Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1187: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (448)




Không ngờ rằng lần này, Phong Lăng lại đồng ý nhanh như vậy, A Phong dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ lão đại giao cho nên thầm cảm thấy vui vẻ trong lòng: "Được, được, cô muốn khiêm tốn thì chúng ta khiêm tốn, chỉ cần quay về, mọi chuyện đều dễ nói."

Bình thường, A Phong là một người rất nghiêm túc, đặc biệt là anh ta còn do mấy ông cụ nhà họ Lệ sắp xếp vào căn cứ, chuyên phụ trách quản lý mọi chuyện, cũng coi như tai mắt của mấy ông cụ nhà họ Lệ.

Nhưng anh ta đối xử với mọi người rất phải phép, còn nhớ hồi đó khi cô bị đuổi ra khỏi căn cứ, A Phong ở bên cạnh nhìn thấy, rõ ràng anh ta cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng suy cho cùng vẫn là trách nhiệm của anh ta nên anh ta cũng không nói gì ngay trước mặt.

Một người thành thật, nghiêm túc như vậy, bây giờ lại có thể có giọng điệu vui vẻ như thế, Phong Lăng ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, cũng càng cảm thấy hình như những chuyện trước kia đã chìm xuồng tự bao giờ rồi.

Trở về như thế này cũng rất tốt, thân phận sĩ quan huấn luyện mới nghe không cao cả như sĩ quan huấn luyện bắn súng chính thức của căn cứ. Nhưng đối với những người trong căn cứ vẫn đang đồn đại về cô thì khả năng chấp nhận của họ cũng có thể sẽ cao hơn chút, như vậy sẽ đỡ rất nhiều lời thị phi và phiền phức.



Ngày Quý Noãn và anh Mặc xuất viện, hai người đã đến căn cứ XI trước.

Anh Mặc có chuyện cần bàn ở căn cứ, vừa hay hiếm khi anh ta có thể đích thân đến căn cứ, rất nhiều người đều đã đến phòng họp.

Phong Lăng đi dạo trong căn cứ với Quý Noãn.

Thỉnh thoảng, A K cũng sẽ đến giải thích từng chỗ từng cơ sở trong căn cứ cho Quý Noãn.

Lúc tham quan sân huấn luyện bắn súng và khu huấn luyện chiến đấu cận chiến, Quý Noãn thấy các thành viên vẫn kiên trì huấn luyện mấy giờ đồng hồ trong thời tiết lạnh như thế thì đảo mắt nhìn về phía Phong Lăng: "Trước kia, mỗi ngày cô đều như thế này à?"

Phong Lăng nhìn về phía đó một cái, rồi gật đầu.

"Cô Mặc, cô thấy cơ thể Phong Lăng nhỏ bé, trông có vẻ rất gầy mà lầm, mỗi lần huấn luyện cô ấy đều giỏi hơn bọn tôi đấy, lúc đánh nhau chắc chắn cũng xông lên đầu tiên. Tạm thời không nói tới bắn tỉa, chỉ cần nhắc tới chiến đấu cận chiến, trong căn cứ chúng tôi, có tám mươi phần trăm mọi người đều thua cô ấy."

A K vừa nói vừa ôm vai Phong lăng giống như hai người anh em tốt.

Phong Lăng cũng không né, chỉ lạnh lùng nói: "Từ chối tâng bốc."

A K cười: "Sao nào, cô sợ cô Mặc biết địa vị của cô trong căn cứ chúng ta? Trong lúc xúc động tăng lương cho cô? Ôi chao, cô Mặc cũng không trả nổi đâu..."

Chuyện Phong Lăng muốn về căn cứ đã được lan truyền tới một số ít thành viên có quan hệ tốt, mọi người đều đang vui vẻ, đợi cô mau chóng quay về.

"Biến đi." Phong Lăng đẩy anh ta ra: "Tôi đi dạo với cô ấy một lát, đàn ông như anh cứ đi theo làm gì."

"Tôi không nhìn ra cô và cô Mặc có thể trò chuyện bí mật riêng tư giữa phụ nữ với nhau đấy, lần trước đắp mặt nạ cô đã lúng túng tới mức suýt chút muốn đập điện thoại của tôi còn gì."

A K chưa nói xong, trước khi Phong Lăng nhấc chân đá người đã nhanh nhẹn né tránh, bỏ chạy mất.

Sau khi thấy những bóng dáng đang huấn luyện kia, có lẽ cho dù là phụ nữ, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút khí phách anh hùng, cho dù không được huấn luyện từ nhỏ, nhưng vẫn muốn có thể học một chút gì đó, thế là Quý Noãn bảo Phong Lăng dạy cô ấy bắn súng.

Đúng lúc Phong Lăng cũng không có việc gì làm, nếu có thể dạy cho Quý Noãn học chút võ thuật phòng thân đơn giản, hoặc dạy cô ấy biết làm thế nào bắn súng an toàn mà không bị cướp cò, đương nhiên cô bằng lòng.

