Giáo Hoàng Phản Nghịch

Giáo Hoàng Phản Nghịch - Chương 12




Bởi vì mấy năm nay động đất cũng khá thường xuyên, cho nên đám người Hiên Viên Kiệt rất nhanh đã phản ứng lại đây là động đất, bản năng của nhân loại mách bảo bọn họ đỡ hoặc là dựa vào đồ vật vững chắc, trên núi này thì có thứ gì vững chắc chứ, không phải cây, thì cũng chỉ có đất đá.

“Trời ạ!” Nam Cung Việt đột nhiên cao giọng phát ra một tiếng kinh ngạc cảm thán, trên mặt Hiên Viên Kiệt cùng Trưởng Tôn Kỳ cũng không còn trầm ổn nữa, biểu tình đều phi thường khó coi.

Mục đích ban đầu của bọn họ là ở trên đỉnh núi xem mặt trời mọc, vị trí này vừa lúc có thể quan sát được cả thành thị, bởi vậy ngay cả mặt biển, khách sạn giữa sườn núi cũng như ẩn như hiện ở giữa tầm nhìn, lại có kinh nghiệm của Hiên Viên Kiệt, cũng không có đám người ầm ĩ cũng muốn xem mặt trời mọc khác, có chút hẻo lánh, phi thường an tĩnh, tóm lại, đây là một chỗ phi thường có tầm nhìn.

Động đất càng ngày càng cường liệt, tầm mắt cũng theo đó mà đong đưa mạnh, chính là cơn sóng biển nổi lên kia, cũng không phải là vật mà hoa mắt liền có thể nhìn thấy. Sóng lớn cao tới vài trăm thước, đương nhiên còn chưa cao đến ngọn núi này, chỉ là tới chân núi cũng không phải không thể. Vì là bãi biển du lịch, bờ cát bên cạnh bãi biển cũng có không ít khách sạn biệt thự, quán bar cửa hàng đường phố, cùng với hộ gia đình.

Hiện tại vẫn là sáng sớm, rất nhiều người vẫn còn đang ngủ, động đất đánh thức mọi người, nhưng hiện tại làm sao có thể kịp tránh được sóng lớn chứ. Sóng lớn vốn dĩ đã giống như lôi đình, lúc này so với động đất còn trí mạng hơn.

Đám người Hiên Viên Kiệt đều có thể tưởng tượng được, thắng địa tốt đẹp hưu nhàn mà lúc này ánh mắt bọn họ có thể đạt tới, sẽ chỉ trong một khoảnh khắc mà trở thành địa ngục. Ông trời tựa hồ cảm thấy như vậy còn chưa đủ, tại không trung nơi ánh mắt đám người Hiên Viên Kiệt có thể nhìn thấy, đột nhiên thoán qua một làn sóng chấn động mắt thường có thể thấy được, mà làn sóng chấn động này, lại lần nữa dậu đổ bìm leo cho tai nạn.

Làn sóng chấn động này, đánh sâu vào toàn bộ các phương tiện điện tử thông tin trên toàn thế giới, chặt đứt liên hệ với các nơi, máy bay trên bầu trời cũng mất đi khống chế, uy lực của làn sóng chấn động này còn không chỉ có như vậy, sau khi làn sóng chấn động qua đi, chấn động dưới lòng đất lại càng thêm lợi hại, núi lửa cỡ lớn khắp nơi bắt đầu bùng nổ, đây là tai hoạ tự nhiên, chỉ là càng thêm tàn khốc chính là, vũ khí mà chính bản thân nhân loại chế tạo ra, cũng đồng dạng thương tổn đến nhân loại.

Kho vũ khí của nhân loại, còn có vũ khí chung cực, nổ mạnh, thế giới bị chấn động, nhưng không đơn giản chỉ là tai hoạ tự nhiên. Lúc này những người đã mất đi liên hệ thông tin, còn chưa biết tin tức này, người đã biết, đã mai một dưới vũ khí của nhân loại, những người vô tội đó, căn bản là không biết, thành thị mà bọn họ bình thường sinh hoạt, thế nhưng lại có những thứ khủng bố như vậy tồn tại.

