Editor: Cỏ thanh thủy văn
Ôm Tôn Giai Ni lên giường nghỉ ngơi, Lục Minh Thần hỏi: “Tiếp chứ?”
Anh muốn hỏi là, còn muốn diễn tiếp vai nữ giáo viên bảo thủ và cậu học sinh xấu xa hay không.
“Nghỉ một chút.”
Vừa rồi quá kích thích, anh rất cố gắng, cô cũng rất tập trung, lúc làm thì không có cảm giác gì, bây giờ kết thúc, cô bắt đầu cảm thấy sưng đau ê ẩm.
“Thầy Lục, vừa rồi lúc thầy cắm vào, em cảm thấy vô cùng tội lỗi, giống như đang chà đạp đóa hoa của Tổ quốc. Bình thường lúc thầy làm với em, cũng có cảm giác này ư?” Cô gái nhỏ cuộn tròn trong vòng tay anh và hỏi.
“Anh không có.”
“Tại sao?”
Tâm lý của anh quá mạnh.
“Thứ nhất, em đã trưởng thành. Thứ hai, chúng ta lưỡng tình tương duyệt (*). Thứ ba, anh chỉ là giáo viên của em một năm, một năm sau, chúng ta đã không còn là quan hệ thầy trò.”
(*) đôi bên đều có tình cảm
Tôn Giai Ni cẩn thận suy nghĩ lời anh nói, không thể không thừa nhận, anh nói rất có lý.
Nhất là câu nói “Lưỡng tình tương duyệt”, thật sự nghe rất lọt tai.
Nằm thêm một hồi, Lục Minh Thần đột nhiên đứng dậy đi đến cuối giường ngồi xuống, năm ngón tay thon dài chậm rãi cởi quần lót của cô ra.
“Thầy… Thầy muốn làm gì?” Cô gái nhỏ sợ hãi, lắp ba lắp bắp hỏi.
Cô còn chưa nghỉ ngơi đủ đâu, nhanh như vậy anh đã muốn nữa rồi sao?
Lục Minh Thần bật cười: “Vừa nãy làm hơi mạnh, anh xem xem tiểu huyệt có bị phá hỏng không.”
“A.”
Giọng nói của anh dịu dàng lại cưng chiều, Tôn Giai Ni lập tức không giữ được lập trường.
Cô ngoan ngoãn cho phép anh cởi quần lót, tách chân ra, kiểm tra nhụy hoa mềm mại ở giữa chân cô.
Hạch nhỏ vừa rồi nhô ra đã trắng hồng, non mềm trở lại, hai cánh môi anh đào đầy đặn cũng không còn sung huyết, chỉ là xung quanh tiểu huyệt vẫn còn hơi sưng, trông rất đáng thương.
Lục Minh Thần đau lòng nhìn, vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa cho cô.
Xoa nhẹ mấy cái, đột nhiên điện thoại của Lục Minh Thần vang lên.
Tôn Giai Ni cầm lên xem, là dượng của cô, anh họ của thầy Lục.