Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1121: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (382)




Trước cửa sổ khách sạn, Lệ Nam Hành thản nhiên nói với người ở bên kia: “Thêm tiền.”

Nghe thấy boss “trả lương” khi họ nói như vậy, hai người đang dựa vào thân cây như bùng nổ kỹ năng diễn xuất mà nói ra đủ loại lời thoại cảm động lòng người.

Phong Lăng nghe mà thấy hơi mơ hồ, trong lòng lại khẽ run rẩy.

Cô lại nghĩ đến tất cả những chuyện đã xảy ra với mình và những việc Lệ Nam Hành đã làm vì mình...

Phong Lăng xách bữa sáng đã sắp nguội trong tay, bước nhanh qua đường trở lại khách sạn.

Lúc vào phòng, cô thấy Lệ Nam Hành đang đứng trong phòng khách, bưng một ly cà phê, thấy anh nhìn mình bằng vẻ mặt vẫn hơi ngái ngủ, sau đó cứ lẳng lặng như thế định quay về phòng ngủ.

Phong Lăng mím môi, đi vào nói: “Đừng ngủ nữa, ăn sáng đi.”

Bước chân của người đàn ông dừng lại, anh đảo mắt nhìn bóng lưng đã đi tới cạnh bàn ăn của cô: “Bữa sáng gì cơ?”

Phong Lăng để bữa sáng lên bàn, giọng nói đều đều, nhưng đã bớt lạnh lùng hơn so với mấy hôm trước: “Bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành, còn có cả cháo và một hộp đồ ăn kèm nữa.”

Có thể nhận ra trạng thái hơi cắn rứt lương tâm, không còn xa cách người khác cả ngàn dặm của Phong Lăng nữa, Lệ Nam Hành tỉnh bơ, quay người, cầm ly cà phê trở lại phòng bếp, rồi lại đi tới cạnh bàn ăn, đang chuẩn bị ngồi xuống ăn thì Phong Lăng lại đưa mắt nhìn anh: “Không phải anh vừa mới dậy sao? Không đánh răng rửa mặt đã rồi mới ăn hả?”

Lệ Nam Hành: “...” Anh đứng dậy, trở về phòng ngủ, bắt đầu đánh răng rửa mặt lần thứ hai trong ngày hôm nay.

Mãi đến khi người đàn ông đánh răng xong rồi đi ra, Phong Lăng đã ăn xong phần của mình. Lúc anh ngồi xuống, cô đang định đứng dậy, người đàn ông lại đẩy sữa đậu nành trong tay về phía cô: “Anh không uống thứ này, em uống hộ anh đi.”

Phong Lăng nhìn anh: “Dạ dày của tôi không lớn như vậy đâu.”

Lệ Nam Hành liếc mắt nhìn hộp đồ ăn trước mặt cô: “Em để lại cho anh hai cái bánh bao, hai cái bánh quẩy, còn em chỉ ăn một cái bánh quẩy và một cốc sữa đậu nành, em ăn như mèo thế à?”

Phong Lăng: “… Tôi không đói, ăn một chút là được rồi.”

“Uống hết đi.” Người đàn ông quả quyết lại đẩy sữa đậu nành về phía cô.

Phong Lăng nhìn thoáng qua cốc sữa, rồi lại nhìn anh, thấy người đàn ông đã cầm bánh bao lên bắt đầu ăn. Động tác ăn của người đàn ông này rất đẹp mắt, không phải cái kiểu lịch sự ra vẻ quá mức nhưng cũng không phải dạng ăn như chết đói, nói chung chính là dáng vẻ rất nam tính.

Phong Lăng không còn cách nào khác nên đành cô nhận lấy sữa đậu nành cắm ống hút vào, uống thêm vài ngụm.

“Em đang nghĩ gì thế?” Lệ Nam Hành vừa ăn vừa nhìn cô, trong mắt ánh lên ý cười sâu xa: “Lúc vừa thức dậy, anh không để ý là em đã đi ra ngoài, để cho một người bị thương như em chạy ra ngoài mua đồ ăn sáng, có phải bao nhiêu năm qua anh đã huấn luyện em thành người quá tự lập rồi hay không, ngay cả cơ hội hưởng thụ cảm giác được ỷ lại cũng không cho người ta.”

Phong Lăng uống sữa đậu nành, không lên tiếng.

Cô lại nhớ tới cặp tình nhân mới cãi nhau mà mình vừa mới trông thấy ở dưới lầu.

Cô cũng giống cô gái kia, đã quá quen với việc buồn bã một mình khi gặp bất cứ chuyện gì, quen với việc không làm phiền người khác, thật sự xảy ra vấn đề gì thì cô cũng giấu trong lòng một mình chịu đựng, không muốn nói với ai dù chỉ là một lời.

Nhưng nếu như có một người sẵn lòng trả giá vì mình, mong muốn gánh vác mọi thứ giúp mình, mà cô lại luôn ngăn cách người ta từ xa nghìn dặm bởi đủ loại lý do, vậy không phải cô cũng quá đáng quá lắm hay sao?

Lệ Nam Hành chưa từng thể hiện sự bất mãn và phẫn nộ của mình giống như chàng trai kia, nhưng cái lần anh nói bên tai cô khi đó đã khiến cô ghi nhớ khắc sâu những lời anh nói.

Sau đó, đủ kiểu lạnh nhạt và lướt qua nhau đều có thể chứng minh rằng Lệ Nam Hành thật sự tức giận.