Tai nạn một đợt lại một đợt đánh úp xuống, đột nhiên đến làm cho tất cả mọi người không kịp chuẩn bị, không, có một người đã có chuẩn bị, lúc này y đang an vị ở trên ban công phòng ngủ khách sạn, một tầng quang mang nhàn nhạt vây quanh y, làm cho vị trí y đứng, bình tĩnh không có lắc lư theo động đất, nâng hồng trà, thong dong nhìn sóng lớn bắt đầu khởi động, nhìn làn sóng chấn động hiện lên không trung, thậm chí còn thông qua lực lượng kỳ diệu kia của y, biết được đại bộ phận vũ khí của nhân loại đã mất khống chế bùng nổ đủ loại thiên tai ở khắp nơi, càng thêm bình tĩnh nhìn sóng xung kích lại một lần nữa đánh úp xuống.

Lúc này đây sóng xung kích nhoán qua, chẳng qua chỉ chưa đến một giây, đã đảo qua toàn bộ cả tinh cầu, phàm là sinh vật bên trên tinh cầu, sau khi bị sóng xung kích đảo qua, đều sẽ lâm vào trạng thái hôn mê, có lẽ cái này đối với rất nhiều người mà nói thì chính là một điều thật nhân từ, bởi vì sau khi lâm vào hôn mê, bọn họ sẽ không còn cảm giác được tử vong khủng bố cùng thống khổ nữa.

Hiên Viên Kiệt rất muốn chống lại cái loại hôn mê ý thức này, nhưng là rất đáng tiếc, hắn không có cường hãn đến loại trình độ này, thời điểm hôn mê, Hiên Viên Kiệt phảng phất như nghe được một tiếng thanh vang, thanh âm thanh thúy như là tiếng va chạm kim loại, trong mơ hồ, Hiên Viên Kiệt cảm thấy được mình đã nghe qua ở nơi nào đó, chỉ là sau khi hôn mê, hắn liền không có cách nào suy nghĩ nữa, cũng nghĩ không ra.

Người duy nhất còn có thể đứng trên thế gian, đã xuất hiện bên người Hiên Viên Kiệt, Trác Cẩn Khác nhìn Hiên Viên Kiệt hôn mê, chữ thập giá tinh mỹ trên người trở về tại chỗ, an tĩnh rủ xuống. “Chờ mong anh trưởng thành, Hiên Viên Kiệt.” Sau đó nhìn phía biển rộng, sóng biển đã băng qua thành thị, mặt biển bằng phẳng lại lộ ra, mặt trời đã nửa nhảy ra khỏi mặt biển, quang mang lóa mắt.

Lại là một trận rung chuyển, góc độ mặt trời phát sinh ra biến hóa, Trác Cẩn Khác biết, hai lần chấn động xung kích, đã làm cho vị trí của tinh cầu này ở trong vũ trụ xảy ra chút biến hóa, nhân loại vẫn như cũ có thể sinh tồn ở nơi này, chỉ là hoàn cảnh sẽ trở nên phi thường ác liệt. Tai nạn sẽ chưa kết thúc vào lúc này, lúc này người đã tử vong mới thật sự là giải thoát, tương lai nhân loại chờ, mới là thật sự gian nan cùng địa ngục.

Giang hai cánh tay ra, phảng phất như ôm ánh mặt trời, Trác Cẩn Khác nhắm mắt hưởng thụ ánh mặt trời chiếu rọi, dương quang bao phủ trên người y, kim sắc thần thánh như vậy.

Thế giới thực an tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang cũng không có, thanh âm duy nhất, cũng chỉ có tiếng gió vù vù mà quét qua, hiện tại bất luận là ai, làm cái gì, bọn họ đều không biết rằng, thời cơ tốt như vậy, sẽ có vài người dùng để giết người phóng hỏa cướp bóc, cũng có người nhân phẩm thấp kém sẽ làm chút chuyện hạ lưu với mỹ nữ. Mà Trác Cẩn Khác của chúng ta, đối mặt với hai hạng trên đều không có hứng thú, y phải đi làm việc đứng đắn.

