Giao Dịch Tình Yêu

Chương 7




Võ Lưu Niên, cái tên nghe rất hay.

Lâm Thảo nhìn bức ảnh của Võ Lưu Niên, sâu trong lòng cảm thấy cô ta thật là đẹp.

Sau khi xem lý lịch của Võ Lưu Niên, trong lòng Lâm Thảo dâng lên một cảm giác tự ti cực độ.

Cô ta xinh đẹp, vóc dáng cũng ổn, gia đình giàu có, du học nước ngoài, điều giỏi nhất mà không ai qua nổi là cô ta là nữ luật sư đứng đầu trong nước, tiền thù lao một vụ kiện ít nhất phải hơn ba mươi lăm tỷ đồng.

So với Võ Lưu Niên, Lâm Thảo không là gì cả.

Cô… không là thứ gì cả.

Lâm Thảo đã không ăn không uống gì hai ngày, cô soạn tin nhắn vô số lần rồi gửi đi: Tối nay, tổng giám đốc Thanh có đến không?

Tin nhắn này vẫn gửi cho Bích Hằng.

Sau khoảng một tiếng, Bích Hằng trả lời: Thời gian này tổng giám đốc Thanh rất bận, sẽ không đến được.

Câu trả lời có được không quá thất vọng, ngược lại là trong dự liệu của cô.

Trong lúc rảnh rỗi, bước chân của cô lại không tự chủ bước về phía Tập đoàn Thanh Thị.

Đi đi về về đã rất nhiều lần.

Có hai lần Lâm Thảo đã nhìn thấy Võ Lưu Niên và Thanh Tuấn.

Người đàn ông mặc một bộ vest thời thượng màu đen, người phụ nữ phối một chiếc đầm màu xanh đậm.

Hai người bọn họ đứng cùng nhau, quả là một cặp trời sinh, dùng hình ảnh Kim Đồng Ngọc Nữ để miêu tả cũng không quá.

Cô đã tìm Thanh Tuấn năm năm, cuối cùng cũng tìm được anh, có quan hệ bí mật với anh được gần một năm cũng coi như là đủ rồi.

Bây giờ anh đã có vợ sắp cưới, sự tồn tại của cô cũng không cần thiết nữa.

Cô rất đê tiện, đê tiện đến mức đi làm người tình của người khác, nhưng vẫn chưa đê tiện đến mức làm kẻ thứ ba.

Nhưng cô vẫn luôn muốn đấu tranh, cô vẫn không thể bỏ được anh.

Cho đến khi Võ Lưu Niên tìm đến cô, cô mới biết trong lòng của Thanh Tuấn cô chỉ là một sự tồn tại như vậy.

Khi Võ Lưu Niên trang điểm ăn vận đẹp đẽ xuất hiện ở cửa biệt thự, cô vẫn còn ngây ngốc xem ti vi.

Đối mặt với sự xuất hiện của Võ Lưu Niên, Lâm Thảo rất luống cuống.

So với sự tự tin và kiêu hãnh của cô con gái gia đình giàu sang quyền thế - Võ Lưu Niên, Lâm Thảo chỉ giống như một cô gái thôn quê, nói năng không rõ ràng, cử chỉ cũng tỏ ra vụng về.

Ánh mắt của Võ Lưu Niên lạnh lùng quan sát Lâm Thảo, trong nụ cười nơi khóe miệng ẩn chứa sự kiêu ngạo và khinh miệt.

Võ Lưu Niên xem thường việc tiếp xúc với người phụ nữ như Lâm Thảo.

Cô ta là con gái của gia đình danh gia vọng tộc, không có nhiều thời gian đi gây khó khăn cho cô.

Sau khi bước vào cửa, cô ta đưa cho Lâm Thảo một khoản tiền, đồng thời để lại một chiếc bút thu âm.

Lâm Thảo không đụng đến tiền, tất cả sự chú ý của cô đều nằm trên chiếc bút thu âm kia.

Tay của cô bất giác run rẩy, trước khi mở bút thu âm, cô đã mường tượng ra nội dung bên trong.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng bên trong là cuộc nói chuyện giữa Võ Lưu Niên và Thanh Tuấn.

Võ Lưu Niên hỏi Thanh Tuấn: “Anh định giải quyết người phụ nữ đó như thế nào? Chúng ta đã đính hôn, lẽ nào anh còn định nuôi cô ta?”

