Cơn mưa xối xả chẳng có chút dấu hiệu nào muốn ngừng lại, càng lúc càng thêm nặng hạt.
Khi thuốc có hiệu quả, căn phòng trở nên yên tĩnh hơn khi Ngu Oánh đã ngủ.
Ngu Tầm đi đến cạnh cửa sổ, ánh mắt dán chặt vào ba tin nhắn lạ. Một lúc sau hắn đưa tay lên, màn hình điện thoại chuyển sang giao diện gọi, hắn gọi điện cho bên kia.
"Tút."
"Tút."
"..."
Chuông điện thoại ngừng vang sau tiếng tút thứ tư.
Đầu dây bên kia bắt máy.
Một giọng nói ghê tởm mà quen thuộc vang lên.
Giọng người kia như thể đang ngậm đờm trong miệng, cười khàn khàn: "Cuối cùng cũng nhớ gọi cho dượng mày à?"
Gã nói tiếp: "Cứ tưởng hai đứa mày quên luôn tao rồi chứ."
Rồi từng chữ từng chữ được thốt ra: "Tao thì nhớ hai tụi mày lắm đấy."
Dương Uy sống trong một căn phòng trọ rẻ tiền, xung quanh vươn vãi toàn vỏ chai rượu, gã nghiện rượu nặng đã nhiều năm. So với trước, thân hình gã gầy rộc đi trông thấy, làn da cũng bị nắng gió hun đen sạm.
Căn nhà mà gã và Ngu Oánh từng ở, trước hết là Ngu Oánh bỏ đi, sau đó do vấn đề nợ nần mà bị tòa án đấu giá.
Dù bán nhà cũng chẳng lấp đầy những khoản nợ đã vay.
Gã quay lại thành phố này, không có nơi nào đặt chân.
Dương Uy đến chết cũng không ngờ, bản thân lại thua dưới tay một đứa nhỏ. Năm đó Ngu Tầm chỉ là một học sinh cấp ba.
Nghĩ đến đây, gã không kìm được cơn giận dữ, đạp đổ cả chồng chai rượu, nghiến răng phun ra một bãi nước bọt: "CMN mày khai tao ra, giờ tao mất hết, nhà cũng mất, xe cũng mất."
"Không, tao còn có vợ mà," Dương Uy gằn giọng, "Mày nghĩ tao không tìm ra chúng mày được à?"
Ngu Tầm không muốn nghe từ miệng gã cách gã gọi Ngu Oánh: "Nếu đã về rồi thì tranh thủ làm thủ tục đi."
Dương Uy: "Thủ tục? Thủ tục gì?"
Ngu Tầm: "Thủ tục ly hôn."
"..."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Rồi Dương Uy đột nhiên cười khẩy: "Muốn ly hôn với tao?"
"Không phải muốn," Ngu Tầm nói, "là thông báo cho ông biết."
Dương Uy chửi thề một câu "Mẹ kiếp": "Giờ là sinh viên đại học nên đổi thủ đoạn rồi cơ đấy." Gã định tìm thêm chai rượu để uống, miệng lèm bèm không rõ tiếng: "Mày học... cái gì nhỉ... à nhớ ra rồi, luật sư."
Câu nói này đã vô tình tiết lộ việc gã âm thầm điều tra Ngu Tầm mấy ngày qua: "Mày học cái ngành này là để đối phó với tao. Ly hôn, bạo hành gia đình, cưỡng hiếp trong hôn nhân... Đừng tưởng tao không biết, mày định từng bước từng bước chơi tao."
Gã nói, giọng khản đặc càng lúc càng rõ: "Mày chỉ muốn tống tao vào tù, mày muốn tống tao vào tù!"
Ngu Tầm đã từng hại gã một lần, làm gã ra nông nỗi này.
Dương Uy rất rõ, giữa bọn họ sẽ không ai dễ dàng buông tha ai.
"Đoán được rồi à?" Giọng Ngu Tầm không nghe ra vui vẻ hay tức giận, thậm chí vẫn tùy ý như mọi khi, chỉ là vô thức nhấn mạnh vài chữ: "Sợ ông chưa chết hẳn, định tiễn ông thêm một đoạn nữa."
Hắn không muốn gặp lại Dương Uy.