Thần cách trước khi thiên tai tới đã được đưa đi để phân tích thế giới, đã hoàn thành công việc của nó, Trác Cẩn Khác trong khoảng thời gian này, chính là phải tự đi tìm hiểu những điều mới mẻ đó. Phòng ngừa chu đáo, người thành công đều cần có tố chất như vậy.

Rời khỏi bên người Hiên Viên Kiệt, Trác Cẩn Khác một lần nữa tìm kiếm một địa phương an tĩnh, y cũng không muốn khi Hiên Viên Kiệt vừa mở mắt liền nhìn sẽ thấy mình đâu.

Hơn một giờ trôi qua, thế giới yên tĩnh bị đánh vỡ, có sinh vật từ giữa hôn mê tỉnh lại, ở chỗ này phải nói một câu, người tỉnh lại càng sớm, ý nghĩa càng có tiềm lực siêu tuyệt, đối với chút tin tức mới này, Trác Cẩn Khác biết cực kỳ tường tận, y giám thị toàn bộ thế giới, phát hiện người thứ nhất tỉnh lại, thực vật thứ nhất tỉnh lại, tẩu thú thứ nhất tỉnh lại, loài chim thứ nhất tỉnh lại, giống loài đáy biển thứ nhất tỉnh lại. Trên cơ bản tất cả đều thức tỉnh cùng một thời khắc, cũng là những kẻ có tiềm lực tương lai có thể trở thành địch thủ của y.

So với những tẩu thú động vật kia, người đầu tiên, càng thêm phù hợp với tâm ý của Trác Cẩn Khác, dù sao thì lấy khu vực não siêu việt của Trác Cẩn Khác, kỹ thuật thần cách nắm giữ cũng rất dễ nhận ra, người đầu tiên tỉnh lại, cũng chính là Hiên Viên Kiệt, so với những tồn tại khác, cũng chỉ tỉnh sớm hơn chút chút mà thôi, mà chút chút này, cũng đã chú định những giống loài khác, đã được chú định là đá kê chân của Hiên Viên Kiệt. Chú ý, chú ý đương nhiên là mạnh nhất, còn những loài khác, thời điểm nhàm chán, dùng để giết thời gian cũng được.

Căn cứ sau khi thần cách dung nhập với thế giới Trác Cẩn Khác biết được, nhân loại tuy rằng tiềm lực mười phần, chẳng qua tốc độ trưởng thành, so với những động vật đã phản ứng được từ rất sớm kia, còn kém một chút, bằng vào tài trí thông minh của nhân loại, tuy rằng sẽ thảm một chút, sẽ không hoàn toàn bị tiêu diệt sạch, chỉ là sẽ chết nhiều một chút, nga, còn có một vấn đề đối với y mà nói là thực dễ giải quyết, nhưng đối với nhân loại lại là chuyện sống còn, đó chính là vấn đề kéo dài huyết mạch.

Lần tai nạn này, có lực xung kích nghiêm trọng đối với năng lực sinh sản, đại khái là bởi vì trước đây người nhiều quá, làm nguy hại nghiêm trọng đến cân bằng sinh thái, sau lần xung kích này, năng lực sinh sản của nhân loại sẽ hạ đến mức thấp nhất, nếu như không giải quyết, lịch sử nhân loại cũng sẽ chưa đến mức ngưng hẳn, bởi vì dù sao cũng sẽ có mấy người phi thường cường đại, có thể sống rất lâu. Chỉ là tương lai chỉ có vài người kia, không phải là thứ mà y muốn nhìn thấy, y sẽ vui lòng cung cấp trợ giúp, chỉ là những trợ giúp sẽ không phải là không có ràng buộc mà thôi.

Tuy đều là nhân loại, nhưng Trác Cẩn Khác đối với tao ngộ của nhân loại, chỉ là đạm mạc không có một chút thương hại cùng đồng tình nào, y chỉ dùng ánh mắt của mình, đứng xa xa nhìn Hiên Viên Kiệt tỉnh lại.