Giận gì chứ?

Giận cô không hiểu tấm lòng của anh sao?

“Tôi dậy sớm, không ngủ được nên xuống lầu đi dạo một chút, tiện đường mua bữa sáng luôn, không phức tạp như anh nghĩ đâu.” Phong Lăng thản nhiên nói, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn người đàn ông đang ăn, kìm nén hồi lâu rồi mới thốt ra một câu: “Có ngon không?”

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Lệ Nam Hành mới nghe thấy Phong Lăng chủ động hỏi một câu gì đó, cho dù chỉ là ba chữ ngắn ngủi.

Ý cười trong mắt Lệ Nam Hành lập tức sâu hơn rất nhiều. Một hơi cắn nửa cái bánh bao, anh nhai kỹ, nuốt xuống rồi hắng giọng cười: “Rất ngon.”

Phong Lăng: “...”

Tại sao người khác đều nói Lệ Nam Hành trước mặt họ luôn vô cùng lạnh lùng nhưng cô nhìn anh lại cứ cảm thấy người đàn ông này lại chẳng khác nào một kẻ ngốc vậy nhỉ? Ngon thì ngon thôi, cười cái gì mà cười.

Quan trọng là lúc cười, anh còn vừa nhìn cô vừa cười, giống như anh không phải đang ăn bánh bao, mà là đang ăn hạt đậu vàng vậy.

Phong Lăng không nhìn anh nữa mà tiếp tục uống sữa đậu nành nhưng lúc này ánh mắt của cô lại nhìn thoáng qua chỗ tập thể dục bên bờ sông đối diện khách sạn. Sau khi thu hồi tầm mắt, tiếp đó, cô lại đột nhiên quay lại nhìn về phía ấy, đồng thời liếc nhìn chiếc điện thoại di động đang đặt trên bàn ăn của mình.

Quái lạ!

Ban nãy, lúc cô ở dưới lầu, sớm như thế mà đã có người ở đó bán đồ, bây giờ mới được một lúc thôi mà sao đã không thấy cái quầy hàng kia nữa nhỉ?

Bán hết rồi sao?

Không thể nào, vừa rồi cô nhìn thấy chỗ quầy vẫn còn rất nhiều đồ mà, với lại bây giờ sớm thế này, cũng chẳng có mấy người đi mua đồ, không thể nào bán nhanh như vậy được.

Từ đầu đến cuối còn chưa tới nửa tiếng, sao giờ quầy hàng đó đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi?

Phong Lăng đang suy nghĩ điều gì đó, mắt nhìn về hướng kia, theo tầm mắt của cô, Lệ Nam Hành cũng nhìn thoáng qua bên đó, nhận ra Phong Lăng đang chú ý tới nơi nào, anh đột ngột ho khan một tiếng, giơ tay lên nói: “Cho anh một ít sữa đậu nành, anh bị nghẹn rồi.”

“Hả?” Phong Lăng chưa kịp lấy lại tinh thần, chỉ đảo mắt nhìn anh, trông thấy biểu cảm giống như thật sự bị nghẹn của người đàn ông, cô vội vàng đưa sữa đậu nành vẫn chưa uống hết cho anh theo bản năng.

Sau khi cầm lấy sữa đậu nành của cô, người đàn ông dùng ống hút mà cô vừa mới sử dụng hút một hớp lớn.

Lúc Phong Lăng nhận ra mình đã dùng chiếc ống hút đó, người đàn ông đối diện đã uống được vài ngụm rồi. Sự chú ý của Phong Lăng hoàn toàn tập trung vào cái ống hút, cô buồn bực, nhưng ngẫm lại cũng chẳng phải mình chưa bị người ta hôn bao giờ, dùng chung một cái ống hút cũng không sao. Trước đây, lúc ở trong căn cứ mọi người đều là đàn ông, cũng từng dùng chung một cái cốc với nhau, chẳng bao giờ bắt bẻ như vậy.

Nhưng bây giờ, nhìn thế nào cũng cảm thấy có phải là họ quá thân mật một cách mờ ám rồi không, cũng không còn coi người ta là người ngoài nữa rồi.

Nhưng cô không nói ra những lời này, chỉ là lúc người đàn ông trả cốc sữa đậu nành cho cô, Phong Lăng lại chần chừ một lát, nếu không uống thì vừa làm ra vẻ vừa lãng phí, còn tận nửa cốc đấy, nhưng nếu uống thì lại giống như...

Sau khi do dự trong chốc lát, Phong Lăng vẫn cúi đầu tiếp tục uống, chỉ là lần này, lúc uống đầu cô cúi xuống thấp hơn, như thể sợ người đàn ông trông thấy tâm trạng do dự của mình.

Thoáng thấy dáng vẻ chẳng chút nghi ngờ nhưng lại hơi rầu rĩ của Phong Lăng, Lệ Nam Hành nhịn cười, anh liếc nhìn cái điện thoại Phong Lăng vừa thay ốp, khóe miệng lặng lẽ cong lên.

“Bữa sáng này mua ở quán nào thế, hương vị rất ngon, sáng sớm ngày mai anh đi mua hai suất nữa.” Người đàn ông tìm chuyện để nói.

Phong Lăng vừa buồn bực uống sữa vừa nói: “Không cần đâu, tôi biết là quán nào, ngày mai tôi lại đi mua là được.”