Editor: Tây Thi thẹn thùng
Khi Tôn Giai Ni tỉnh lại đã là chạng vạng.
Cô nhìn bốn mặt tường trắng như tuyết xung quanh, lúc này mới nhớ Lục Minh Thần đã đưa mình đến bệnh viện.
Thân thể vừa động, mu bàn tay đã nhức một cái.
“Sssh ~” Cô hít một hơi khí lạnh, cửa cũng bị đẩy ra cùng lúc.
Lục Minh Thần đi vào, gấp gáp hỏi: “Em không thoải mái chỗ nào à?”
“Không sao, em không cẩn thận đụng vào.” Tôn Giai Ni ra hiệu mũi kim ở mu bàn tay.
“Còn đau bụng không? Tôi vừa đi lấy báo cáo xét nghiệm của em.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của anh, Tôn Giai Ni lập tức nghĩ đến khả năng nào đó.
Đầu cô nổ vang, cắn môi hỏi: “Có phải… em mang thai rồi không?”
Tuy rằng mỗi lần hoan ái Lục Minh Thần đều đeo bao nhưng có thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà?
Câu này vừa nói ra, Lục Minh Thần hơi run run.
Anh sờ đầu cô, cười nói: “Đừng sợ, không phải mang thai, bác sĩ nói em bị viêm dạ dày cấp tính nhẹ.”
Anh thực sự mong chờ cô mang thai, nhưng thiếu nữ còn quá nhỏ.
“Sao có thể như vậy? Dạ dày em trước giờ vẫn tốt mà.”
“Chắc là liên quan đến gần đây em ăn uống không quy luật.”
Tôn Giai Ni nghe vậy hơi nghĩ ngợi, lập tức hiểu ra lý do là dạo này mình ăn cơm không đúng bữa.
Mấy ngày qua, ngoài đi học, phần lớn thời gian cô đều nằm khóc trong ký túc xá, thường thường một ngày ăn một bữa, chẳng trách dạ dày không khỏe.
“Do anh không tốt, không nên dẫn em đi ăn đồ khẩu vị nặng như thế.” Lục Minh Thần nói xin lỗi cô, giọng nói đầy tự trách.
Tôn Giai Ni không chịu nổi dáng vẻ này của anh, vội lắc đầu: “Không phải lỗi của anh.”
Những món ăn kia đều là món bình thường cô thích nhất, sao cô lại không hiểu tấm lòng anh cho được?