Vì truy tìm sinh hoạt kích thích, Hiên Viên Kiệt chạy đến bộ đội đi huấn luyện, thiên phú cùng thực chiến tiếp đó, làm cho Hiên Viên Kiệt có thể phi thường nhanh chóng mà tiến vào trạng thái đặc thù, công việc phân tích phản ứng, tại tình huống mà người bình thường nhất thời khó có thể tiếp thu hiện thực được, Hiên Viên Kiệt đầu tiên sẽ suy xét làm thế nào để ứng đối với khốn cảnh hiện tại.

Gió quét mang đến cát bụi, thổi lên đầu tóc cùng trên người Hiên Viên Kiệt, sau khi tỉnh lại, theo bản năng phủi hết đi, đôi mắt cũng đang quan sát tình huống chung quanh, phán đoán đầu tiên, không có bóng dáng những người khác, chung quanh thực an tĩnh, phán đoán bước đầu an toàn.

Đầu nâng cao, tầm nhìn cũng tăng lên, thánh địa nghỉ phép vốn hưu nhàn, nay đã bị bao phủ, còn có vài nóc nhà như ẩn như hiện, mảnh nhỏ phòng ốc bị tàn phá, từng khối gỗ chị gãy lìa trôi nổi, hiện lên trên mặt nước, theo dòng nước di động tới, hoàn toàn không chút mỹ cảm, nơi nào còn bóng dáng của thánh địa du lịch chứ.

Sự tình trước khi hôn mê, đã hoàn toàn khắc ghi trong đầu Hiên Viên Kiệt, phản ứng của người bình thường, lúc này đều là nên rời khỏi gặp khu vực tai hoạ, Hiên Viên Kiệt cũng không ngoại lệ, hắn cùng Nam Cung Việt, Trưởng Tôn Kỳ cũng không mang bao nhiêu vật tư, chỉ là ngồi chờ cứu viện là không được, tự cứu mới là lựa chọn chính xác.

Hiên Viên Kiệt thấy được Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ vẫn còn nằm một bên, đi qua lay tỉnh hai người, hai vị này tố chất cũng không kém, nếu không cũng sẽ không bị Hiên Viên Kiệt lay tỉnh, nhìn xuống thảm trạng dưới chân núi, bọn họ đã không còn bình tĩnh giống như Hiên Viên Kiệt nữa, mà xanh cả mặt. Ngẫm lại, nếu như tối hôm qua bọn họ không lên trên đỉnh núi xem mặt trời mọc, mà lựa chọn chơi dưới chân núi, như vậy giờ phút này bọn họ đã trở thành thi thể bị bao phủ dưới đáy nước rồi. Thật may,  thật may, vạn hạnh vạn hạnh.

“A Việt, cậu liên hệ cứu viện đi, A Kỳ, chúng ta thu dọn đồ đạc.” Hiên Viên Kiệt rất có kinh nghiệm phân chia nhiệm vụ, trong quần thể ba người bọn họ, tuy nói tất cả mọi người đều là bình đẳng, chẳng qua, chiếm lĩnh vị trí chủ đạo, có thể ra lệnh, không thể nghi ngờ chính là Hiên Viên Kiệt.

“Được.” Nam Cung Việt lập tức hành động, thân là một Hacker, Nam Cung Việt tùy thân đều mang theo trang bị của hắn, một cái Ipad nhỏ gọn, cũng đã đủ để Nam Cung Việt hắc vào không ít nơi rồi.

Hiên Viên Kiệt cùng Trưởng Tôn Kỳ bắt đầu thu dọn đồ, “A Kiệt.” thanh âm Nam Cung Việt nghe ra rất không ổn, làm Trưởng Tôn Kỳ cùng Hiên Viên Kiệt đều dừng động tác lại, nhìn Nam Cung Việt, nghe hắn muốn nói cái gì, “Tình huống không đúng, không có tín hiệu.” Bất luận là di động, hay là máy tính, hay trang bị không có internet, cũng đều không có bất cứ tín hiệu gì.

“Tớ xem một chút.” Phương diện này, Hiên Viên Kiệt cũng rất có tạo nghệ, hắn không phải không tin Nam Cung Việt, việc mà lấy năng lực của Nam Cung Việt cũng không có biện pháp xử lý, vậy hắn cũng chẳng làm được gì nhiều, hắn chỉ là muốn xác định tình huống đã tệ đến đâu mà thôi.