Nhưng nhìn Ngu Oánh đang say ngủ, hắn lại thấy có những việc cần phải giải quyết dứt điểm. Vậy nên hắn nói thêm: "Địa chỉ, tôi tới."
Hắn nghĩ Dương Uy sẽ nóng lòng gặp mình, nhưng không ngờ lại bị từ chối phũ phàng: "Hiện giờ tao không rảnh."
Căn phòng trọ mờ tối và cũ kỹ.
Trên bàn có một phong bì màu nâu vàng nằm đó, ba chữ nổi bật: "Đơn tố cáo".
Dương Uy vẫn cười, âm thanh the thé phát ra từ cổ họng: "Mày yên tâm, tạm thời tao không gặp mày đâu."
Trước khi cúp máy, gã đột ngột nói: "À phải rồi, mày có người yêu rồi đấy à, xin chúc mừng."
"..."
Trong ống nghe chỉ còn lại tiếng tút tút đều đều.
Ngón tay Ngu Tầm dần siết chặt.
Hắn cảm giác tiếng thét chói tai trong tai trái dường như vẫn chưa dứt, tai phải áp vào điện thoại lại bắt đầu thét lên trong câm lặng, cho đến khi vỡ òa thành một tiếng 'oong' đinh tai.
Lớp vỏ bọc thờ ơ của hắn cuối cùng cũng bị câu nói kia xé toạc.
Ngu Tầm lại bấm số gọi thêm lần nữa.
Đối phương tắt máy.
-
Sảnh tòa ký túc xá của trường Nam Dương ướt sũng một mảng lớn vì mưa.
Quá giờ giới nghiêm, bác bảo vệ vẫn kê ghế ngồi ở cửa ra vào như thường lệ. Khác với mọi hôm, lần này bác còn cầm thêm một chiếc ô và mặc áo mưa.
Bọn La Tứ Phương đi liên hoan lớp về muộn nên xui xẻo bị tóm: "Không thể tin được, bác ấy mặc cả áo mưa để tóm tụi tôi, bảo mưa to quá, ngồi ngoài cửa sẽ bị ướt."
Mấy đứa khác hùa theo: "Đệt, mưa lớn vãi."
Vương Tráng lên tiếng: "Anh Ngu đâu? Còn chưa về nữa, không lẽ cậu ấy làm thêm đến tận giờ này?"
"..."
Vân Từ đang ở trong phòng tắm, cửa khép hờ.
Tiếng trò chuyện bên ngoài lọt vào một cách mơ hồ.
Cậu chống một tay lên bồn rửa mặt, vừa rửa mặt xong, hàng mi còn ướt đẫm, đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Ảnh đại diện màu đen vẫn im lặng.
Cuộc trò chuyện của hai người dừng lại ở hai tin nhắn cậu gửi lúc ban ngày.
Bên ngoài cửa, Vương Tráng hỏi: "Anh Từ? Cậu ở trong đó à?"
Vân Từ "ừ" một tiếng.
Vương Tráng: "Ồ." Cậu ta nhớ lại hôm sinh nhật của Ngu Tầm, hai người này bất ngờ hòa hợp, bèn thuận miệng hỏi tiếp: "Tối nay anh Ngu có về không?"
Vân Từ đáp từ bên trong: "Không rõ."
Một lúc sau cậu nói tiếp: "Chắc là không."
Vương Tráng không biết chuyện nhà Ngu Tầm, chỉ lại cảm thán một câu: "... Chăm chỉ quá, hay là tôi cũng nên kiếm một công việc part-time làm nhỉ."
Vân Từ không nói gì, cậu đưa tay muốn lấy cốc đánh răng trên kệ.
Nhưng kệ đồ không vững, cốc rơi thẳng xuống.
Như một điềm báo nào đó.
Ly thủy tinh vỡ tan tành.
Vương Tráng ngoài cửa: "Chuyện gì thế? Cái gì rơi vỡ vậy?"
Vân Từ đáp: "Không có gì, kệ đồ hơi lỏng thôi."
