Giáo Hoàng Phản Nghịch

Giáo Hoàng Phản Nghịch - Chương 1




Mỗi một cây cột đá, mỗi một bậc thang, mỗi một hòn đá, đều chỉ thuần một màu trắng, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, phảng phất như ánh lên một tầng kim quang, làm cho tòa kiến trúc vốn dĩ đã rộng lớn, thoạt nhìn lại càng thêm thần thánh. Nơi này là Thánh sơn, là giáo đình, yên tĩnh tại vị trên núi thần điện, trăm ngàn năm qua, đã ngưng tụ quá nhiều tín ngưỡng cùng tôn trọng của nhân loại, thần thánh như thế, không thể xâm phạm như thế, bất luận một dị đoan gì cũng đều không xứng đáng đứng ở chỗ này, vấy bẩn phiến đất này, chính là cố tình, một kẻ phản nghịch lớn nhất từ trước tới nay, lại đang đứng ở đỉnh Thánh sơn.

Trường bào thuần trắng tượng trưng cho thánh khiết, màu kim sắc tôn quý, màu tím thần bí, màu bạc ánh trăng xa xôi, ba loại sắc thái này được chế biến thành sợi tơ, ở trên trường bào thuần trắng thánh khiết vẽ lên một đồ án mị lực, mũ miện cao sang, bàn tay nắm quyền trượng, không một cái nào không chứng minh rằng, người đang ăn mặc một thân này, là tôn quý cỡ nào. Y cũng xác thật là phi thường tôn quý, y là Giáo Hoàng, người phát ngôn của Thần, chính là hiện tại, cùng y giằng co, lại là thần minh. Thân là Giáo Hoàng của hắn, cũng chính là kẻ phản nghịch tôn giáo lớn nhất từ trước tới nay.

Trộm làm rối tung tinh thần, múa may vũ khí với Thần, khiến Thần đổ máu tươi, kẻ phản nghịch lớn nhất sái lạc đứng tại nơi thần điện thánh khiết.

“Vì cái gì?” Thần phẫn nộ chất vấn, nhân loại này trước mắt, hãm hại hắn, làm hắn trầm miên, trộm đoạt thần lực của hắn, vung vũ khí với hắn, khiến thần huyết tuôn tràn, hắn vẫn luôn không rõ là vì cái gì? Cho dù là hiện tại, cho dù mọi người đều đã biết gương mặt thật của nhân loại này, phản bội nhân loại này, cùng hắn thảo phạt y, nhưng là vì cái gì, nhân loại này vẫn như cũ bình tĩnh như vậy, căn bản là không chút để bụng nào.

Giáo Hoàng tôn quý, đối mặt với phẫn nộ chất vấn của Thần, ngẩng cao đầu, dùng nụ cười nhàn nhạt mê hoặc nhân dân của y, nhìn Thần minh phía trên không trung.

Giáo Hoàng không nói gì, thoạt nhìn ngạo mạn như vậy, làm Thần minh tức giận, đầy trời bị màu kim sắc nhuộm đẫm, đó là lực lượng thần minh. Giáo Hoàng như cũ cười nhạt, lực lượng kim sắc đồng dạng cũng đang tụ tập phía sau y, nụ cười kia, là rất chờ mong.

Lực lượng cùng lực lượng va chạm, quang minh chói mắt……

Linh linh linh, tiếng đồng hồ báo thức, làm kết cục cho hết thảy trong mơ. Bang một tiếng, đồng hồ báo thức bị một bàn tay đập rớt.