Dẫu sao, lần trước lúc ở Campuchia, mặc dù Quý Noãn từng bắn súng nhưng lúc đó cô ấy không hiểu biết nhiều cho lắm, súng cướp cò suýt nữa làm chính cô ấy bị thương.

Bây giờ vừa hay có thể dạy chút ít.

Thật ra khi Quý Noãn nói muốn để cô ở lại bên cạnh cô ấy để dạy cô ấy chút võ thuật, trong lòng Phong Lăng đã hơi dao động rồi, cô cũng không muốn phải xa Quý Noãn.

Nhưng mỗi người đều có con đường mình phải đi, sớm muộn cũng có ngày Quý Noãn sẽ quay về Hải Thành với anh Mặc. Còn cô, vốn cũng không thuộc về Hải Thành, phía sau cô là căn cứ XI, người trong tim cô... là Lệ Nam Hành.

Cắt không đứt, cũng không nỡ rời xa.

...

Ngày hôm sau.

Anh Mặc và Quý Noãn quay về nhà họ Mặc ở Los Angeles, Phong Lăng không cần đi theo, nhất thời vô công rồi nghề.

A Phong lại không nghĩ như vậy, thấy anh Mặc và cô Mặc đi rồi, anh ta vội vàng cầm danh sách thành viên mới của căn cứ đã chuẩn bị xong từ lâu tới tìm Phong Lăng, chỉ lo cô hối hận, chỉ sợ cô lại chạy mất.

"Đây là danh sách thành viên mới của đội được sắp xếp cho cô, tuổi tác của những đội viên này lớn hơn chúng ta lúc mới vào đội một chút, nhưng cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi. Bây giờ, trong căn cứ không cho phép nhận người dưới mười sáu tuổi nữa, cho dù muốn vào cũng phải đợi đến khi đủ tuổi mới có thể vào, cơ hội giống như cô khi đó, mười ba tuổi đã có thể vào đã không còn nữa rồi."

Phong Lăng nghe, rồi đưa tay cầm danh sách xem mấy lần, quả thật đều là thiếu niên mười tám, mười chín tuổi. Thực ra như vậy thì cũng không nhỏ hơn cô bao nhiêu, hiện tại cô mới hai mươi mốt tuổi mà thôi.

Lần trước, ý của bà Phong là hiện tại cô đã hai mươi mốt tuổi rồi.

Nhưng cũng chỉ lớn hơn nửa tuổi so với tuổi tác và sinh nhật cô tự đặt cho mình trước kia thôi, cũng không khác là bao.

"Nhưng mà người mới ở độ tuổi này cũng khá dễ huấn luyện, mặc dù đều là bọn nhóc khó đối phó, nhưng ít ra có thể nghe hiểu, cũng biết phải tuân thủ phép tắc, không giống như những người tuổi tác quá nhỏ, thỉnh thoảng còn phải quan tâm chú ý đến cảm xúc trong lòng chúng, ở tuổi này cũng không cần chăm sóc nữa, làm sai thì phạt, kiên trì không nổi có thể bảo bọn chúng cút. Trong căn cứ, sức mạnh tâm lý quan trọng hơn."

"Ừ." Phong Lăng lạnh nhạt đáp một tiếng, vừa nhìn danh sách vừa nói: "Đột nhiên sắp xếp cho tôi công việc như vậy, là ý của ai thế?"

Không ngờ rằng mấy ngày trước cô không hỏi, giờ cô đột nhiên hỏi một câu thế này, A Phong nói những lời đã chuẩn bị xong trước đó: "Đương nhiên là ý của trụ sở căn cứ rồi. Hiện tại, cấp lãnh đạo thiếu người như vậy, người xuất sắc như cô là thành viên trước kia chúng tôi không cẩn thận để “chảy máu chất xám” ra ngoài, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội mời cô quay về, nhất định là nghĩ đủ cách muốn lôi kéo cô về rồi."

"Vậy à?" Phong Lăng đã sớm biết chuyện họ mời cô về căn cứ này khẳng định có liên quan đến Lệ Nam Hành, anh chỉ ước gì sau này, ngày ngày cô đều có thể ở lại căn cứ, ở bên cạnh anh. Nhưng cô không nói ra sự thật, chỉ hờ hững cười: "Được, tôi nhận những người này, nhưng mà tôi vừa về, cũng lâu rồi không huấn luyện, rất nhiều tư thế và động tác cơ bản bản thân tôi phải ôn lại chút, cho tôi thời gian ba ngày, để tôi tìm lại trạng thái tốt nhất rồi tôi đi gặp những người này."

"Ok, ba ngày cũng được."

Khi A Phong đi rồi, Phong Lăng đứng trong phòng họp của căn cứ, quay người đi ra cửa, nhìn về phía những sân huấn luyện lớn trong căn cứ và quảng trường tập hợp ở trung tâm phía đằng trước, còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân nhịp nhàng của những đội viên đội nào đó đang huấn luyện.

Cô hít vào bầu không khí quen thuộc của nơi này, nhoẻn miệng cười.