Vương Tráng: "Ồ, cái kệ đó hơi lung lay rồi ấy, bữa trước trưởng phòng còn tính thay cái khác, nhưng cuối tháng rồi nên ai cũng kẹt tiền. À mà này," Cậu ta lại nói, "khuyên cậu chân thành nên mua cốc inox đi, siêu bền, có rơi cả vạn lần cũng không vỡ, như tình bạn keo sơn của chúng ta vậy đó. Có cần mình gửi link cho không?"
"..."
Đến giờ tắt đèn, phòng ngủ nhanh chóng chìm vào yên tĩnh.
Mọi thứ vẫn như mọi khi, chỉ là giường tầng dưới giờ trống không.
Đêm đó Vân Từ trằn trọc khó ngủ. Cậu nhớ lại lúc Ngu Tầm sắp đi, hôm sinh nhật đã từng nói "Kỳ sau chuyển ra ngoài ở". Cậu cuộn tròn trong chăn, lướt xem thông tin cho thuê trọ gần trường.
[Tin nhà chất lượng]
[Một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, khu dân cư yên tĩnh.]
[Cách trường Nam Dương 500 mét nằm ở quốc lộ, đi học cực kỳ tiện lợi, là tin vui cho những ai có tiết học 8 giờ sáng.]
[...]
Những căn trọ này đều dành riêng cho sinh viên, không ít sinh viên năm hai Nam Dương đã chuyển ra ngoài thuê trọ ở.
Cậu lướt qua vài trang, rồi nhấn nút "Liên hệ" ở hai căn trọ.
-
Ngu Tầm trằn trọc suốt đêm.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, dừng lại ở đoạn tin nhắn giữa hắn và Dương Uy.
Toàn là tin nhắn hắn gửi đi.
- Ông muốn gì đây?
- Gặp nhau đi.
- Nói chuyện.
- Đừng có giả chết, có gì thì nhắm vào tôi.
Câu cuối cùng hắn gửi cho Dương Uy là:
- Đừng động đến cậu ấy.
Bảy giờ rưỡi sáng, cuối cùng Dương Uy cũng trả lời tin nhắn đầu tiên: [Nhắc đến bạn trai nhỏ của mày, nên gấp rồi?]
Tiếp theo là tin thứ hai.
[Tao thật không ngờ mày cmn lại là đồng tính luyến ái đấy.]
Tin thứ ba.
[Ngu Oánh có biết mày chơi đàn ông không?]
[Nếu nó biết, bệnh tâm thần của nó e là cả đời cũng không khỏi được.]
[Tao động đến thằng đó kiểu gì? Động đến một thằng sinh viên thì có gì hay ho]
[...]
Ngu Tầm ngồi trong phòng khách, vẫn là vị trí tối qua, hắn không hề nhúc nhích. Ngoài những tin nhắn Dương Uy gửi đến, ánh mắt hắn còn dừng lại ở thời gian gửi tin.
Bảy giờ rưỡi.
Dương Uy nghiện rượu, tối nào cũng ngủ muộn, trước kia ở nhà toàn trưa mới dậy.
Sao hôm nay lại dậy sớm thế này?
...
Hơn nữa, bảy rưỡi sáng trong vài năm trở lại đây đã trở thành một mốc thời gian cố định với Ngu Tầm, khó tránh khỏi khiến hắn liên tưởng.
Đây là giờ vào học của Tây Thành.
Ở Tây Thành, mỗi buổi sáng bảy rưỡi bắt đầu tiết học đầu tiên.
Tin nhắn cuối cùng Dương Uy gửi đến là một bức ảnh.
[/ Hình ảnh]
Trong ảnh là một phong bì, ba chữ 'đơn tố cáo' được viết xiêu vẹo.
Dòng chữ bên dưới là "Tôi xin tố cáo chủ nhiệm giáo dục Nghiêm Dược của trường các người dạy hư học sinh".
Góc dưới bên phải, người nhận ghi: Ban Giám Hiệu trường trung học Tây Thành.
Ngu Tầm ngồi thừ ra phòng khách, máu trong người dần đông cứng lại.
Phản ứng đầu tiên của hắn là lao ra khỏi nhà, đến Tây Thành, chặn lá đơn trong hòm thư tố cáo, sau đó tìm Dương Uy hỏi gã sao còn chưa chết, hỏi gã muốn chết cùng hắn không.
...
Từ đây đến Tây Thành không xa lắm.