“Lại mơ thấy.” Thanh âm lười biếng, đúng là thanh âm của chủ nhân tượng cảnh huy hoàng trong mơ kia. Chủ nhân thanh âm từ từ ngồi dậy, lười biếng duỗi eo một cái, cầm lấy mắt kính trên bàn mang lên, đi xuống giường, đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt sau đó sửa sang đầu tóc. Trên gương trong phòng vệ sinh, phản chiếu bộ dáng của chủ nhân, một gương mặt văn tú, đeo mắt kính không khung, thoạt nhìn càng thêm hào hoa phong nhã, hoặc có thể nói là văn nhược, đôi mắt hơi hơi nheo lại, đang mỉm cười nhàn nhạt, sạch sẽ thông thấu nói không nên lời, làm người ta cảm thấy thực dễ dàng thân thiết, hoặc là nói thực bình thường.

Làm bữa sáng đơn giản, đẩy cửa sổ ra, rừng rậm sắt thép* bên ngoài, càng thêm chứng minh mới vừa rồi chỉ là cảnh trong mơ, thế giới thần huyễn kia, là tuyệt đối sẽ không tồn tại. Nhưng, quan niệm này là không đúng, bởi vì thế giới kia có tồn tại, là thế giới y đã tự mình trải qua. Ban đầu y cũng cho rằng những trải nghiệm đó chỉ là cảnh trong mơ, nhưng lực lượng mang trở về theo, lại cho y biết, những chuyện kia đều là thật sự.

*Ý chỉ các tòa nhà sắt thép mọc như rừng rậm

Đến tột cùng là luân hồi, hay là thức tỉnh kiếp trước, hoặc là linh hồn của y khiến y trải qua một hồi sinh hoạt dị thế, mấy chuyện này đều đã không quan trọng nữa, những việc mà y đã từng trải qua đó là thật sự, chỉ cần biết như vậy thôi là đủ rồi.

Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu một chút, phía dưới chính là tóm tắt một chút nhân sinh kỳ lạ của y.

Y có hai cái tên, trong đó không bao gồm cái tên tại dị thế của y, cái tên thứ nhất của y, gọi là Lý Hiểu Minh, phi thường bình thường phổ thông, hiện tại dùng tên là Trác Cẩn Khác, nhìn qua rất phức tạp, viết lên cũng rất phức tạp, đọc lên cũng thực khó, nhưng so với cái tên Lý hiểu minh này, thì lại cao cấp cùng đại khí hơn rất nhiều, tuy rằng ý tứ của cái tên này làm người ta rất không thoải mái, nhưng y thực thích cái tên này, nếu như so với Lý Hiểu Minh.

Vì cái gì lại có chuyện đổi tên đổi họ? Này phải bắt đầu kể từ khi y được sinh ra, sẽ đổi tên, đó là bởi vì y là một đứa con riêng, sau khi nhận tổ quy tông, tên đương nhiên sẽ trở về dòng họ của phụ thân.

Trác gia, là một gia tộc rất có máu mặt, trưởng bối trong nhà đều là lãnh đạo trong bộ máy nhà nước, mấy thế hệ trở xuống, Trác gia cũng trở thành một đại gia tộc của đất nước, coi như đứng đầu. Có tài nguyên tốt như vậy, nên người Trác gia đều phát triển không tồi, phụ thân y có gia tộc như vậy chống đỡ, sự nghiệp phát triển không ngừng đó là điều không cần phải giải thích.

Chẳng qua cũng bởi vì là gia tộc như vậy, nên vì gia tộc yêu cầu, quyền tự chủ hôn nhân cũng phải hy sinh một chút, phụ thân y cũng không ngoại lệ, kết hôn cùng với một đại tiểu thư nhà khác. Hai người bọn họ đều rất may mắn, đều có hảo cảm với nhau, xem như thiệt tình yêu nhau, ở đại gia tộc như vậy, cũng là rất không dễ dàng. Như vậy vì cái gì sẽ lòi ra chuyện y là con riêng đây?

Nam nhân mà, chỉ có nam nhân mới có thể hiểu, luôn sẽ có lúc quản không được chính mình, có lúc nảy ra xung đột với bà xã trong nhà, cũng là tránh không được, sau khi chuyện xảy ra, liền có chút ngoài ý muốn nhỏ xuất hiện, y chính là chút ngoài ý muốn nho nhỏ kia.

