Editor: Cỏ thanh thủy văn
Tôn Giai Ni quỳ trên mặt đất, ngậm vật nóng thô cứng của Lục Minh Thần vào miệng không chút do dự.
Hai tay bị trói chặt, cô không thể cố định gậy thịt, đành phải dựa vào sức mạnh của các bộ phận khác trên cơ thể.
Hai bầu ngực bị dây thừng trói lại, áp lên đầu gối của Lục Minh Thần cọ xát qua lại.
Đầu cô vùi giữa chân anh, lên lên xuống xuống, cố gắng phun ra nuốt vào vật nam tính kia.
Đầu lưỡi của cô vừa linh hoạt vừa mềm mại, khoang miệng bé nhỏ ngậm chặt lấy gậy thịt cứng như sắt, làm nó trở nên to hơn.
Hạ thân được cô hầu hạ rất dễ chịu, nhưng trên mặt Lục Minh Thần không có biểu cảm gì, ánh mắt nhìn cô vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ăn dương vật lớn của chủ nhân ngon không?”
“A ~ ngon ~”
“Tách chân ra, nhếch mông cao lên.”
Tôn Giai Ni ngoan ngoãn dang hai chân ra, rất nhanh, Lục Minh Thần cầm lấy gậy rung đặt lên âm hạch của cô.
Âm thanh quen thuộc của dòng điện và kích thích dữ dội truyền đến, cô lập tức quên mất động tác đang làm.
“Bộp!”
Cái mông nhỏ bị đánh một cái thật mạnh.
Không giống với những lần trước, lần này anh dùng lực rất mạnh.
Cô cảm giác nơi đó nóng rát, đoán chừng đã đỏ lên.
“Tiểu mẫu cẩu, tôi có nói cho em ngừng sao?”
“Xin lỗi, chủ nhân.”
Tôn Giai Ni sợ hãi co rúm lại, vội vàng tiếp tục cố gắng ăn gậy thịt.
Bên dưới cô, gậy rung đã bắt đầu chuyển động “Xì xì”.
Lục Minh Thần nắm gậy rung trong tay, sau khi cọ xát một vòng dọc theo âm hộ của cô, lập tức “Phụt” một tiếng chọc vào bên trong hoa huyệt.
“Ưm ~ a ~”
Lỗ nhỏ thoáng cái được lấp đầy, Tôn Giai Ni run lên, hai chân càng không ngừng run rẩy.
Cô ngứa ngáy không chịu nổi, nhưng lại không được thỏa mãn, chỉ có thể chuyên tâm hầu hạ chủ nhân, ngậm lấy gậy thịt lớn, như thể đang ăn mỹ vị nhân gian, không ngừng liếm mút thỏa thích.
Một lúc sau, Lục Minh Thần ghim đầu cô, lạnh lùng nói: “Há miệng ra, ngậm hết.”
“Ưm ~”
Cô không dám chống đối, nhanh chóng mở cái miệng đỏ hồng ra, chờ đợi anh ban ân.
Tinh dịch đặc quánh, dinh dính của anh nhanh chóng phụt ra khỏi quy đầu bắn vào miệng cô, Tôn Giai Ni há to miệng, ngoan ngoãn tiếp nhận.
Tinh dịch của chủ nhân quá nhiều, cô quỳ trên mặt đất, nuốt vào một cách đói khát, không để sót một giọt nào.
Sau khi ăn xong, Lục Minh Thần ra lệnh cho cô: “Xoay người lại, nhếch mông cao lên.”
“Vâng, chủ nhân.”
Tôn Giai Ni ngoan ngoãn di chuyển vị trí, đưa lưng về phía Lục Minh Thần.
Gậy rung vừa nãy cắm vào cơ thể cô không ngừng rung lên “Vù vù”.