắm góc áo cả nửa ngày vẫn chưa nói lên lời.



Tạ An Tiêu cảm thấy chính mình sắp bị tra tấn đến điên rồi, giọng nói không tự giác mà mang theo chút hung dữ:



“Nói một câu muốn hay không muốn cùng anh ở bên nhau?”



Sao mới nói được hai câu mà anh đã bắt đầu trở nên hung dữ vậy.



Tôi cau mày và nhìn anh với ánh mắt lên án tr@n trụi.



Ta An Tiêu chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng, xoa nhẹ tóc tôi, vò rối phần tóc mái của tôi rồi dùng đầu ngón tay duỗi thẳng từng cái một.



Tôi ngả người ra sau để tránh bàn tay tinh nghịch của anh và nói “hmm” một cách khó chịu như một câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi.



Tạ An Tiêu không khỏi cong lên khóe miệng, nhưng vẫn giả vờ tàn nhẫn:



"Em đừng có mà đổi ý, nếu không anh sẽ cắn em.”