Dung mạo mẫu thân y thiệt tình là không tồi, bà không phải là tham mộ hư vinh, cố ý tiếp cận phụ thân y. Bà chỉ là muốn kết hôn gả chồng bình thường mà thôi, chính là sinh ra trong gia đình bình thường, lại có chút nhan sắc, khó tránh khỏi sẽ gặp vài chuyện, dưới trời xui đất khiến, liền có một đêm gió xuân cùng phụ thân. Mẫu thân vốn dĩ tính toán đã như vậy rồi, từ đây hai người đi hai đường không hẹn gặp lại, chính là trong nhà xảy ra chuyện, rất cần dùng tiền gấp, sau khi phát hiện mình mang thai, mẫu thân liền tìm tới phụ thân, mẫu thân yêu cầu tiền, phụ thân liền dùng tiền giải quyết chuyện này. Chẳng qua mẫu thân cũng không có dựa theo ước định mà xoá số ông ta.

Bởi vì chuyện trong nhà, mẫu thân rất là bôn ba, thân thể trở nên không tốt, sau khi gian nan sinh hạ y không bao lâu, cũng liền đi, y được bà ngoại mang về nuôi. Bà ngoại tuổi cũng lớn, lúc y mười tuổi, mắt thấy không được nữa, liền tìm tới phụ thân, muốn phụ thân nuôi y lớn lên, lần này, thân phận đứa con riêng của y liền được đưa ra ánh sáng.

Sinh hoạt an tĩnh của Trác gia, bởi vì y mà trở nên gà bay chó sủa một thời gian, vợ của phụ thân nháo, bởi vì tuổi tác của ông, đứa con lớn nhất của bọn họ cũng đã lớn rồi, y so với đứa con cả kia thì lớn hơn hai ngày, tuy rằng là bởi vì sinh non, nhưng cũng đã đủ chứng minh phụ thân đã phản bội rồi, nhất là tại đoạn thời gian mẫn cảm kia. Vợ nháo chuyện, bọn nhỏ cũng chỉ trích phụ thân, bà nội truyền thống không cho phép huyết mạch của Trác gia lưu lạc ở bên ngoài, cho nên y được đưa về Trác gia, đổi tên Trác Cẩn Khác, Cẩn Khác, là đang cảnh cáo y, thận trọng từ lời nói đến việc làm tuân thủ thân phận nghiêm ngặt.

Con riêng là không tốt, nhưng đó cũng không phải là lỗi của y, đó là do người đời trước phạm phải sai lầm, nhưng kẻ gánh vác sai lầm này, lại là y thân là con riêng. Làm một đứa con riêng, y không thể không nói một câu, con riêng thật sự là không dễ làm a.

Mẫu thân y vốn dĩ sinh ra trong gia đình bình dân, năm đó nhận tiền từ phụ thân, cũng đã sớm bởi vì chuyện trong nhà mà tiêu hết sạch, từ nhỏ y đã lớn lên cùng bà ngoại ở nông thôn. Người ở nông thôn đều rất thuần phác, y lại là được bà ngoại nuôi lớn, tính cách vốn dĩ đã không cường thế, kiến thức lại càng ít, sau khi nhìn thấy Trác gia tráng lệ, tâm lý liền chịu rất nhiều áp lực, bị người ta khinh thường, cảm thấy y là đồ nhà quê vô tích sự.

Sau khi bà ngoại đi rồi, y một mình ở Trác gia, trên dưới Trác gia cũng không có ai có ấn tượng tốt với đứa con riêng là y cả, dưới áp lực cực mạnh, tính cách của y liền trở nên tối tăm. Có đôi khi ngẫm lại, trong mấy bộ phim truyền hình đó, con riêng trước nay đều là vai ác vai pháo hôi, về tình cảm cũng có thể tha thứ được, người lớn lên dưới loại tình cảnh này, tâm lý có thể khỏe mạnh rộng rãi mới thực sự là có vấn đề.