Hắn gần như hành động theo bản năng, vẫy một chiếc taxi và giục tài xế đi nhanh hơn.
Tài xế thấy hắn không mặc đồng phục nhưng vẫn còn nét học sinh, hiểu ý hỏi: "Đến Tây Thành? Muộn học rồi nhỉ... Bây giờ hơn bảy giờ, đến nơi thì tiết đầu cũng xong rồi."
Hắn không nghe rõ tài xế nói gì, chỉ biết nhiệt độ ngoài trời nóng như thiêu đốt. Xuống xe, dù chạy nhanh đến mấy, không khí ngưng đọng cũng chẳng thể tạo nên một cơn gió.
Con đường đến Tây Thành hắn đã đi ba năm.
Cựu học sinh muốn về trường phải xin phép trước, hắn thì không. Trèo qua cổng sau vào trường, hắn lạc lõng giữa những học sinh đang mặc đồng phục.
Rồi ngay dưới tòa giảng dạy, hắn đụng phải Nghiêm Dược.
Nghiêm Dược đứng im lặng cách đó không xa, trong mắt không hề có sự ngạc nhiên khi thấy hắn, chỉ có một loại cảm xúc sâu xa hơn.
Hắn nhìn xuống, thấy trong tay Nghiêm Dược không phải sách giáo khoa mà là một phong bì mỏng.
Cả người Nghiêm Dược căng thẳng, như thể đang cố gắng đứng thẳng.
Xung quanh người qua kẻ lại.
Không biết bao lâu sau, hắn nghe thấy Nghiêm Dược thốt ra từ cổ họng: "Đi theo thầy đến văn phòng."
Văn phòng của Nghiêm Dược không có ai khác.
Một cái bàn làm việc, một cái ghế, trên tường treo một bức thư pháp.
Ba năm trung học, đây là nơi hắn bị mắng, viết kiểm điểm và cả đứng phạt dựa tường.
Nghiêm Dược đóng cửa rồi khóa lại.
Văn phòng chìm vào tĩnh lặng kéo dài, ngột ngạt đến mức không ai thốt nên lời.
Ngu Tầm đứng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Thầy Nghiêm."
Nghiêm Dược buông bức thư trong tay, chợt nhận ra bàn tay mình đang run rẩy: "Em và bé Từ, hai đứa đang yêu nhau?"
"..."
Từng chữ trong thư ông đều khắc sâu, chỉ cần liếc qua là không thể nào quên.
Ông như vừa trải qua một cơn ác mộng, bắt đầu từ lúc bước vào trường, tiếng chuông vào học tiết đầu tiên vang lên, có giáo viên đưa cho ông bức thư tố cáo vô lý này.
Những nét chữ xiên xẹo viết: Tôi là dượng của Ngu Tầm, tôi xin tố cáo thầy Nghiêm Dược của trường các anh, học sinh do thầy này dạy đều là đồng tính luyến ái, con trai thầy ta cũng vậy, nó còn làm cháu tôi cũng trở thành đồng tính luyến ái.
Tôi phải tố cáo thầy ta, thầy ta dạy học sinh như thế đấy, nếu không thì cháu tôi đã chẳng ra nông nỗi này, cặp kè với con trai thầy ta.
...
Phản ứng đầu tiên của ông là kẻ này đang bịa đặt.
Nhưng câu nói của Lưu Gia Vũ lại văng vẳng bên tai ông.
"Gia sư của em, anh ấy có người yêu rồi."
Lúc đó ông đã nghĩ, không biết Vân Từ đã yêu đương từ khi nào.
Là không muốn nói với ông hay là chưa kịp nói.
Người yêu của Vân Từ là cô gái như thế nào.
Ông cũng không cấm cản, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học là được.
...
Đợi đến khi Vân Từ được nghỉ phép trở về, ông sẽ hỏi lại sau.
Nhưng ông không ngờ sự tình lại ra nông nỗi này.
"Con trai thầy và em," Nghiêm Dược hỏi lại lần nữa, dù trong mắt ông câu hỏi này thật ngớ ngẩn, "đang hẹn hò phải không?"
Một lúc lâu sau.
Ông nghe thấy Ngu Tầm nói: "Vâng."