Trái tim của Lâm Thảo treo lên cao, đầu óc trống rỗng.

Cho dù Thanh Tuấn trả lời câu hỏi của Võ Lưu Niên như thế nào, Lâm Thảo cũng không thấy dễ chịu.

Thanh Tuấn cũng không thể ở trước mặt vợ sắp cưới của mình nói muốn “bao” nhân tình.

Lâm Thảo nghe một cách cẩn thận, nghe giọng nói phát ra của người đàn ông như đế vương đó.

“Bao nuôi cô ta? Anh chưa bao giờ nghĩ như thế, anh chỉ là đưa tiền chơi bời nhiều hơn một chút, không tính là bao nuôi.”

Trong bút thu âm chỉ có hai câu nói, không có thêm nội dung gì nữa.

Cô cho rằng mình vẫn chiếm được thân phận người tình, nào ngờ…

Thời tiết ngày gần đông, đêm lạnh như băng, cái lạnh trên đất xuyên qua lớp áo mỏng xâm nhập vào tim phổi.

Cả người lạnh lẽo, trái tim cũng bị tổn thương.

Ngày hôm sau trời sáng, cô cũng không biết mình rời khỏi biệt thự như thế nào.

Hai câu nói trong chiếc bút thu âm khiến Lâm Thảo ngồi dưới đất cả một đêm.

Cho đến ban ngày, cả người cô đều ngây ra, không có tinh thần.

Đồng nghiệp thấy dáng vẻ thẫn thờ ủ rũ của cô lại lần nữa nói đến chuyện xem mắt.

Lâm Thảo suy nghĩ một chút, nghĩ đến mình vĩnh viễn cũng không thể ở bên cạnh Thanh Tuấn, cô liền gật đầu đồng ý.

Buổi tối hôm đó, cô đã gặp một người đàn ông tên là Thắng Cảnh, Lâm Thảo biết người đàn ông này, anh ta là giáo sư của trường đại học.

Khí chất, bề ngoài của Thắng Cảnh rất tốt. Trong lúc ăn cơm, xem phim anh ta đều rất quan tâm đến Lâm Thảo, nhưng bởi vì người cùng ăn cơm xem phim với mình không phải là người đó nên suốt buổi biểu hiện của Lâm Thảo đều rất bình thản.

Lúc đưa Lâm Thảo về nhà, Lâm Thảo sợ bị rêu rao gây chuyện, cô bảo Thắng Cảnh đỗ xe vào ven đường ở chỗ xa còn khoảng hai cây số, cô định tự mình đi về.

Thắng Cảnh thấy Lâm Thảo giữ khoảng cách với mình, trong lòng cảm thấy thêm thất vọng.

Lâm Thảo không biết, những đồng nghiệp vội vàng giới thiệu đối tượng cho cô đó đều là do Thắng Cảnh sắp xếp.

Thắng Cảnh đã để ý cô rất lâu rồi, cụm từ “tiếng sét ái tình” này sợ rằng chính là tâm trạng bây giờ của anh ta.

Lâm Thảo không phải là kiểu khiến người ta kinh ngạc hâm mộ ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại là kiểu càng nhìn càng thú vị. Trong thời gian dài để ý, anh ta không có cách nào không nảy sinh tình cảm với người phụ nữ tĩnh lặng như nước này.

Anh ta thích cô, nhưng Lâm Thảo dường như không có hứng thú gì với anh ta.

Thắng Cảnh giữ nắm tay, định đổi một kiểu tiếp xúc với Lâm Thảo.

“Tiểu Thảo, anh có thể gọi em như vậy không?”

Lâm Thảo kéo suy nghĩ đang trôi xa trở lại, ngẩn người một chút, sau đó cười nhẹ nhàng, gật đầu.

Hôm nay cô rất không có tinh thần, cũng không biết có khiến người khác cảm thấy là chuyện cười hay không.

Thắng Cảnh điều chỉnh lại sắc mặt, biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Tiểu Thảo, anh nghĩ là anh đã yêu em mất rồi. Cho dù hôm nay gặp mặt, cảm giác của em đối với anh như thế nào, anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em. Ngày mai, anh bắt đầu đưa em đi làm, có được không?”

Người phụ nữ vẫn ở trong trạng thái thẫn thờ, đôi mắt nửa mở dần dần trở nên to hơn, trong con ngươi màu đen tràn ngập sự kinh ngạc.