Năng lực thích ứng của con người rất mạnh, cũng có lẽ là vì lúc ấy tuổi y còn nhỏ, qua một đoạn thời gian liền thích ứng với sinh hoạt ở Trác gia, Trác gia cũng không có bạc đãi y, ăn ngon uống tốt, tiền tiêu vặt cũng có, không coi y như người hầu, sai sử tới sai sử đi. Gặp được Trác gia trên dưới ngăn nắp, y rất có tinh thần phấn đấu, cũng quyết định phải nỗ lực, kỳ thật cũng là muốn cho người thân của y, phụ thân cùng anh em có thể kiêu ngạo vì y một chút, trẻ con mà, đâu thể nào hiểu được sự phức tạp của người lớn.

Y bắt đầu chăn chỉ đọc sách, mỗi lần thi cử đều tranh thủ cố gắng được trước mười, nhân tài trong trường học quá nhiều, vị trí trước mười y tranh đoạt thực vất vả, mỗi ngày đều đọc sách đến tận khuya. Không nghĩ tới như vậy cũng không đúng, trước khi y không cố gắng, người ta nói y tâm lý âm u, y bắt đầu lấy được thành tích tốt, lại có người nói y tâm cơ thâm trầm. Y nỗ lực cùng các bạn nhỏ cùng cấp ở chung, lại bởi vì đó là con cháu trong Trác gia, mà bị người ta nói thành thích luồn cúi. Tóm lại, y làm tốt là không đúng, làm không tốt cũng là sai. Làm con riêng, muốn hảo hảo sinh hoạt sao lại khó như vậy.

Y cũng chưa từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lí cả, chỉ là ân cần một chút với con cháu trong Trác gia mà thôi, không có cách nào, người không có bối cảnh, không ai yêu như y, muốn tiến vào trong vòng luẩn quẩn này, chỉ có thể làm như vậy. Nhưng là, có thể nhìn y vào trong mắt, lại chẳng có một ai. Ở trong Trác gia, con riêng hắn chính là sỉ nhục của Trác gia, tồn tại của y, hành vi của y, những người đó trước nay đều không thèm để ý, càng sẽ không cảm kích, y làm hết thảy, ở trong mắt bọn họ, chẳng qua là y đang nỗ lực luồn cúi, bọn họ tiếp xúc với loại người này nhiều rồi, ngay từ đầu đã sẽ không tiếp nhận loại hình như vậy.

Y trưởng thành đến mười tám tuổi, vị phụ thân kia càng thêm sảng khoái, nói là nuôi y đến khi trưởng thành, đã là tận tình tận nghĩa rồi, cho y một căn phòng ở, một khoản tiền, cứ như vậy mà quyết định đá y ra cửa. Nỗ lực nhiều năm như vậy, chính là vì cái gì, chẳng qua cũng chỉ là vì một cái tán thưởng của phụ thân mà thôi, thẳng đến khi bị đuổi ra khỏi nhà, y mới hiểu ra, cái tán thưởng kia là vĩnh viễn không có khả năng.

Từ sau khi bà ngoại qua đời, nói với y phải kiên cường, hảo hảo tồn tại, y liền không khóc nữa, buổi tối cái ngày bị quét ra khỏi Trác gia, y ở trong căn phòng thuộc về y, khóc thê thảm, chính là trên đời này, sẽ không có ai quan tâm y. Y bi thương, mua bia uống, sau khi uống say liền không còn biết gì nữa, ngã trên mặt đất, say đến chết cũng sẽ không có người biết.

Lại không nghĩ đến, một lần say này, y lại thức tỉnh tại một thế giới khác, bắt đầu một đoạn nhân sinh mới, rộng lớn mạnh mẽ.

*Editor: TTATT Tui hận ngược thụ!! Hổng muốn edit nữa đâu! Hối hận ròi!!!